Editor: Mòi
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Nghe bảo rằng hôm nay trời sẽ nổi tuyết, nhưng chỉ thấy một ít bụi, chưa thấy tuyết rơi.

Các đệ tử áo xanh đều rất nghiêm túc, động tác nhanh nhẹn không dám chạm vào một chút tuyết đọng nào.

Tán cây tùng có chút tuyết đọng trên lá, kết lại thành viên, nhẹ nhàng trượt xuống theo chạc cây.

"Tách" một tiếng thanh thúy như hạt châu rơi xuống sàn ngọc trắng.

Như đá ném vào mặt hồ, tất cả đệ tử áo xanh đều dừng tay, nhìn theo hướng giọt tuyết tan kia.

Tuyết tan rồi sao?

Một trận gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới khiến tán cây tùng lay động theo.

Nương theo ánh mặt trời càng lúc càng rạng, tuyết đọng trên tán cây nhanh chóng tan đi, tí tách nhỏ từng giọt xuống như bản nhạc của tiên giới.

Cửa chính từ từ mở ra, lộ ra một góc y phục trắng nhẹ nhàng lướt vào, tiếp theo là một thân bạch y thon dài.

Một bông tuyết nhẹ rơi, chàng trai khẽ giơ tay lên, ngón tay thon dài trắng trẻo đỡ lấy bông tuyết sáu cánh kia, sau lại theo gió mà nhẹ nhàng bay đi.

Các đệ tử áo xanh nhìn chằm chằm người trước mắt, hệt như bị hút hồn mãi chưa thể tỉnh, một cây trâm mang màu gỗ tùng lâu năm nhẹ cài lên mái tóc đen như mực, lại như lướt quấn quýt quanh hông, vài sợi tóc lạc riêng hơi cong cong ra ngoài như muốn câu vào hồn phách.

Y phục chỉ một màu trắng bình thường như vậy nhưng khi người này mặc lên lại chính là một sắc trắng thuần khiết nhất trên đời.

Đôi mắt xinh đẹp hệt như nhìn thấu tất cả tham sân si oán trên thế gian, trong vắt không vương chút dục vọng nào.

Hàng mi cong dài chớp động như cào nhẹ vào tim.

Đôi môi đẹp như ngọc tạc, hồng nhạt lại đầy đặn.

Ai ai cũng biết lời truyền rằng khi đôi môi này khẽ mở chính là lúc tâm động đến loạn.

Đây chính là Chiến thần Bắc Mang đã dẹp loạn Dạ Mị cả ngàn năm trước, trên đời không ai so được - Vô Nhất Tiên Tôn!
Tất cả đệ tử đã quỳ xuống hành lễ từ lúc nào không hay, sự ngưỡng mộ thoáng chốc đã tràn đầy lồng ngực, nhiệt huyết sôi trào đến lệ nóng lưng tròng.

Đây chính là tín ngưỡng của Ngũ Tông Sơn, ngàn năm đợi một người.

Chẳng sợ đầu vai vương sương tuyết cũng chỉ một lòng muốn đặt người lên thần đài cao vời vợi kia, phủ phục dưới chân người.


Một dòng linh khí dịu dàng đỡ các đệ tử lên, các đệ tử lần lượt đứng dậy, tiên lực trong thân thể thông suốt hệt như được ăn linh quả, cơ thể lẫn tinh thần đều trở nên khoan khoái.

"Cung nghênh Tiên Tôn xuất quan."
Các đệ tử liền hành lễ bái ba bái, Thanh Phong Sơn phút chốc xuất hiện một tia sáng xanh, mây lành xuất hiện, phượng múa rồng gầm*.

(Nguyên văn: 祥云现世, 凤舞龙吟 tức tường vân hiện thế, phượng vũ long ngâm, nghĩa là báo hiệu điềm lành.)
Hoa đào trong Thanh Phong Sơn phút chốc nở rộ, toàn bộ Ngũ Tông Sơn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, chớp mắt đã thấy hoa nở khắp núi, hàng cây tùng cổ thụ ngàn năm cũng như giũ đi một tầng bụi bặm, tươi mới trong gió.

Vi Sinh Huyền Dương đưa ánh mắt nhìn đến cây tùng cổ thụ trong sân như cảm thán sự vô tình của thời gian.

Các đệ tử áo xanh rối rít bái lui, bọn họ không có vinh hạnh được hầu hạ Tiên Tôn.

Chỉ có đệ tử dưới tòa Tiên Tôn mới có được vinh dự này, chắc hẳn họ đã cảm nhận được khí tức của Tiên Tôn khi xuất quan rồi, rất nhanh thôi sẽ tới đây.

Lâm Dung Vi nhìn các đệ tử lui dần, trong lòng tỏ ra đắc ý:
[666*] Hệ thống cảm thán một câu [Đấy cậu xem, tôi đã nói rồi, bất kể là đọc sách gì thì đọc nhiều một chút đều có ích cả.]
(666: lợi hại, lợi hại)
Lâm Dung Vi đếm cả nửa ngày, nhiệm vụ đầu tiên không phải là tung tiền ra thôi sao? Y đành đếm xem có bao nhiêu con số 0, chỉ là mười ngàn vạn* thượng phẩm linh thạch chứ gì?
(10 triệu nhé ₍₍◞( •௰•)◟₎₎)
Lâm Dung Vi vênh váo hống hách nhìn vào nhẫn không gian của y, chỉ là một cái nhẫn bạc đơn giản có khắc pháp trận ở phía trên, có thể đỡ được một đòn của bậc Tiên Tôn.


Nguyên thân này chính là một tên ích kỉ lòng lang dạ sói, làm sao mà không tích trữ chút quỹ đen được? Nhân vật phản diện tham tài háo sắc đều có, chỉ không có chỉ số thông minh thôi.

Đây vốn là định luật của sảng văn cả rồi!
Lâm Dung Vi lục lọi trong nhẫn cả nửa ngày, kì trân dị bảo hay ho gì cũng có, chỉ không có lấy một mẩu linh thạch.

Lâm Dung Vi không thể tin được mà dùng thần thức dò tìm lần nữa, quả thật là nghèo tới mức một chút linh thạch cũng không có!
Lâm Dung Vi sờ sờ cằm, gật đầu một cái.

[Tôi tốt bụng nhắc cậu chút, đệ tử của Vi Sinh Huyền Dương đều đang bạt mạng chạy tới đây đấy.] Hệ thống lười biếng nhắc nhở.

Ánh mắt Lâm Dung Vi sáng lên.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện