Sau khi đã có quyết định trong lòng, nỗi nhớ nhung vốn đang bị đè ép liền cuồn cuộn dâng lên.

Dư Sơ Lâm chạy tới phòng Lương Chu ngồi thật lâu, rốt cuộc cũng lấy  hết cam đảm, trở về phòng cầm di động gọi điện thoại cho Lương Chu.

Vẫn như cũ là tắt máy.

Hắn nhíu mày, gấp gáp đi đến công thi nhưng nữ thư ký cũng không biết ông chủ đi đâu. Rơi vào đường cùng, hắn gọi điện thoại cho Trương Khiêm, kết quả đối phương vừa nghe thấy cái tên Lương Chu thì tức giận đến gào to lên, mở miệng quở trách ông chủ vô nhân tính, làm ông chủ mà phủi tay quá lớn, hắn càng nghe càng hắc tuyến. Cuối cùng vẫn là Triệu Tri thành thục đáng tin cậy nhất cho hắn một cái địa chỉ, hắn lên mạng lục lọi, nơi đó hóa ra là nội thành cổ kính thành phố S.

Thành phố S, đây không phải là nơi Lăng Xuân thường xuyên ngây ngốc ở đó sao? Hắn ngẩn người, lại gọi điện thoại cho Lăng Xuân nhưng kết quả là không có ai nhận.

Tìm người sao mà khó như vậy… Hắn buông di động, nhìn địa chỉ ghi trên tờ giấy, thở dài.

10 giờ tối, Lăng Xuân gọi điện thoại lại. 

“Tiểu Dư, em gọi điện thoại tìm anh có chuyện gì vậy?”

Giọng nói Lăng Xuân có chút thấp, có vẻ rất mệt mỏi, Dư Sơ Lâm do dự một lúc thì hỏi: “Lăng đại ca, anh em gần đây có liên lạc với anh không?”

“Anh em á?” Giọng nói Lăng Xuân chợt cao lên, yên lặng một hồi, hàm hồ nói: “Đương nhiên là có liên lạc rồi, nhưng cũng không nhiều lắm, em biết đấy, cả anh và cậu ta đều rất bận.”

“Vậy… Vậy anh em đang ở thành phố S sao? Dạo này anh ấy trông thế nào ạ?” Dư Sơ Lâm nói, mắt nhìn chằm chằm mấy ngày trên lịch bàn.

“Cậu ta đúng là ở đây, nhưng trạng thái có vẻ không được tốt lắm, người đều đã gầy đi một vòng, Tiểu Dư à, có phải hai người cãi nhau không?” Giọng nói Lăng Xuân dịu đi, trong giọng nói đều là quan tâm.

Gầy đi một vòng? Hắn cau mày, vừa ảo não vừa lo lắng hơn, trong lòng rốt cuộc cũng hạ quyết định, nói: “Không có cãi nhau ạ… Lăng đại ca, anh khuyên anh em nhiều chút, bảo anh ấy phải nghỉ ngơi tốt, có thời gian em sẽ tới, em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.” Nói xong cúp điện thoại, lấy ba lô và chuẩn bị thu thập vài thứ.

Thành phố S.

Lăng Xuân cất điện thoại vào túi, nhìn Lương Chu ở phía đối diện: “Lo lắng?”

Cả mặt Lương Chu đều xị, mày vẫn luôn nhăn. Hắn lấy di động từ trong túi mình ra, nhìn nhìn rồi lại cất về, ngả người về lưng ghế, mặt mày suy sụp, tay xoa ấn nước, xua xua một tay, nói: “Được rồi, nếu đã quyết định cho em ấy thời gian để nghĩ kỹ thì không nên bỏ dở giữa chừng, Sơ Lâm quá ỷ lại tôi, tôi không muốn lại dùng lời bức bách mê hoặc em ấy.” Tuy rằng, sau khi làm rõ cảm tình, hắn biểu hiện mạnh mẽ là thế nhưng sau khi rời khỏi thành phố B, trong lòng hắn càng ngày càng luôn cảm thấy bất an không rõ, thậm chí hắn còn có chút hối hận ngày đó sao lại xúc động ngay lúc đó. Lâu không liên lạc với Sơ Lâm, với hắn mà nói là quá khó khăn.

“Em ấy đã bắt đầu chủ động quan tâm chuyện của cậu, đây là chuyện tốt.” Lăng Xuân trấn an, nói: “Quyết định của cậu là đúng, ép cho thật chặt, đứa nhỏ sẽ có tâm lý phản nghịch, Tiểu Dư có hảo cảm với cậu, cứ từ từ, cuối cùng cũng thành công thôi.”

Lương Chu trầm mặc không nói, bàn tay đút túi không ngừng vuốt ve mặt ngoài di dộng.

Hai ngày sau, kỳ nghỉ dài 1-5 đã đến.

Dư Sơ Lâm lấy cớ cùng bạn học đi ra ngoài chơi nên sau khi nói dối Dì Lưu và bác Hà thì đi thẳng ra sân bay bước lên máy bay tới thành phố S.

Hai giờ sau, máy bay hạ cánh, hắn choáng váng đầu óc, chân tay mềm nhũn bước chân xuống đi thẳng vào WC nôn ọe. Sau khi vật vã xong, hắn đi ra sân bay đón một chiếc taxi báo địa chỉ muốn đến, nhắm mắt dựa ghế sau, hắn lấy di động từ trong túi tiền ra, do dự mãi vẫn gọi điện thoại cho Lương Chu lần nữa.

Lần này không tắt máy nhưng lại không có ai tiếp điện thoại.

Cảm giác không thể liên lạc thật sự là khó chịu… Hắn xoa xoa cái trán trướng đau, thở dài. Cứ xúc động chạy tới như vậy, cũng không biết anh hắn sẽ có phản ứng gì.

Trên đường bị tắc một lúc, khi tới nơi trời đã hơi tối. Hắn vốn không ăn hạt cơm nào buổi trưa, sau khi xuống máy bay thì lại còn nôn một lúc, ngồi xe cả buổi trưa chiều, nước cũng chưa có uống một ngụm, giờ dạ dày đói lả có chút khó chịu.

Càng hố cha hơn là túi tiền của hắn đã bị trộm.

Tài xế không biết tình trạng quẫn bách của hắn, dùng giọng địa phương nói tiếng phổ thông, khiển trách nói: “Con người lòng dạ đen tối, ngay cả tiền của đứa nhỏ cũng trộm, bây giờ con người càng ngày càng không có phẩm hạnh.” 

Dư Sơ Lâm có chút bất đắc dĩ, hắn ôm ba lô bị rạch ở trước ngực, móc ra tiền lẻ trong túi đưa cho tài xế tốt bụng và xuống xe.

Thời tiết tháng năm cũng không lạnh, hắn vén chút tóc, nhìn một chút ngã tư đường phố cổ, sau đó kiểm tra lại đồ đạc trong ba lô, lấy điện thoại di động gọi cho Lương Chu.

Vẫn như cũ không có ai tiếp.

Hăn lại gọi vài lần nữa, vẫn là tình trạng như cũ, rốt cuộc cũng đành từ bỏ.

Hắn cúi đầu nhìn miệng rạch to tướng trên mặt ba lô thật lâu, vẫn suy nghĩ không ra ba lô bị rạch trộm lúc nào.

Sao có thể ngu như vậy… Mấy năm nay, hắn đều được Lương Chu cưng chiều, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào học, năng lực tự vệ đã tụt lùi về trình độ tiểu học, rõ ràng đời trước không phải như vậy…

Tự nhiên hắn thấy uể oải, hắn rời xa Lương Chu dường như cái gì cũng đều làm không tốt. Vốn đã không phải cái người tài giỏi mạnh mẽ gì cho can, sau khi đụng phải Lương Chu thì bị nuôi dưỡng đến mức càng ngày càng ngu đi. Là vì cuộc sống sinh hoạt quá an nhàn đi… Không, quả nhiên vẫn là vì đầu óc hắn ngu ngốc.

Đường phố cũ thật hẹp, đâu đâu cũng có hơi thở cuộc sống, ven đường có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn vặt. Hắn đi vào tiệm bánh bao mua hai cái bánh bao, lại đi siêu thị nhỏ mua chai nước, sau đó nắm chặt bốn đồng tiền còn sót lại trên người, cũng không cần hình tượng gì mà ngồi xuống ven đường nhìn dòng xe chạy qua, tiếp tục gọi điện thoại cho Lương Chu.

Vẫn luôn gọi, vẫn luôn không có người nghe.

Hắn nhìn vạch pin sắp cạn trên điện thoại mà mặt nhăn nhó. Nếu như vẫn không thể liên lạc với Lương Chu thì hắn chỉ còn cách gọi điện thoại cho Lăng Xuân xin giúp đỡ thôi.

Có lẽ ông trời không đành lòng cho hắn tiếp tục xui xẻo nên khi định gọi nốt cuộc gọi này chuyển sang gọi người khác thì rốt cuộc điện thoại cũng thông với điện thoại Lương Chu. Đột nhiên quá ngạc nhiên mừng rỡ, hắn trợn to mắt muốn tăng thêm thời gian nói chuyện điện thoại nên một hớp bánh bao cũng không nuốt xuống, thiếu chút nữa thì bị sặc.

“Sơ Lâm? Sao em gọi nhiều cuộc gọi vậy, xảy ra chuyện gì? Em sao không nói lời nào, Sơ Lâm?”

Giọng nói quen thuộc truyền ra từ di động, hắn hoàn hồn, vội vàng nuốt nốt miếng bánh bao, khụ khụ cho thuận cổ họng, đặt điện thoại di động bên tai, khóe miệng không tự giác cong lên: “Anh, rốt cuộc anh cũng nghe điện thoại, em đã gọi rất lâu rồi, anh đang ở đâu?”

“Anh vừa rồi hình như nghe thấy tiếng em ho, em bị sao vậy? Ốm à?” Giọng nói Lương Chu lại hạ xuống, nói cũng nhanh hơn: “Dì Lưu và bác Hà có ở nhà không? Mau bảo họ mang em đi bệnh viện đi.”

Nghe thấy giọng nói của Lương Chu, vẫn luôn bất an trong lòng cũng nuốt xuống bụng, tâm tình cũng tốt lên, nói: “Anh, em không bị ốm, vừa rồi chỉ là bị sặc, còn có, em tới thành phố S rồi.”

“Cái gì?” Tay nắm di động của Lương Chu đột nhiên chặt hơn, vội xoay người ra khỏi phòng, vội nói: “Em ở đâu? Tới khi nào? Anh đi đón em.”

Liên lạc được với người nên hắn cũng có tâm tình nói đùa, sau khi nói ra địa chỉ còn cố ý kéo dài tiếng nói: “Anh, ví tiền em bị trộm rồi, ngồi máy bay bị say, còn bị nôn nữa, em rất khó chịu, anh…”

Tiếng tắt máy quen thuộc đột nhiên vang lên, màn hình di động chợt đen. Hắn nghẹn họng, trừng lớn mắt nhìn màn hình điện thoại di động màu đen đang cầm trong tay, miệng mấp máy, “… Nhất định phải mời em ăn một bữa cơm lớn để bồi thường… Vậy mà dám tắt máy.” (aka: điện thoại hết pin rồi)

“Ách…” Hắn còn nghĩ vừa rồi còn chưa có nói xong lời muốn nói, có hơi chút chột dạ cất điện thoại di động vào trong túi, bóp bánh bao chơi.

Cái này… anh hắn sẽ không vội muốn chết đi… Hắn thật sự không phải là cố ý.

Lương Chu từ khi nghe nói ví tiền của hắn bị trộm thì lòng liền căng thẳng, chờ khi nghe thấy một đóng lớn từ “say máy bay”, “nôn” “khó chịu” thì lòng càng căng thẳng, tim bắt đầu điên cuồng nhảy loạn, rồi sau đó điện thoại di động đột nhiên bị cắt đứt, gọi lại thì nghe thông báo tắt máy, hắn đâu chỉ bị vội muốn chết mà thật sự là bị dọa chết luôn rồi.

Trên hành lang đụng phải người đoàn phim, hắn bâng quơ gật đầu coi như chào hỏi rồi vội vàng né người đi.

Nữ chính số 2 Vương Thần là một diễn viên trẻ, nhân khí không tồi, dáng vẻ cũng xinh đẹp, khi thấy Lương Chu hoàn toàn làm lơ lời hỏi thăm sức khỏe của mình thì nụ cười tren mặt cứng đờ, nắm chặt bàn tay.

“Tôi khuyên một ít người, chớ không biết tự lượng sức mình, ông chủ cũng không phải là người để các người mơ ước, vẫn nên thành thật một chút thì hơn.” Nữ chính số 1 Lưu Na Na cười lạnh một tiếng, mang theo trợ lý của mình về phòng.

Những người khác trong đoàn làm phim đứng chờ thang máy thấy các cô như vậy thì tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên, vội vàng rối rít tạm biệt, tận lực không để bản thân mình cuốn vào những chuyện lục đục giữa các nữ minh tinh.

Vương Thần bị lời nói của Lưu Na Na đâm vào càng lúc càng khó chịu, quay đầu liếc nhìn tiểu trợ lý luôn cúi đầu vâng vâng dạ dạ, tức giận nói: “Một đám nịnh bợ, Lưu Na Na kia cũng chỉ là xuất đạo sớm hơn tôi vài năm mà thôi, may mắn hơn một chút mà thôi, từng người từng người đều nịnh hót cô ta, ta phi! Chờ về sau tôi còn cả giận hơn cô ta thì xem tôi làm sao thu thập bọn họ!”

“Chị Vương, chị đừng nói nữa, trở về phòng thôi, lời này nếu bị người ta nghe được không tốt đâu.” Trợ lý nhỏ giọng khuyên, trong lòng vì Vương Thần không lựa lời nói mà sốt ruột.

“Nhìn cái dáng vẻ sợ chết của cô mà tôi đây càng tức hơn! Trở về tôi liền sa thải cô!” Vương Thần trừng mắt nhìn cô một cái, dẫm mạnh giãy cao gót tức giận trở về phòng.

Đường phố  trong khu phố cổ đúng là rắc rối phức tạp, Dư Sơ Lâm lại cho một cái địa chỉ tương đối mơ hồ, Lương Chu lái xe đi vòng vo thật lâu bên trong mới tìm được Dư Sơ Lâm đang ngồi bóp bánh bao chơi ở ven đường.

“Sơ Lâm!” Hắn mở cửa xe chạy mấy bước qua, khom người đè lên bờ vai Dư Sơ Lâm, sờ sờ tóc và cả cái trán, vội vàng hỏi: “Còn say không? Chỗ nào khó chịu? Chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ!”

Dư Sơ Lâm đang suy nghĩ bay bổng bị kéo trở về, hơn một tháng không thấy người ở trước mắt, hắn đột nhiên có chút khẩn trưởng. Chắc là vì ra ngoài quá gấp nên đầu tóc Lương Chu có chút lộn xộn, tất cả kính râm khẩu trang linh tinh ngụy trang đều không có, cứ như vậy tùy tiện xuất hiện trên đường.

Là vì thực sự rất lo lắng đi… Tầm mắt Dư Sơ Lâm chuyển tới chân mày nhíu chặt của người trước mặt, duỗi tay ra ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng, sau đó rất nhanh lùi lại, cầm lấy tay hắn, nói: “Anh, em không có vấn đề gì cả, em tới lúc trưa, tới lâu như vậy nên đã sớm không còn mệt mỏi, thực sự đấy, anh đừng có lo lắng.”

Lương Chu bị hắn ôm đến ngẩn người, sau giấy phút thất thần ngắn ngủi thì hoàn hồn, thấy sắc mặt hắn bình thường, nói chuyện cũng rất trót lọt, tâm lo lắng cũng bình tĩnh lại, tầm mắt đảo qua ba lô bị rạch và tay cầm bánh bao nước khoáng ở trong ngực hắn, tức ngực, mặt đen đi, xoay người kéo hắn về phía xe, hạ giọng nói: “Đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm trước.”

Dư Sơ Lâm nhìn  tay hai người giao nắm, ngoan ngoãn đi theo lên xe.

Mười phút sau, Lương Chu rốt cuộc cũng biết hết rõ ràng mọi chuyện xảy ra sau khi Dư Sơ Lâm đến thành phố S.

“Vì sao không thông báo trước cho anh biết.” Mặt hắn nhăn nhó nói, tay cầm lái dùng hết sức, khớp xương đều có chút trắng bệch: “Di động của em nếu bị mất trộm thì làm sao bây giờ?” Nếu như đụng phải người xấu… Chỉ cần nghĩ tới cái hậu quả kia là hắn đã sợ đến vỡ mật.

Dư Sơ Lâm cũng biết lần này mình sai  nên chỉ len lén liếc trộm anh hắn, cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai, nhỏ giọng nói: “Ngày nghỉ 1-5 rất dài, anh thì vẫn luôn không về nhà nên em liền đi tìm anh, thật xin lỗi. Em sau khi đến có gọi điện cho anh nhưng anh không  nhận máy…” Hắn vừa nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ. Thật ra đây chỉ là cái cớ mà thôi, hắn đúng là dại dội không cứu được, chỉ biết tạo thêm phiền toái. Hắn vốn đã chuẩn bị một bộ mặt kiện định thành thục để đối mặt với Lương Chu, nhưng bây giờ… đều làm hỏng hết rồi.

Lương Chu nhớ tới điện thoại di động để ở khách sạn khi quay phim buổi chiều thì tâm tình càng không tốt, hắn nghiêng đầu nhìn một bên bả vai của Dư Sơ Lâm đang cúi đầu yên lặng ôm ba lô, vừa đau lòng vừa tự trách, tức giận quay cuồng trong lòng, cuối cùng vẫn nhịn không được, dừng xe bên lề đường, thô lỗ cởi bỏ đai an toàn của hai người, ôm chặt người Dư Sơ Lâm vào trong lòng mình.

“Lần sau không cho phép gây chuyện như vậy.” Hắn ôm chặt hai tay, nói ở bên tai hắn.

Dư Sơ Lâm cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, nghiêng đầu né tránh, ngay sau đó thân thể càng bị ôm chặt hơn, do dự mãi, rốt cuộc cũng duỗi cánh tay ôm lấy hắn, gật đầu nói: “Vâng, sẽ không có lần sau.”

“Anh rất lo lắng.”

“Em biết… Rất xin lỗi.”

“Em không sai.” Lương Chu ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, thần kinh căn thẳng dần dần được thả lỏng lại, thở dài than thở: “Là anh không đúng.”

Dư Sơ Lâm rũ mắt, vỗ vỗ sống lưng hắn.

Ôm một hồi lâu, Lương Chu  mớichậm rãi buông lỏng ôm ấp, lùi về sau một chút, xoa xoa đầu hắn, thấp giọng nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó trở về khách sạn nghỉ ngơi, được chứ?”

“Nghe anh ạ!” Hắn ngoãn ngoãn gật đầu, trong lòng thì không ngừng tự xây dựng tâm lý cho bản thân.  Nếu đã quyết định ở bên anh trai thì phải dần có thói quen với sự thân mật này, ừm, chắc cũng có lúc phải chủ động một ít? Lại nói tiếp, hắn dường như chưa bao giờ phản cảm với sự tiếp xúc của anh trai… Có lẽ, biến thân tình thành tình yêu cũng không phải là quá khó đâu? Suy đi nghĩ lại, hắn lại nghĩ về không, tự dưng lại ngây ngốc.

Lương Chu lại sờ đầu hắn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn vài giây, trong lòng thì lại thở dài, giúp hắn cài chắc đai an toàn, một lần nữa khởi động ô tô. Sơ Lâm lần này tìm tới chắc là đã suy nghĩ cẩn thận, như vậy mình chờ đợi sẽ nhận được kết quả thế nào đây?

Dư Sơ Lâm đúng là quá đói, nên cả một bàn ăn đầy bị hắn ăn hơn một nửa, xương sườn càng gặm tới không thừa một cái.

“Đừng ăn quá lo, sẽ không tốt cho dạ dày.” Lương Chu  cất bánh bí đỏ đi, múc một bát canh nhỏ đưa qua, dụ dỗ: “Uống canh đi, những thứ khác không được ăn nữa.”

Dư Sơ Lâm sờ sờ bụng, nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn uống sạch bát canh, lại dùng khăn lau miệng mới do dự một hồi, nhìn thẳng vào mắt Lương Chu, nghiêm túc nói: “Anh, em lần này tới tìm anh, là…”

“Đừng nói.” Trong lòng Lương Chu căng thẳng, vội đánh gãy lời hắn nói, rung chuông gọi người phục vụ tới tính tiền, sau đó dưới con mắt thắc mắc của Dư Sơ Lâm, nói: “Chờ tí nữa trở về khách sạn rồi nói, ở đây nhiều người không tiện đâu.” 

“Vâng ạ.” Dư Sơ Lâm gật đầu, nhà hàng đúng là không phải nơi nói chuyện tốt, tuy rằng bọn họ là ngồi trong phòng kín.

Khách sạn cách nhà hàng cũng không quá xa, vì sợ hãi đối mặt kết quả nên sau khi hai người tiến vào trong phòng, Lương Chu không thể không lấy hết cam đảm, xoay người đối diện với Dư Sơ Lâm, nói: “Sơ Lâm, em muốn nói cái gì… Nói đi.”

Dư Sơ Lâm nắm chặt ba lô trong tay, nhìn chằm chằm mặt Lương Chu vài giây, âm thầm gật đầu, rất đẹp trai, hôn hẳn là không có chút áp lực nào cả. Thở sâu, ném ba lô trong tay sang một bên, hắn kiên định bước từng bước giữ bả vai Lương Chu, ngửa đầu khẽ hôn một cái lên môi anh hắn, sau đó lùi về phía sau, nhìn thẳng vào hai mắt anh hắn, nghiêm túc nói: “Em đồng ý thử một chút, nếu như đối tượng là anh, em … có thể.”

Thân thể Lương Chu cứng đờ, tay không tự giác đè lại vai Dư Sơ Lâm, hỏi: “Sơ Lâm… Em vừa mới, nói cái gì?”

“Em nói.” Hắn giơ tay xoa bóp mặt Lương Chu, gằn từng chữ: “Chúng ta ở bên nhau đi.” Lương Chu trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy không dám tin, vẻ mặt đẹp trai cùng với biểu tình như vậy, thật sự có chút buồn cười. Khiếp sợ qua đi là niềm vui mừng như điên, hắn đột nhiên duỗi cánh tay ôm hắn vào trong lòng, hôn cái trán lại hôn lỗ tai, không ngừng hỏi lại: “Thật sự?”

Mãng nhĩ hơi rung, tiếng tim càng lúc càng đập kịch liệt, “Thật sự?”

Hắn buông cái ôm ấp, sờ sờ mặt Dư Sơ Lâm, lại hỏi lại: “Em nói chính là thật sao? Anh không nghe lầm?” Tay rời xuống, xoa xoa bờ môi của em hắn, dường như vẫn không thể tin được bản thân mình có thể há mồm nghe được đáp án tốt đẹp như vậy.

Mặt và miệng bị xoa có chút đau, nhưng thấy bộ dạng Lương Chu vui mừng khôn xiết, Dư Sơ Lâm vẫn nhịn không được mà mỉm cười, cũng ôm lại hắn, gật đầu: “Thật sự, anh không hề nghe lầm, anh không muốn sao?”

Dư Sơ lâm lực ôm rất nhẹ, nhưng Lương Chu cảm thấy trên người nặng thêm, cái cảm giác bay bổng không trọng lực trong nháy mắt biến đi xa, cảm giác mình đã trở về mặt đất, hiện thực và mộng tưởng trùng nhau, rốt cuộc cũng nhận được hạnh phúc. Hắn cúi đầu, mặt chôn vào hõm vai Dư Sơ Lâm, thở sâu, đột nhiên cảm thấy hóc mắt có chút nóng, gật đầu nói: Đồng ý, đương nhiên là đồng ý, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.” Tình cảm dày vò gần hai năm, cứ như vậy có được kết quả tốt đẹp như vậy, hắn quá may mắn.”

“Vâng, em tin anh, em cũng sẽ học cách chăm sóc anh.” Dư Sơ Lâm học bộ dáng Lương Chu ngày thường, giơ tay xoa xoa tóc hắn, nghĩ lại mình cứ như vậy bị bắt cóc mất, chư hết giận, dùng sức xoa xoa, sau đó dùng sức kéo Lương Chu xuống, xụ mặt, nói nghiêm túc: “Nói trước nhé, em mặc dù đã đáp ứng, nhưng Trương ca nói mấy lời đều rất đúng, em bây giờ còn vị thành niên, anh không được làm cái kia… Em, ôn có thể, hôn cũng không sao cả, nhưng cái khác thì không được.”

Lương Chu chỉa vào cái đỉnh đầu ổ gà, mỉm cười, tay kéo hắn vào trong ngực, ánh mắt sáng lên, từ từ thỏa mừng thỏa mãn, cúi đầu tới gần: “Đay chính là em nói, hôn môi có thể…” Nói xong, môi liền dán môi.

“Ô… Buông…”

Ngày mùng 2 tháng 5, ngày hôm sau, sáng sớm.

Ánh sáng mong manh len lỏi tiến vào từ khe hở  cửa sổ, Lương Chu nằm nghiêng nhìn Dư Sơ Lâm ở bên cạnh, dùng ánh mắt miêu tả hình dáng thiếu niên, sự không xác định dần dần tan đi, chỉ dư lại hạnh phúc.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái trán thiếu niên.

Thật tốt quá, đều là thật sự, không phải nằm mơ, người này là thật sự tiếp nhận hắn rồi.

Một giờ sau, lông mi Dư Sơ Lâm run lên, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngơ ngơ ngẩn ngẩn vài giây, lại nhíu mày nhắm mắt lại, trở mình, chui ra từ trong chiếc chăn ấm áp, một bộ dáng ngủ không đủ giấc.

Lương Chu cười khẽ, ôm hắn vào trong lòng, thấp giọng nói sát bên tai hắn: “Tỉnh rồi?”

Hơi thở phun trên lỗ tai có chút ngứa, thân thể bị ôm lấy, rất có cảm giác an tâm, hắn giật giật người, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngủ, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Lương Chu đang nhìn mình chằm chằm, lại hơi sửng sốt.

À, người này thích mình, mà mình cũng đang nỗ lực thích lại hắn.

Hắn xoa xoa mắt, đứng dậy, tiến lại gần và hôn một nụ hôn lên mặt hắn: “Chào buổi sáng, anh trai.” Bước đầu tiên nỗ lực, chủ động chủ động lại chủ động, chờ biến thân mật thành một thói quen, vậy thì tình yêu cũng sẽ không còn xa đi.

Lương Chu bị hắn chủ động làm cho ngẩn người, ngay sau đó càng cười lớn, đứng dậy hôn qua hôn lại một lúc lâu trên mặt hắn, đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Ngày đầu tiên ở bên nhau, sau khi hôn chào buổi sáng tốt đẹp, Lương Chu khổ não, ừm, cái loại ngọt ngào này.

“Anh, ba lô của em anh để ở đâu?” Dư Sơ Lâm cau mày đi quanh trong phòng, tìm tới tìm lui cũng chưa tìm được ba lô bị rách kia.”

“Ba lô anh ném đi rồi, em đang tìm quần áo tắm rửa sao? Anh giúp em để vào trong tủ đầu giường rồi.”

Dư Sơ Lâm vội chạy tới tủ đầu giường, lấy ra quần áo của mình và bắt đầu đổi.

Lương Chu thấy vậy thì vội thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào phòng tắm. Không thể nhìn, không thể nhìn, Sơ Lâm mới mười sáu tuổi.

Bình tĩnh không đến nửa phút, cửa phòng tắm bị gõ vang, hắn mở cửa thấy Dư Sơ Lâm đã đổi xong quần áo đi tới, giữ bờ vai của hắn và hôn một cái lên môi hắn, vui rạo rực, nói: “Cảm ơn anh.” Nói xong thì xoay người bỏ chạy.

Lương Chu quay đầu lại vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt.

Mười sáu tuổi, mười sáu tuổi, nhịn nào.

“Anh, em không mang theo sạc điện thoại, anh có sạc đa năng không?”

Hắn vừa thay quần áo đi ra khỏi phòng tắm, nghe vậy thì vội tìm sạc pin của mình đưa qua, nói: “Di động của anh cùng một loại với của em, dùng của anh đi.”

Dư Sơ Lâm cười tủm tỉm đi đến, nhận sạc điện thoại, hơi nhún chân hôn lên mặt hắn: “Cảm ơn anh.”

“Sơ Lâm…” hắn sờ mặt, có chút rối rắm, “ở chung thân mật như vậy, em… Có phải không quen hay là chán ghét không?”

“Vì sao lại không quen và chán ghét?” Dư Sơ Lâm cắm điện thoại vào sạc, quay đầu nhìn hắn: “Người yêu nhau không phải đều là ở chung như vậy sao?” Hắn nếu đã đồng ý với anh hắn thì khẳng định sẽ nỗ lực thích anh ấy, hắn thật sự đang rất nỗ lực!

“… Không sao, anh chỉ tiện miệng nói vậy.” Hắn xoay người, trầm tư.

Đây chính là chuyện hắn buồn rầu, Sơ Lâm đều không có chút khó chịu với sự chuyển biến quan hệ của hai người, nghĩ muốn hôn thì hôn, hoàn toàn không chút áp lực. Hắn đột nhiên nhớ tới khi chưa vạch rõ quan hệ, Sơ Lâm cũng rất ham thích tiếp xúc tay chân… Lúc ấy, hắn từng hỏi qua vấn đề này, lúc ấy Sơ Lâm trả lời thế nào nhỉ? Hình như là “Anh em mà, nên thân mật một chút.”

Cho nên bây giờ là “Người yêu mà, nên thân mật mới phải.”

Nên vui hay nên buồn đây nhỉ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện