Bóng người đứng thành hàng, chỉ thấy từng đôi tay tinh tế không xương nhẹ nhàng đập xuống bắp đùi như ngọc, nhẹ nhàng mạnh mẽ khiến người ta hoa mắt.

"Xoẹt!"

Áo tăng ni bị kéo một cái, nơi tròn trịa chống đỡ cái yếm màu phấn hồng, bờ eo thon tinh tế dẻo dai đều xoay cùng một chỗ, từng cái đầu sáng bóng không những không làm điệu múa thoát y này phai nhạt, càng làm nổi bật mấy phần yêu diễm.

Lúc đầu Triệu Khách xem còn cảm thấy thú vị, nhưng không biết vì sao càng xem càng cảm thấy đôi mắt choáng váng, bóng người trước mắt dần nặng nề.

"Ba ba ba..."

Chỉ nghe tiếng vỗ bên tai càng lúc càng nhanh, Triệu Khách cảm giác cả người trở nên nhẹ nhàng như muốn bay lên.

Loáng thoáng thấy một bóng người đến gần mình, lúc đầu Triệu Khách không để ý, nhưng cái mũi khẽ ngửi, tâm thần Triệu Khách xiết chặt, cặp mắt âm độc kia lập tức hiện lên ở trong đầu Triệu Khách, thầm nghĩ: "Là nàng!"

Trong lòng Triệu Khách lập tức giật mình, một cảm giác nguy hiểm xông lên đầu, ý thức lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

"Phù phù..."

Lúc này bên tai Triệu Khách ấm áp, đôi môi hồng nhuận phơn phớt ẩm ướt áp lên vành tai mình: "Thí chủ, tiểu ni phục vụ ngài thoải mái.

Lúc đang nói chuyện, Triệu Khách cảm giác thân thể căng thẳng như toàn thân bị thứ gì đó bao vây lại, môi đỏ dần di chuyển lên trán theo khuôn mặt mình.

"Thoải mái!"

Tuy Triệu Khách nhắm mắt nhưng trong lòng càng cảnh giác hơn, hai tay không ngừng sờ soạng trên người tăng ni, đặt lên cổ tăng ni.

Hai mắt hơi mở ra, sau khi thấy rõ tình cảnh trước mắt, trên trán Triệu Khách tê rần, chỉ thấy trước mắt đâu phải tăng ni gì đó, rõ ràng là khuôn mặt rắn lớn như cái chậu.



Thấy sắc mặt Triệu Khách cứng đờ, mặt rắn lại nhe răng nở nụ cười quỷ dị: "Ồ! Ngươi phát hiện rồi!"

Triệu Khách lại nhìn xung quanh, chỉ thấy trước mắt căn bản không phải chùa miếu gì mà là một đống đổ nát không biết ở nơi nào.

“Ba ba ba…”

Triệu Khách cúi đầu nhìn, trên mặt đất dày đặc rắn nhỏ quấn lấy nhau, vuốt cái đuôi vào nhau, tiếng động khiến người ta có ảo giác cũng do chúng nó đánh ra.

“A a a… Thoải mái!”

Tên mập ngồi bên cạnh Triệu Khách vào trước đó ngồi trên tảng đá, đôi mắt trắng dã bị một con rắn lớn cuốn chặt nửa người dưới, đang bất lực rên rỉ.

Lúc này, rắn lớn há miệng hút vào, một luồng khí bay ra từ miệng mũi tên mập, bị rắn lớn không ngừng hút vào trong miệng, da thịt tên mập bắt đầu khô lại, trong nháy mắt đã già đi hơn mười tuổi.

Nhưng cũng không chết chỉ ngất xỉu, dù sao đây là việc làm ăn lâu dài, không thể giết chết tất cả mọi người.

Nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên là, sau khi rắn lớn hút luồng khí từ người cũng không phải tự cắn nuốt, mà gom luồng khí thành một đoàn ở trong miệng, phun vào một hòn đá lớn khoảng nắm đấm ở sau lưng.

Rắn lớn trả lại sinh khí đã hấp thụ khiến bảo châu càng ngày càng hồng nhuận phơn phớt, cũng tỏa ra một ánh sáng màu đỏ yêu dị.

Thấy thế, trên mặt rắn lớn lộ ra vẻ hài lòng, xoay người bắt đầu cắn nuốt những xác chết đã bị hút khô sinh khí.

“Đừng sợ, ta sẽ để ngươi chết thoải mái.”

Lúc này, vành tai Triệu Khách nóng lên, chỉ thấy mặt rắn phía trước dần hiện ra một khuôn mặt nữ nhân thân thiết áp vào khuôn mặt Triệu Khách, xà nữ mở miệng ra, càng mở càng lớn.



“Không, không muốn!”

Thấy vẻ mặt Triệu Khách xám như tro, trong lòng nàng cảm thấy đắc ý, vô cùng sảng khoái, ở trong mắt nàng, Triệu Khách đã là món ăn trên đĩa của mình.

Thân rắn to khỏe quấn chặt bên hông Triệu Khách, cho dù tỉnh lại từ trong ảo giác cũng không thể tránh được.

Ngay lúc nàng há to cái miệng đến cực hạn, ánh mắt liếc qua đột nhiên thấy trong mắt Triệu Khách lại hiện ra một tia sáng lạnh xảo trá, trong lòng dao động, nàng còn chưa kịp tỉnh táo lại.

“Phốc!”

Cảm giác đau đớn tan nát cõi lòng lập tức khiến nàng như bị sét đánh, một con dao găm cắm mạnh vào miệng nàng, dao găm đâm sâu đến tận chuôi dao. Chỉ thấy Triệu Khách dùng sức hất lên, lưỡi dao cắt vào miếng thịt non mềm, trong nháy mắt đã đâm ra một cái lỗ sâu đủ thấy xương ở trong cái miệng đang mở ra của xà nữ.

“A!”

Trong cơn đau, xà nữ không rảnh quan tâm Triệu Khách, cái đuôi quét qua, hất Triệu Khách ra phía trước.

Triệu Khách lăn lộn trên mặt đất một vòng, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy mấy con rắn lớn xung quanh nghe được tiếng động, lập tức nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.

“Xì xì…”

Một con rắn trắng dần biến ảo ra mặt người, Triệu Khách vừa nhìn đã thấy là lão ni cô kia, thân thể xoay một cái xông về phía Triệu Khách, lúc này trên khuôn mặt hiền lành lại hiện ra vẻ dữ tợn.

“Thí chủ, sao không chơi cho tận hứng rồi hãy đi.”

Ánh mắt Triệu Khách nhìn lướt qua viên bảo thạch ở sau lưng con rắn trắng, đôi mắt híp lại, không những không lùi lại mà nghiến răng một cái, bước lên chống đỡ con rắn trắng.

Thấy Triệu Khách lại còn xông về phía mình, khuôn mặt lão ni cô của con rắn trắng nhếch miệng cười, há miệng cắn thẳng vào đầu Triệu Khách, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thoạt nhìn căn bản không định cho Triệu Khách chút đường sống nào, dự định cắn chết rồi nói sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện