Vừa đi ra cửa đã thấy một người ngồi xổm ở góc cửa, dáng vẻ người này khoảng hai lăm hai sáu cũng tương tự với mình, nhưng từ trên xuống dưới lộ ra vẻ vô lại, đặc biệt đôi mắt cá vàng kia thỉnh thoảng lại liếc nhìn trong phòng.
Đợi đến khi thấy Thúy Lan ngồi trong phòng đang không nhanh không chậm mặc quần áo, ánh mắt bỉ ổi nhìn về phía Triệu Khách, cười nói: “Hắc hắc, huynh đệ thật tốt số, thế nào, có tin tức gì thì chúng ta cùng hưởng đi.”
“Tin tức mà ta biết thì các ngươi cũng rõ, ngươi tìm ta có chuyện gì.”
Triệu Khách nói chuyện vòng vo không trả lời câu hỏi của đối phương, mà trực tiếp hỏi lý do đối phương đến đây.
Đừng nói mình không có tin tức gì đặc biệt, dù có Triệu Khách cũng không đần độn đến mức cùng hưởng, hắn không phải kẻ ba phải như Tề Lượng.
“Hắc hắc, gọi ta Đông Tử là được, vậy đi, bây giờ ở tiền viện đang tổ chức việc vui, bên chúng ta muốn hỏi xem huynh đệ có muốn đi thăm dò tiền viện không.”
Chỉ thấy Đông Tử nói xong lại đánh mắt sang bên cạnh, Triệu Khách nhìn theo ánh mắt của hắn ta thấy bóng người ở trong góc tường, có ba bóng người đang đứng trong bóng tối.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng đứng từ xa Triệu Khách đã có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng, hình như đây là Chanel, nhớ rõ trước đó đứng ở đầu thuyền có thấy bóng dáng một nữ nhân, xem ra cũng nằm trong số ba người này.
“Xin lỗi, ta vẫn định chờ một chút.”
Thấy Triệu Khách từ chối, vẻ mặt Đông Tử trở nên nghiệm nghị, nhìn vào căn phòng sau lưng Triệu Khách nói nhỏ: “Huynh đệ, hình như ngươi vừa qua kỳ thực tập, nếu bây giờ người không hoạt động theo nhóm, chờ đến khi muốn vào cũng đã muộn rồi.”
“Ồ!”
Triệu Khách không mặn không nhạt gật đầu, vẻ mặt trông thì thờ ơ nhưng trong lòng bắt đầu cảnh giác, hình như đối phương biết mình vừa qua kỳ thực tập, thực lực không cao, chỉ tính là một người mới. Nếu đúng như vậy còn muốn kéo mình đi cùng, Triệu Khách không cảm thấy bọn họ sẽ nhiệt tình đi giúp đỡ một người mới.
“Được, vậy ngươi chờ xem.”
Thấy Triệu Khách không bị mình xoay vòng vòng, Đông Tử cũng không nói nhảm nữa, giọng điệu quái gở nói một câu ác độc liền xoay người đi về phía góc tường. Không biết ba người kia nói gì, tóm lại Triệu Khách có thể cảm giác được, ánh mắt ba người kia nhìn về phía mình có chút thù địch.
Triệu Khách đã không hợp tác, bốn người cũng không làm phiền nữa, xoay người nhanh chóng rời đi.
Thật ra trong lòng Triệu Khách cũng muốn đến tiền viện tìm hiểu rõ ràng, nhưng hắn không làm vậy, ngược lại tỉnh táo hơn đưa ra lựa chọn chờ đợi.
Từ khi thấy hai tên hoa đồng gần như không tốn nhiều sức lực đã xử lý được hai tên người đưa thư thực lực không tầm thường, Triệu Khách đã biết nhiệm vụ lần này còn lâu mới đơn giản như lần trước.
Chỉ dựa vào đám người đưa thư bọn họ dùng sức mạnh sẽ không làm được, chỉ có thể tìm ra manh mối quan trọng như Vương Hiếu Xương mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
So với mạo hiểm, chẳng bằng chờ đợi trước đã, xem ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù sao còn có thời gian bảy ngày, không cần nóng vội nhất thời.
Nhưng Triệu Khách cũng không quay về phòng, dù sao trong phòng còn có một người giấy chờ mình như lang như hổ, nếu bây giờ quay về làm không tốt còn bị quấn lấy không thôi.
Không đến tiền viện, Triệu Khách rời khỏi viện tử chỉ có thể đi dạo xung quanh.
Bạch gia đúng như những gì Thúy Lan đã nói, nếu đặt ở dương gian hoặc là hiện thực, đại trạch có đến mấy lối ra thế này tuyệt đối được tính là nhà giàu hàng đầu.
Tường cao trắng tinh bao quanh từng viện tử, có lẽ đặt ở thời cổ, loại viện tử có quy mô thế này, dù là hoàng thân quốc thích cũng bị coi là phạm húy.
Đi không bao xa, Triệu Khách ngửi được mùi thơm rau xào, xuất phát từ bản năng của đầu bếp, Triệu Khách ngửi mùi hương này, trong lòng nhanh chóng phân tích ra: “Bát giác, hương diệp, đường, giấm, hoàng lạt, ớt xanh, đinh hương… Là đậu hũ sốt!”
Món ăn này được coi là một món ăn thanh nhã, nhưng muốn nấu thật ngon, làm ra cảm giác xốp giòn thơm ngon, lại có rất ít người làm được.
Nhưng ngửi mùi thơm này, hình như cách đối phương khống chế lửa đã đến mức lô hỏa thuần thanh.
“Ở nơi này cũng có đầu bếp như vậy?”
Đôi mắt Triệu Khách sáng ngời, dù sao cũng không có chuyện gì nên dứt khoát đi theo mùi hương đến một chỗ khác, sau khi đến một gian đại viện, chỉ thấy trong viện vô cùng bận rộn, hình như đây là nhà bếp Bạch gia.
“Xì xì xì…”
Chỉ thấy trong viện có mấy cái nồi lớn, sáu bảy tên đầu bếp đang bận việc, hiển nhiên đang chuẩn bị đồ ăn cho tiền viện.
Hương thơm nồng đậm xông vào trong mũi, điều khiến Triệu Khách thấy hứng thú là bên cạnh chỉ có một chiếc bếp lò đang nấu đậu hũ vàng óng.
Mùi thơm mà mình ngửi được trước đó cũng tỏa ra từ nồi đậu hũ này, cái gọi là một hương che trăm đồ ăn, đây chỉ là một nồi đậu hũ nhưng thơm hơn mấy chiếc nồi lớn đang xào thịt gấp mười lần.
Lúc này, Triệu Khách chú ý đến một lão đầu đang cầm xẻng lật xào trong nồi, ngay sau đó lại rải lên một túm hạt vừng, hương thơm càng đậm hơn, phối hợp với nước sốt sánh đặc, đậu hũ màu vàng óng càng có vẻ ngon miệng.
Đợi đến khi thấy Thúy Lan ngồi trong phòng đang không nhanh không chậm mặc quần áo, ánh mắt bỉ ổi nhìn về phía Triệu Khách, cười nói: “Hắc hắc, huynh đệ thật tốt số, thế nào, có tin tức gì thì chúng ta cùng hưởng đi.”
“Tin tức mà ta biết thì các ngươi cũng rõ, ngươi tìm ta có chuyện gì.”
Triệu Khách nói chuyện vòng vo không trả lời câu hỏi của đối phương, mà trực tiếp hỏi lý do đối phương đến đây.
Đừng nói mình không có tin tức gì đặc biệt, dù có Triệu Khách cũng không đần độn đến mức cùng hưởng, hắn không phải kẻ ba phải như Tề Lượng.
“Hắc hắc, gọi ta Đông Tử là được, vậy đi, bây giờ ở tiền viện đang tổ chức việc vui, bên chúng ta muốn hỏi xem huynh đệ có muốn đi thăm dò tiền viện không.”
Chỉ thấy Đông Tử nói xong lại đánh mắt sang bên cạnh, Triệu Khách nhìn theo ánh mắt của hắn ta thấy bóng người ở trong góc tường, có ba bóng người đang đứng trong bóng tối.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng đứng từ xa Triệu Khách đã có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng, hình như đây là Chanel, nhớ rõ trước đó đứng ở đầu thuyền có thấy bóng dáng một nữ nhân, xem ra cũng nằm trong số ba người này.
“Xin lỗi, ta vẫn định chờ một chút.”
Thấy Triệu Khách từ chối, vẻ mặt Đông Tử trở nên nghiệm nghị, nhìn vào căn phòng sau lưng Triệu Khách nói nhỏ: “Huynh đệ, hình như ngươi vừa qua kỳ thực tập, nếu bây giờ người không hoạt động theo nhóm, chờ đến khi muốn vào cũng đã muộn rồi.”
“Ồ!”
Triệu Khách không mặn không nhạt gật đầu, vẻ mặt trông thì thờ ơ nhưng trong lòng bắt đầu cảnh giác, hình như đối phương biết mình vừa qua kỳ thực tập, thực lực không cao, chỉ tính là một người mới. Nếu đúng như vậy còn muốn kéo mình đi cùng, Triệu Khách không cảm thấy bọn họ sẽ nhiệt tình đi giúp đỡ một người mới.
“Được, vậy ngươi chờ xem.”
Thấy Triệu Khách không bị mình xoay vòng vòng, Đông Tử cũng không nói nhảm nữa, giọng điệu quái gở nói một câu ác độc liền xoay người đi về phía góc tường. Không biết ba người kia nói gì, tóm lại Triệu Khách có thể cảm giác được, ánh mắt ba người kia nhìn về phía mình có chút thù địch.
Triệu Khách đã không hợp tác, bốn người cũng không làm phiền nữa, xoay người nhanh chóng rời đi.
Thật ra trong lòng Triệu Khách cũng muốn đến tiền viện tìm hiểu rõ ràng, nhưng hắn không làm vậy, ngược lại tỉnh táo hơn đưa ra lựa chọn chờ đợi.
Từ khi thấy hai tên hoa đồng gần như không tốn nhiều sức lực đã xử lý được hai tên người đưa thư thực lực không tầm thường, Triệu Khách đã biết nhiệm vụ lần này còn lâu mới đơn giản như lần trước.
Chỉ dựa vào đám người đưa thư bọn họ dùng sức mạnh sẽ không làm được, chỉ có thể tìm ra manh mối quan trọng như Vương Hiếu Xương mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
So với mạo hiểm, chẳng bằng chờ đợi trước đã, xem ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù sao còn có thời gian bảy ngày, không cần nóng vội nhất thời.
Nhưng Triệu Khách cũng không quay về phòng, dù sao trong phòng còn có một người giấy chờ mình như lang như hổ, nếu bây giờ quay về làm không tốt còn bị quấn lấy không thôi.
Không đến tiền viện, Triệu Khách rời khỏi viện tử chỉ có thể đi dạo xung quanh.
Bạch gia đúng như những gì Thúy Lan đã nói, nếu đặt ở dương gian hoặc là hiện thực, đại trạch có đến mấy lối ra thế này tuyệt đối được tính là nhà giàu hàng đầu.
Tường cao trắng tinh bao quanh từng viện tử, có lẽ đặt ở thời cổ, loại viện tử có quy mô thế này, dù là hoàng thân quốc thích cũng bị coi là phạm húy.
Đi không bao xa, Triệu Khách ngửi được mùi thơm rau xào, xuất phát từ bản năng của đầu bếp, Triệu Khách ngửi mùi hương này, trong lòng nhanh chóng phân tích ra: “Bát giác, hương diệp, đường, giấm, hoàng lạt, ớt xanh, đinh hương… Là đậu hũ sốt!”
Món ăn này được coi là một món ăn thanh nhã, nhưng muốn nấu thật ngon, làm ra cảm giác xốp giòn thơm ngon, lại có rất ít người làm được.
Nhưng ngửi mùi thơm này, hình như cách đối phương khống chế lửa đã đến mức lô hỏa thuần thanh.
“Ở nơi này cũng có đầu bếp như vậy?”
Đôi mắt Triệu Khách sáng ngời, dù sao cũng không có chuyện gì nên dứt khoát đi theo mùi hương đến một chỗ khác, sau khi đến một gian đại viện, chỉ thấy trong viện vô cùng bận rộn, hình như đây là nhà bếp Bạch gia.
“Xì xì xì…”
Chỉ thấy trong viện có mấy cái nồi lớn, sáu bảy tên đầu bếp đang bận việc, hiển nhiên đang chuẩn bị đồ ăn cho tiền viện.
Hương thơm nồng đậm xông vào trong mũi, điều khiến Triệu Khách thấy hứng thú là bên cạnh chỉ có một chiếc bếp lò đang nấu đậu hũ vàng óng.
Mùi thơm mà mình ngửi được trước đó cũng tỏa ra từ nồi đậu hũ này, cái gọi là một hương che trăm đồ ăn, đây chỉ là một nồi đậu hũ nhưng thơm hơn mấy chiếc nồi lớn đang xào thịt gấp mười lần.
Lúc này, Triệu Khách chú ý đến một lão đầu đang cầm xẻng lật xào trong nồi, ngay sau đó lại rải lên một túm hạt vừng, hương thơm càng đậm hơn, phối hợp với nước sốt sánh đặc, đậu hũ màu vàng óng càng có vẻ ngon miệng.
Danh sách chương