Một dao này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, chỉ thấy con dao gọt trái cây nhỏ dài đâm qua da thịt vào đến xương cốt lão thái, lưỡi dao như cắt đậu hũ, đến khi chạm vào cán dao mới dừng lại.

“Chết!”

Triệu Khách lạnh lùng nghiêm mặt, lo lắng lão thái này chưa chết, còn dùng sức nắm chuôi dao xoay một vòng ở giữa lưng lão thái, “xoẹt…” máu tươi bắn tung tóe ra từ miệng vết thương.

Cơ thể lão thái cứng đờ, nhếch môi để lộ ra hàm răng vàng khè, hai tay che ngực mình, thân thể đập mạnh xuống đất.

“Giết… Giết người!”

Nhìn xác chết kia ngã vào trong vũng máu, Tề Lượng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, tuy sau khi tỉnh lại tận mắt thấy có người bị gấu đen cắn nát đầu, có người vì giữ mạng còn đẩy Trần Tĩnh xuống sườn dốc, cùng với cái đầu người ở trong vạc dưa muối bên cạnh.

Nhưng kém xa sự kích thích do chuyện này mang đến, bởi vì hắn ta không chỉ nhìn thấy, còn vì bản thân mình cũng tham gia vào.

Thấy khuôn mặt Tề Lượng tái nhợt, Triệu Khách không nhịn được khẽ cau mày, tuy không thích dáng vẻ hèn yếu của Tề Lượng nhưng trong lòng vẫn hiểu được, dù sao lần đầu tiên mình giết người chưa chắc đã có trạng thái tốt bằng Tề Lượng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bỏ qua yếu tố lúc đó hắn chỉ có 13 tuổi.

“Đừng kêu! Các ngươi xem!”

Trần Tĩnh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm xác chết lão thái, đến khi thấy trên xác chết không ngừng mọc ra lông đen, mới không nhịn được cắt ngang Tề Lượng đang nói nhảm, chỉ vào xác chết mọc đầy lông đen nói: “Nàng không phải người.”

“Không phải người!!”

Tề Lượng nghe vậy ngạc nhiên, cẩn thận nhìn lại, quả nhiên không biết trên xác chết lão thái đã mọc thêm một lớp lông đen dày đặc từ lúc nào, hơn nữa thoạt nhìn cơ thể còn mập hơn khi còn sống cả hai vòng.

Triệu Khách cũng không cảm thấy bất ngờ với việc lão thái không phải là người, thử nghĩ xem tay ai có thể mọc ra móng vuốt bén nhọn to khỏe như thế.

Nếu không phải vừa rồi mình tránh nhanh, có lẽ cũng không đơn giản là sau lưng bị cào nát một lớp da.



Triệu Khách lật xác chết lại thấy khuôn mặt lão thái đã biến dạng, không chỉ trên mặt có thêm một lớp lông đen thật dày, thậm chí khuôn mặt cũng thay đổi dáng vẻ.

“Gấu!”

Bởi vì lúc trước tận mắt thấy gấu đen ăn người, ba người có ấn tượng sâu sắc với gấu, xác chết lão thái trước mắt, ngoại trừ mặc quần áo con người, hoàn toàn là dáng vẻ của một con gấu.

Thấy thế, Tề Lượng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, mắng: “Đáng chết, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì! Ngay cả gấu cũng có thể thành tinh?”

“Chắc ngươi may mắn, nàng đã tuổi già sức yếu, nếu không ba người chúng ta đều phải chết!”

Triệu Khách cắt ngang lời lải nhải của Tề Lượng, sau khi lão thái này chết thân thể đã biến về nguyên hình, nhưng so với con gấu đen mà bọn họ gặp được trước đó, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Sau khi chết đi thân thể gầy gò suy yếu cuộn tròn thành một đống, thoạt nhìn không khác một con nghé là bao.

Có một vài chỗ lông tóc đã trắng bệch, tám chín phần mười là đã cao tuổi thân thể suy nhược, cơ thể teo lại.

Nhưng dù là như vậy cũng khiến ba người đi vòng qua Quỷ Môn quan.

Nếu không phải mình vừa vào cửa đã ngửi được mùi máu tươi rất nhạt, trong lòng có cảnh giác, e rằng bây giờ ba người đã yên tâm nằm ở trên giường, chờ đi theo bước Lý Hồng Binh.

“Ngươi làm gì!”

Lúc này, Tề Lượng đã tỉnh táo lại từ sự hoảng sợ, đột nhiên thấy Triệu Khách giơ búa lên chuẩn bị chặt xuống móng vuốt đầy đặn đầy lông đen của lão thái, không nhịn được hét lên chói tai.

Triệu Khách không để ý đến Tề Lượng, sau khi vung búa một phát chặt rơi móng trái của lão thái mới chậm rãi ngẩng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười đánh giá Tề Lượng, trên khuôn mặt gầy gò hiện ra một nụ cười: “Làm gì? Đương nhiên là làm tay gấu nướng!”



“Tay gấu nướng??”

Khóe miệng Tề Lượng hơi giật giật, tuy không có ý kiến gì với ba chữ này nhưng nhìn móng vuốt đen xì, thật sự không thể hạ miệng được.

Nhưng Triệu Khách không quan tâm những chuyện đó, hắn thật sự đói bụng, lăn lộn lâu như vậy, hắn cũng không phải người sắt, trong bụng đã sớm đói đến ngực dán vào lưng.

“Nhưng… Không phải ở đây cũng có thịt à? Ta cảm thấy hương vị không tệ lắm.”

Thấy Triệu Khách cầm hai cái tay gấu đầy máu, vừa nghĩ đến Triệu Khách muốn ăn thứ này, Tề Lượng chỉ cảm thấy cả người muốn nổi da gà.

Hắn ta vội vàng chỉ vào chiếc nồi lớn trên bếp lò, bên trong đang ninh từng miếng thịt, lúc này còn tản ra hương thơm nồng đậm.

“Ọe!!”

Trần Tĩnh đứng bên cạnh nghe được lời nói của Tề Lượng, chẳng những không có khẩu vị gì ngược lại sắc mặt tối đen, không kịp giải thích đã há miệng ghé vào cạnh cửa tiếp tục nôn.

Triệu Khách trợn trắng mắt nhìn Tề Lượng, thật sự không biết nên nói hắn ta ngốc thật hay ngây thơ.

Triệu Khách chọn mấy cây củi ở trong đống củi bên ngoài, ngồi một mình trong sân xử lý hai cái tay gấu.

Tay gấu cũng không dễ xử lý, nhiều khi xử lý không tốt sẽ khó xử lý được mùi tanh hôi.

Nhưng điều này chỉ là việc nhỏ với Triệu Khách.

Hắn thuần thục dùng dao loại bỏ lớp màng, lột da, rút xương, những động tác này quen thuộc như đã làm trăm ngàn lần.

“Ngươi đã biết từ trước?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện