Mọi người thở hổn hển chạy ra từ cửa hông khu bóng rổ, Hướng Bằng xoay người đóng cửa lại rồi nhìn về phía Lương Chu: “Thần tượng ơi, giờ làm sao đây? Cửa này không ngăn được các cô ấy đâu.”
Lương Chu dừng bước, tháo cà vạt rồi cầm trong tay, tiến lên thân thiết vỗ bả vai hắn, nói: “Chúng ta tách ra chạy, mỗi người một hướng, phân tán các mục tiêu.”
“Ý kiến hay.” Hướng Bằng vô điều kiện nghe theo quyết định của thần tượng.
Dư Sơ Lâm liếc mắt nhìn ánh mắt sáng long lanh của Hướng Bằng, duỗi tay trộm nhéo Lương Chu một cái.
Lương Chu rất nhanh bắt lấy tay hắn, bất động thanh sắc gãi gãi, cong miệng, thân thiện nói tiếp: “Cứ như vậy đi, các em chạy qua bên kia, anh và Sơ Lâm sẽ chạy bên này.”
Mọi người gật đầu, ăn ý tản ra.
Chạy qua một đường nhỏ, đi ngang ra tòa nhà hành chính rồi vòng qua sân thể dục nhỏ là tới bãi đỗ xe trường học, Lương Chu chạy vội tới bên cạnh xe, mở khóa và kéo cửa xe, sau đó lại nhét người vào trong, còn mình cũng rất nhanh vòng qua ghế điều khiển phía bên kia rồi mới xoay người sau khi đóng cửa xe, sát người lại gần: “Chơi vui không?”
Mặt mày Dư Sơ Lâm vẫn luôn cười, nghe vậy thì dùng sức gật đầu: “Chơi rất vui ạ, đã lâu lắm rồi không có chạy như vậy, thật là thích!”
“Anh cũng cảm thấy rất là vui thích!” Lương Chu bẻ mặt hắn lại, nhìn vào đôi mắt hắn, ngón cái xoa xoa khóe miệng, ánh mắt biến sâu, cúi đầu dùng sức hôn xuống: “Về sau không được mặc như vậy ra ngoài rêu rao nữa.”
“Như vậy? Từ từ… Ô, … Muốn mặc… Tê, đừng cắn… Muốn … mặc như này cũng coi như là rêu rao… sao… ô … ô…”
Môi lưỡi quấn quýt, thân thể kề sát, nỗi nhớ trong tim bùng nổ, cùng người yêu ở trước mặt, thời gian nào cũng đều vô nghĩa.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Lương Chu buông người ra một chút, hơi lùi lại, cọ chóp mũi hắn, một bên vừa điều chỉnh hô hấp vừa đáp: “Đương nhiên như vậy rồi… Vì sao em không về nhà?”
Dư Sơ Lâm bị hắn hôn đến khó thở, trong đầu đều mềm nhũn, căn bản không nghe thấy Lương Chu hỏi gì cả.
“Tại sao muốn nói dối anh vụ nghỉ học, hả?” Trong xe đều là hơi thở đối phương, cảm giác không xác định cũng đang dần tăng lên: “Bạn cùng phòng em nói rằng ngày đó em không ở trường học… Vậy em đi đâu?”
Dư Sơ Lâm rốt cuộc cũng bình ổn hô hấp, dưỡng khí tiến vào đại não, thần trí cũng tỉnh táo lại.
“Em đâu có đi đâu đâu… Anh, em cam đoan em không làm chuyện xấu.”
Lương Chu nhíu mày.
Dư Sơ Lâm chân thành nhìn hắn.
Lương Chu híp mắt.
Dư Sơ Lâm chột dạ chuyển dời tầm mắt: “Cái đó, anh, em muốn về phòng ngủ tắm rửa thay đổi quần áo, trên người dính mồ hôi, không thoải mái lắm.”
Ánh mắt Lương Chu dần tối, xoay người, khởi động ô tô: “Buộc chặt đai an toàn, anh đưa em đi tắm rửa.”
Dư Sơ Lâm nhận thấy giọng nói và biểu tình của hắn không thích hợp, cẩn thận hỏi: “Anh, anh làm sao vậy… Mặt đen quá.”
Lương Chu không đáp, nghiêng người buộc chặt đai an toàn giúp hắn, ngồi vững trở lại, đưa xe rời khỏi bãi đỗ xe.
“Anh?”
“Đợi lát nữa sẽ xử lý em.”
Dư Sơ Lâm quyết đoán câm miệng.
Một đường nhanh như tia chớp đến khách sạn gần nhất, sau khi đỗ xe vào bãi đỗ xe thì trực tiếp đi thang máy tới tầng cao nhất.
“Anh, chúng ta tới khách sạn làm gì?” Dư Sơ Lâm một đường bị túm đi yếu ớt mở miệng.
“Mang em đi tắm rửa.” Lương Chu bày vẻ mặt không cảm xúc.
“Vì sao không về nhà…”
“Quá xa.”
“Nhưng anh còn chưa có thuê phòng.”
Dừng lại bên trong cửa phòng tổng thống cuối cùng hành lang, Lương Chu từ trong túi rút ra một thẻ phòng, xoát mở cửa, nghiêng người ý bảo hắn đi vào: “Khách sạn nhà mình, không cần thuê phòng.”
Dư Sơ Lâm choáng váng ngây ngốc, đi vào cửa, nghẹn họng nhìn logo trên bàn bên cạnh.
Thanh Trì Quốc tế….Thật đúng là nhà mình.
Lương Chu đóng cửa lại, dựa vào trên cửa, ôm ngực: “Em muốn tắm rửa trước hay là giải thích trước.”
“Cái gì ạ?” Dư Sơ Lâm có chút không nghe rõ.
Vẻ mặt Lương Chu càng lúc càng đen, tiến lên một bước, đè bả vai hắn, đẩy người lên trên tường, cúi đầu, khoảng cách gần nghe rõ hô hấp: “Trẻ con không nghe lời thì phải nhận phạt, Sơ Lâm, anh bây giờ rất tức giận.”
Dư Sơ Lâm tránh đi tầm mắt của hắn, dùng sức thoát bả vai, lông tơ trên cổ thẳng đứng, nói lắp bắp: “Vì, vì sao lại tức giận, em thề em thật sự không có làm chuyện xấu… Em rất nghe lời.”
“Thật không?” Ngón tay Lương Chu đi xuống, xẹt qua bả vai rồi dừng lại trên vị trí xương bả vai, vẽ vòng: “Vậy ngày đường bộ tê liệt, hôm đó, em đi đâu?”
“Em, em thành niên, yêu cầu *!” Dư Sơ Lâm ngu ngốc lấy lý do đã lớn.
Lời này quả nhiên đã chọc Lương Chu vốn đang căng thẳng thần kinh, hắn dừng lại một chút, chậm rãi thu hồi tay, giọng điệu ảm đạm: “Đi tắm rửa đi.”
“Anh?” Dư Sơ Lâm bị giọng điệu đột nhiên biến đổi của hắn làm cho có chút bất an.
“Tắm rửa đi.” Lương Chu nghiêng đầu, đi vào bên trong phòng nghỉ, “Anh gọi người mang chút đồ ăn, em chơi bóng rổ lâu như vậy chắc là đã đói bụng.”
Dư Sơ Lâm bắt đầu không biết nên làm gì, mặt nhăn lại. Anh trai mình hôm nay vẫn cứ luôn quái lạ, không giống bình thường chút nào… Là đang giận mình sao? Nhưng chuyện ngày đó đã hứa giữ bí mật với mọi người… Làm sao bây giờ? Giải thích hay không giải thích đây? “Sao còn đứng yên như vậy?” Sau khi nói chuyện điện thoại xong thì thấy hắn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Lương Chu nhíu mày hỏi.
“Anh!” Dư Sơ Lâm giương mắt nhìn hắn, hít sâu điều chỉnh cảm xúc, mặt hơi hơi đỏ, đề nghị: “Anh muốn cùng tắm với em không? Trời nóng, anh cũng vừa mới chạy thật lâu, hẳn là cũng ra rất nhiều mồ hôi…”
Trần truồng lời mời.
Hô hấp Lương Chu dừng lại một chút, hầu kết giật giật, quay đầu đi: “Không được, em tắm trước đi, anh đi ra ngoài một chút.” Nói xong lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Dư Sơ Lâm trừng mắt nhìn cửa phòng đóng lại, chậm rãi suy sụp hạ bả vai, xong rồi, ngay cả chiêu này cũng không thể dùng được, anh trai mình quả thật đang rất tức giận…
Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy Lương Chu đang ngồi phát ngốc ở trên sô pha.
Ở trong trí nhớ của Dư Sơ Lâm, cái từ phát ngốc này chưa bao giờ có liên quan tới Lương Chu, nhưng bây giờ, ở ngay trước mặt hắn, Lương Chu đúng là đang phát ngốc, ngốc đến nỗi hắn tới gần mà còn chưa hề phát giác.
Từ phòng trên tầng cao nhìn phong cảnh bên ngoài thực sự rất đẹp, hắn nhìn Lương Chu một cái, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn lên.
Ánh sáng trong phòng đột nhiên tối sầm, Lương Chu rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhìn Dư Sơ Lâm đang đứng bên cửa sổ, hiếm khi ngẩn người rồi cong miệng, hắn cười dịu dàng duỗi tay vẫy Sơ Lâm: “Tắm xong rồi sao? Lại đây nào.”
“Anh!” Dư Sơ Lâm thấy hắn như vậy, lòng mềm mại, vội thuận theo mà đi qua, lại tiến vào lồng ngực của hắn mà cọ cọ, ôm chặt eo hắn, môi mấp máy, nói lời thật: “Anh, anh bị sao vậy, có phải là tức giận không… Em không phải là cố ý giấu anh… Hôm đường bộ tê liệt, em vốn chuẩn bị về nhà, nhưng sau đó lại…”
“Đừng nói.” Lương Chu ôm lại hắn, ngửi mùi thơm mới vừa tắm gội thoải mái trên người hắn, vẻ mặt ẩn trong bóng tối nên không rõ lắm: ” Em nói đúng, em đã thành niên, anh không nên ép hỏi em chuyện em không muốn nói, thực xin lỗi.” Người yêu đã trưởng thành, kịch bản ở chung trước kia có lẽ đã không còn thích hợp… Chỉ cần người còn ở bên hắn, hắn tình nguyện chậm rãi thích ứng loại biến hóa này.
“Anh!” Dư Sơ Lâm nhíu mày, lùi lại một chút, ngửa đầu nhìn hắn: “Anh à, anh có phải suy nghĩ lung tung gì không?”
“Sơ Lâm.” Lương Chu nhìn lại hắn, giơ tay nửa sờ tóc hắn, yên lặng một hồi mới chần chừ mở miệng: “Nếu em cảm thấy anh quản em quá chặt, em nói, anh có thể sửa…” Anh cũng không phải là tra hành trình của em, anh chỉ là… Anh chỉ là muốn hiểu em nhiều hơn một chút… Sau khi học đại học, em trưởng thành quá nhanh… Sơ Lâm, em thật quá tốt.”
Dư Sơ Lâm chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu Lương Chu không xác định như vậy. Dư Sơ Lâm nhìn quầng thâm mắt của Lương Chu trước mặt mà đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Làm một người yêu, hắn cũng quá không xứng chức đi.
“Anh, em xin lỗi.” Dư Sơ Lâm lại ôm Lương Chu lần nữa, cọ vào sườn cổ hắn: ” Thật ra ngày đó chị họ tìm em, vì sắp tới sinh nhật của anh nên bà ngoại và mọi người muốn cho anh một kinh hỉ. Anh luôn bận rộn công tác, đã nhiều năm chưa ăn sinh nhật nên muốn lúc đó náo nhiệt một chút. Em xin lỗi, em không phải cố ý lừa anh, chị họ và chị dâu họ bảo em giữ bí mật nên em… Anh, thực xin lỗi.”
“Sinh nhật?” Lương Chu ôm chặt hắn, sự yếu ớt khó phát hiện trên mặt đều rút đi, hắn híp mặt, giọng điệu lạnh buốt: “Chỉ vì loại việc nhỏ này mà em không về nhà gặp anh? Còn giấu anh?”
Nhận thấy giọng nói Lương Chu đã thay đổi, toàn bộ những lời từ tận đáy lòng vừa tới cổ họng đều được nuốt xuống, giật giật người thì phát hiện bị ôm thật sự quá chặt, yên lặng một chút để suy nghĩ, sau đó thì thành thật không cử động nữa, nhỏ giọng hỏi: “Anh… Bộ dạng phát ngốc vừa mới nãy là… diễn sao?”
Lương Chu cong môi, tay vuốt ve lưng hắn, cúi đầu, hôn sau tai hắn: “Sơ Lâm, còn nhớ rõ lời anh nói khi mới vào cửa không? Đứa trẻ không ngon thì phải bị phạt.”
Thân thể Dư Sơ Lâm cứng đờ.
Ngón tay đẩy áo tắm dài ra, sờ vào trong, động tác hôn môi cũng càng thêm ái muội: “Sơ Lâm, nhớ anh không?”
“Không nhớ!” Dư Sơ Lâm bắt đầu nổi da gà.
“Thật sự không nhớ?” Lương Chu càng sờ càng nhiều, thanh âm trầm thấp, tràn đầy dụ hoặc: “Nhưng nhiệt độ cơ thể em đang lên đây này.”
Dư Sơ Lâm bị sờ đến run lên, hô hấp bắt đầu dồn dập, giãy giụa: “Anh, anh thế mà lại diễn kịch lừa em, đê tiện.”
“Anh còn có thể càng đê tiện hơn cơ.” Lương Chu cong miệng, ngậm lấy vành tai hắn, cắn cắn: “Tí nữa cũng không được cầu xin tha thứ.”
“Không … Á…”
Chờ một vòng đùa giỡn kết thúc thì trời cũng đã hoàn toàn tối sầm.
Tiếng di động đặt trên tủ đầu giường của hai người vang lên không ngừng, Dư Sơ Lâm không có sức để tiếp, Lương Chu có sức lực nhưng hắn không muốn tiếp.
“Anh, đừng hôn nữa, em mệt.”
Lương Chu đứng dậy, sờ tóc nhếch lên sau đầu hắn: “Ừ, không hôn nữa.”
Tay chân Dư Sơ Lâm rụng rời khỏi cơ thể, giữ chăn: “Cũng không được sờ nữa.”
“Ừ, không sờ nữa.” Lương Chu nhướng mày, nghe lời thu hồi tay, dùng chăn bọc lấy hắn, kéo vào trong lồng ngực mình: “Có đói bụng không?”
Dư Sơ Lâm lắc đầu, chỉ vào di động không ngừng vang lên: “Nghe điện thoại đi anh.”
Lương Chu thò người ra, lấy di động của cả hai, nhìn nhật ký cuộc gọi rồi trực tiếp tắt máy.
“Sao anh lại như vậy….”
“Phiền.”
Dư Sơ Lâm giương mắt nhìn hắn.
“Còn muốn tiếp lần nữa sao?”
Dư Sơ Lâm nằm thẳng giả chết.
Lương Chu khẽ cười ra tiếng, cúi người đè người: “Xem ra em đúng là muốn thêm một lần nữa.”
“Ô… Em không…”
“…”
“…”
“Anh, anh là cầm thú.”
“Chỉ cầm thú với em thôi.”
Phòng họp trên tầng cao nhất của Thanh Trì Quốc tế.
Trương Khiêm táo bạo trừng mắt nhìn di động, phát điên: “Để tôi báo cáo kết quả hội nghị buổi tối, mà kết quả thì không thèm tiếp điện thoại! Thú vị nhỉ? Muốn tìm cớ tăng lượng công việc của tôi sao? Tôi cũng không tin… Chết tiệc! Tắt máy rồi! Lương Chu, cậu quá tàn nhẫn.”
Trong nhà ăn hàng đầu gần đại học B.
Hướng Bằng: “Kỳ quái, Sơ Lâm sao lại không nghe điện thoại?”
Vương Chí liếc mắt nhìn hắn một cái, nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, nói: “Chắc là ở bên anh trai cậu ta rồi, đừng chờ nữa, ăn trước đi.”
Hai mắt Hướng Bằng sáng rực lên: “Có thể gọi anh trai cậu ấy tới cùng không, liên hoan lần này vẫn là Sơ Lâm lực lớn thắng mà có, chúng ta ăn trước không tốt… Từ từ, tớ gọi điện thoại cho Sơ Lâm tiếp đã.”
Nửa phút sau.
Hướng Bằng: “Tắt máy rồi…”
Vương Chí đồng tình nhìn hắn, đưa chiếc đua cho hắn: “Ăn đi, Sơ Lâm cũng không chạy mất, muốn gặp thần tượng thì vẫn còn rất nhiều cơ hội.”
Hướng Bằng suy nghĩ lời hắn nói một chút, tinh thần lại phấn chấn lần nữa: “Hình như đúng là có đạo lý này.”
Đội viên khác bất đắc dĩ liếc hắn một cái, cũng sôi nổi cầm lấy chiếc đũa: “Vốn dĩ chính là tốt như vậy mà.” Fan gặp được thần tượng đều cảm thấy cảm động.
Nửa đêm, Dư Sơ Lâm ngủ thật sự sâu.
Lương Chu nửa nằm bên người hắn, nhìn chằm chằm vào hắn, thật lâu sau, cúi đầu hôn môi trên trán hắn: “Ngủ ngon… Anh yêu em.”
Trong lúc ngủ mơ Dư Sơ Lâm vặn vẹo đầu, xoay người, tay chân thuần thục quấn lấy hắn, môi giật giật, hàm hồ nói mơ: “Anh… Em không lừa anh… Ô, em cũng yêu anh.”
Lương Chu ngẩn người, cười khẽ ra tiếng, hắn nằm xuống ôm lấy Dư Sơ Lâm mà thở dài thỏa mãn: “Anh biết.”
Cho dù chỉ ngắn ngủi không xác định nhưng cuối cùng kết cục vẫn sẽ là hạnh phúc ôm nhau đi.
Còn sự kinh hỉ ngày sinh nhật gì đó… Quên luôn đi.
Lương Chu dừng bước, tháo cà vạt rồi cầm trong tay, tiến lên thân thiết vỗ bả vai hắn, nói: “Chúng ta tách ra chạy, mỗi người một hướng, phân tán các mục tiêu.”
“Ý kiến hay.” Hướng Bằng vô điều kiện nghe theo quyết định của thần tượng.
Dư Sơ Lâm liếc mắt nhìn ánh mắt sáng long lanh của Hướng Bằng, duỗi tay trộm nhéo Lương Chu một cái.
Lương Chu rất nhanh bắt lấy tay hắn, bất động thanh sắc gãi gãi, cong miệng, thân thiện nói tiếp: “Cứ như vậy đi, các em chạy qua bên kia, anh và Sơ Lâm sẽ chạy bên này.”
Mọi người gật đầu, ăn ý tản ra.
Chạy qua một đường nhỏ, đi ngang ra tòa nhà hành chính rồi vòng qua sân thể dục nhỏ là tới bãi đỗ xe trường học, Lương Chu chạy vội tới bên cạnh xe, mở khóa và kéo cửa xe, sau đó lại nhét người vào trong, còn mình cũng rất nhanh vòng qua ghế điều khiển phía bên kia rồi mới xoay người sau khi đóng cửa xe, sát người lại gần: “Chơi vui không?”
Mặt mày Dư Sơ Lâm vẫn luôn cười, nghe vậy thì dùng sức gật đầu: “Chơi rất vui ạ, đã lâu lắm rồi không có chạy như vậy, thật là thích!”
“Anh cũng cảm thấy rất là vui thích!” Lương Chu bẻ mặt hắn lại, nhìn vào đôi mắt hắn, ngón cái xoa xoa khóe miệng, ánh mắt biến sâu, cúi đầu dùng sức hôn xuống: “Về sau không được mặc như vậy ra ngoài rêu rao nữa.”
“Như vậy? Từ từ… Ô, … Muốn mặc… Tê, đừng cắn… Muốn … mặc như này cũng coi như là rêu rao… sao… ô … ô…”
Môi lưỡi quấn quýt, thân thể kề sát, nỗi nhớ trong tim bùng nổ, cùng người yêu ở trước mặt, thời gian nào cũng đều vô nghĩa.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Lương Chu buông người ra một chút, hơi lùi lại, cọ chóp mũi hắn, một bên vừa điều chỉnh hô hấp vừa đáp: “Đương nhiên như vậy rồi… Vì sao em không về nhà?”
Dư Sơ Lâm bị hắn hôn đến khó thở, trong đầu đều mềm nhũn, căn bản không nghe thấy Lương Chu hỏi gì cả.
“Tại sao muốn nói dối anh vụ nghỉ học, hả?” Trong xe đều là hơi thở đối phương, cảm giác không xác định cũng đang dần tăng lên: “Bạn cùng phòng em nói rằng ngày đó em không ở trường học… Vậy em đi đâu?”
Dư Sơ Lâm rốt cuộc cũng bình ổn hô hấp, dưỡng khí tiến vào đại não, thần trí cũng tỉnh táo lại.
“Em đâu có đi đâu đâu… Anh, em cam đoan em không làm chuyện xấu.”
Lương Chu nhíu mày.
Dư Sơ Lâm chân thành nhìn hắn.
Lương Chu híp mắt.
Dư Sơ Lâm chột dạ chuyển dời tầm mắt: “Cái đó, anh, em muốn về phòng ngủ tắm rửa thay đổi quần áo, trên người dính mồ hôi, không thoải mái lắm.”
Ánh mắt Lương Chu dần tối, xoay người, khởi động ô tô: “Buộc chặt đai an toàn, anh đưa em đi tắm rửa.”
Dư Sơ Lâm nhận thấy giọng nói và biểu tình của hắn không thích hợp, cẩn thận hỏi: “Anh, anh làm sao vậy… Mặt đen quá.”
Lương Chu không đáp, nghiêng người buộc chặt đai an toàn giúp hắn, ngồi vững trở lại, đưa xe rời khỏi bãi đỗ xe.
“Anh?”
“Đợi lát nữa sẽ xử lý em.”
Dư Sơ Lâm quyết đoán câm miệng.
Một đường nhanh như tia chớp đến khách sạn gần nhất, sau khi đỗ xe vào bãi đỗ xe thì trực tiếp đi thang máy tới tầng cao nhất.
“Anh, chúng ta tới khách sạn làm gì?” Dư Sơ Lâm một đường bị túm đi yếu ớt mở miệng.
“Mang em đi tắm rửa.” Lương Chu bày vẻ mặt không cảm xúc.
“Vì sao không về nhà…”
“Quá xa.”
“Nhưng anh còn chưa có thuê phòng.”
Dừng lại bên trong cửa phòng tổng thống cuối cùng hành lang, Lương Chu từ trong túi rút ra một thẻ phòng, xoát mở cửa, nghiêng người ý bảo hắn đi vào: “Khách sạn nhà mình, không cần thuê phòng.”
Dư Sơ Lâm choáng váng ngây ngốc, đi vào cửa, nghẹn họng nhìn logo trên bàn bên cạnh.
Thanh Trì Quốc tế….Thật đúng là nhà mình.
Lương Chu đóng cửa lại, dựa vào trên cửa, ôm ngực: “Em muốn tắm rửa trước hay là giải thích trước.”
“Cái gì ạ?” Dư Sơ Lâm có chút không nghe rõ.
Vẻ mặt Lương Chu càng lúc càng đen, tiến lên một bước, đè bả vai hắn, đẩy người lên trên tường, cúi đầu, khoảng cách gần nghe rõ hô hấp: “Trẻ con không nghe lời thì phải nhận phạt, Sơ Lâm, anh bây giờ rất tức giận.”
Dư Sơ Lâm tránh đi tầm mắt của hắn, dùng sức thoát bả vai, lông tơ trên cổ thẳng đứng, nói lắp bắp: “Vì, vì sao lại tức giận, em thề em thật sự không có làm chuyện xấu… Em rất nghe lời.”
“Thật không?” Ngón tay Lương Chu đi xuống, xẹt qua bả vai rồi dừng lại trên vị trí xương bả vai, vẽ vòng: “Vậy ngày đường bộ tê liệt, hôm đó, em đi đâu?”
“Em, em thành niên, yêu cầu *!” Dư Sơ Lâm ngu ngốc lấy lý do đã lớn.
Lời này quả nhiên đã chọc Lương Chu vốn đang căng thẳng thần kinh, hắn dừng lại một chút, chậm rãi thu hồi tay, giọng điệu ảm đạm: “Đi tắm rửa đi.”
“Anh?” Dư Sơ Lâm bị giọng điệu đột nhiên biến đổi của hắn làm cho có chút bất an.
“Tắm rửa đi.” Lương Chu nghiêng đầu, đi vào bên trong phòng nghỉ, “Anh gọi người mang chút đồ ăn, em chơi bóng rổ lâu như vậy chắc là đã đói bụng.”
Dư Sơ Lâm bắt đầu không biết nên làm gì, mặt nhăn lại. Anh trai mình hôm nay vẫn cứ luôn quái lạ, không giống bình thường chút nào… Là đang giận mình sao? Nhưng chuyện ngày đó đã hứa giữ bí mật với mọi người… Làm sao bây giờ? Giải thích hay không giải thích đây? “Sao còn đứng yên như vậy?” Sau khi nói chuyện điện thoại xong thì thấy hắn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Lương Chu nhíu mày hỏi.
“Anh!” Dư Sơ Lâm giương mắt nhìn hắn, hít sâu điều chỉnh cảm xúc, mặt hơi hơi đỏ, đề nghị: “Anh muốn cùng tắm với em không? Trời nóng, anh cũng vừa mới chạy thật lâu, hẳn là cũng ra rất nhiều mồ hôi…”
Trần truồng lời mời.
Hô hấp Lương Chu dừng lại một chút, hầu kết giật giật, quay đầu đi: “Không được, em tắm trước đi, anh đi ra ngoài một chút.” Nói xong lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Dư Sơ Lâm trừng mắt nhìn cửa phòng đóng lại, chậm rãi suy sụp hạ bả vai, xong rồi, ngay cả chiêu này cũng không thể dùng được, anh trai mình quả thật đang rất tức giận…
Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy Lương Chu đang ngồi phát ngốc ở trên sô pha.
Ở trong trí nhớ của Dư Sơ Lâm, cái từ phát ngốc này chưa bao giờ có liên quan tới Lương Chu, nhưng bây giờ, ở ngay trước mặt hắn, Lương Chu đúng là đang phát ngốc, ngốc đến nỗi hắn tới gần mà còn chưa hề phát giác.
Từ phòng trên tầng cao nhìn phong cảnh bên ngoài thực sự rất đẹp, hắn nhìn Lương Chu một cái, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn lên.
Ánh sáng trong phòng đột nhiên tối sầm, Lương Chu rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhìn Dư Sơ Lâm đang đứng bên cửa sổ, hiếm khi ngẩn người rồi cong miệng, hắn cười dịu dàng duỗi tay vẫy Sơ Lâm: “Tắm xong rồi sao? Lại đây nào.”
“Anh!” Dư Sơ Lâm thấy hắn như vậy, lòng mềm mại, vội thuận theo mà đi qua, lại tiến vào lồng ngực của hắn mà cọ cọ, ôm chặt eo hắn, môi mấp máy, nói lời thật: “Anh, anh bị sao vậy, có phải là tức giận không… Em không phải là cố ý giấu anh… Hôm đường bộ tê liệt, em vốn chuẩn bị về nhà, nhưng sau đó lại…”
“Đừng nói.” Lương Chu ôm lại hắn, ngửi mùi thơm mới vừa tắm gội thoải mái trên người hắn, vẻ mặt ẩn trong bóng tối nên không rõ lắm: ” Em nói đúng, em đã thành niên, anh không nên ép hỏi em chuyện em không muốn nói, thực xin lỗi.” Người yêu đã trưởng thành, kịch bản ở chung trước kia có lẽ đã không còn thích hợp… Chỉ cần người còn ở bên hắn, hắn tình nguyện chậm rãi thích ứng loại biến hóa này.
“Anh!” Dư Sơ Lâm nhíu mày, lùi lại một chút, ngửa đầu nhìn hắn: “Anh à, anh có phải suy nghĩ lung tung gì không?”
“Sơ Lâm.” Lương Chu nhìn lại hắn, giơ tay nửa sờ tóc hắn, yên lặng một hồi mới chần chừ mở miệng: “Nếu em cảm thấy anh quản em quá chặt, em nói, anh có thể sửa…” Anh cũng không phải là tra hành trình của em, anh chỉ là… Anh chỉ là muốn hiểu em nhiều hơn một chút… Sau khi học đại học, em trưởng thành quá nhanh… Sơ Lâm, em thật quá tốt.”
Dư Sơ Lâm chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu Lương Chu không xác định như vậy. Dư Sơ Lâm nhìn quầng thâm mắt của Lương Chu trước mặt mà đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Làm một người yêu, hắn cũng quá không xứng chức đi.
“Anh, em xin lỗi.” Dư Sơ Lâm lại ôm Lương Chu lần nữa, cọ vào sườn cổ hắn: ” Thật ra ngày đó chị họ tìm em, vì sắp tới sinh nhật của anh nên bà ngoại và mọi người muốn cho anh một kinh hỉ. Anh luôn bận rộn công tác, đã nhiều năm chưa ăn sinh nhật nên muốn lúc đó náo nhiệt một chút. Em xin lỗi, em không phải cố ý lừa anh, chị họ và chị dâu họ bảo em giữ bí mật nên em… Anh, thực xin lỗi.”
“Sinh nhật?” Lương Chu ôm chặt hắn, sự yếu ớt khó phát hiện trên mặt đều rút đi, hắn híp mặt, giọng điệu lạnh buốt: “Chỉ vì loại việc nhỏ này mà em không về nhà gặp anh? Còn giấu anh?”
Nhận thấy giọng nói Lương Chu đã thay đổi, toàn bộ những lời từ tận đáy lòng vừa tới cổ họng đều được nuốt xuống, giật giật người thì phát hiện bị ôm thật sự quá chặt, yên lặng một chút để suy nghĩ, sau đó thì thành thật không cử động nữa, nhỏ giọng hỏi: “Anh… Bộ dạng phát ngốc vừa mới nãy là… diễn sao?”
Lương Chu cong môi, tay vuốt ve lưng hắn, cúi đầu, hôn sau tai hắn: “Sơ Lâm, còn nhớ rõ lời anh nói khi mới vào cửa không? Đứa trẻ không ngon thì phải bị phạt.”
Thân thể Dư Sơ Lâm cứng đờ.
Ngón tay đẩy áo tắm dài ra, sờ vào trong, động tác hôn môi cũng càng thêm ái muội: “Sơ Lâm, nhớ anh không?”
“Không nhớ!” Dư Sơ Lâm bắt đầu nổi da gà.
“Thật sự không nhớ?” Lương Chu càng sờ càng nhiều, thanh âm trầm thấp, tràn đầy dụ hoặc: “Nhưng nhiệt độ cơ thể em đang lên đây này.”
Dư Sơ Lâm bị sờ đến run lên, hô hấp bắt đầu dồn dập, giãy giụa: “Anh, anh thế mà lại diễn kịch lừa em, đê tiện.”
“Anh còn có thể càng đê tiện hơn cơ.” Lương Chu cong miệng, ngậm lấy vành tai hắn, cắn cắn: “Tí nữa cũng không được cầu xin tha thứ.”
“Không … Á…”
Chờ một vòng đùa giỡn kết thúc thì trời cũng đã hoàn toàn tối sầm.
Tiếng di động đặt trên tủ đầu giường của hai người vang lên không ngừng, Dư Sơ Lâm không có sức để tiếp, Lương Chu có sức lực nhưng hắn không muốn tiếp.
“Anh, đừng hôn nữa, em mệt.”
Lương Chu đứng dậy, sờ tóc nhếch lên sau đầu hắn: “Ừ, không hôn nữa.”
Tay chân Dư Sơ Lâm rụng rời khỏi cơ thể, giữ chăn: “Cũng không được sờ nữa.”
“Ừ, không sờ nữa.” Lương Chu nhướng mày, nghe lời thu hồi tay, dùng chăn bọc lấy hắn, kéo vào trong lồng ngực mình: “Có đói bụng không?”
Dư Sơ Lâm lắc đầu, chỉ vào di động không ngừng vang lên: “Nghe điện thoại đi anh.”
Lương Chu thò người ra, lấy di động của cả hai, nhìn nhật ký cuộc gọi rồi trực tiếp tắt máy.
“Sao anh lại như vậy….”
“Phiền.”
Dư Sơ Lâm giương mắt nhìn hắn.
“Còn muốn tiếp lần nữa sao?”
Dư Sơ Lâm nằm thẳng giả chết.
Lương Chu khẽ cười ra tiếng, cúi người đè người: “Xem ra em đúng là muốn thêm một lần nữa.”
“Ô… Em không…”
“…”
“…”
“Anh, anh là cầm thú.”
“Chỉ cầm thú với em thôi.”
Phòng họp trên tầng cao nhất của Thanh Trì Quốc tế.
Trương Khiêm táo bạo trừng mắt nhìn di động, phát điên: “Để tôi báo cáo kết quả hội nghị buổi tối, mà kết quả thì không thèm tiếp điện thoại! Thú vị nhỉ? Muốn tìm cớ tăng lượng công việc của tôi sao? Tôi cũng không tin… Chết tiệc! Tắt máy rồi! Lương Chu, cậu quá tàn nhẫn.”
Trong nhà ăn hàng đầu gần đại học B.
Hướng Bằng: “Kỳ quái, Sơ Lâm sao lại không nghe điện thoại?”
Vương Chí liếc mắt nhìn hắn một cái, nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, nói: “Chắc là ở bên anh trai cậu ta rồi, đừng chờ nữa, ăn trước đi.”
Hai mắt Hướng Bằng sáng rực lên: “Có thể gọi anh trai cậu ấy tới cùng không, liên hoan lần này vẫn là Sơ Lâm lực lớn thắng mà có, chúng ta ăn trước không tốt… Từ từ, tớ gọi điện thoại cho Sơ Lâm tiếp đã.”
Nửa phút sau.
Hướng Bằng: “Tắt máy rồi…”
Vương Chí đồng tình nhìn hắn, đưa chiếc đua cho hắn: “Ăn đi, Sơ Lâm cũng không chạy mất, muốn gặp thần tượng thì vẫn còn rất nhiều cơ hội.”
Hướng Bằng suy nghĩ lời hắn nói một chút, tinh thần lại phấn chấn lần nữa: “Hình như đúng là có đạo lý này.”
Đội viên khác bất đắc dĩ liếc hắn một cái, cũng sôi nổi cầm lấy chiếc đũa: “Vốn dĩ chính là tốt như vậy mà.” Fan gặp được thần tượng đều cảm thấy cảm động.
Nửa đêm, Dư Sơ Lâm ngủ thật sự sâu.
Lương Chu nửa nằm bên người hắn, nhìn chằm chằm vào hắn, thật lâu sau, cúi đầu hôn môi trên trán hắn: “Ngủ ngon… Anh yêu em.”
Trong lúc ngủ mơ Dư Sơ Lâm vặn vẹo đầu, xoay người, tay chân thuần thục quấn lấy hắn, môi giật giật, hàm hồ nói mơ: “Anh… Em không lừa anh… Ô, em cũng yêu anh.”
Lương Chu ngẩn người, cười khẽ ra tiếng, hắn nằm xuống ôm lấy Dư Sơ Lâm mà thở dài thỏa mãn: “Anh biết.”
Cho dù chỉ ngắn ngủi không xác định nhưng cuối cùng kết cục vẫn sẽ là hạnh phúc ôm nhau đi.
Còn sự kinh hỉ ngày sinh nhật gì đó… Quên luôn đi.
Danh sách chương