Thì ra ngày hôm đó tôi đã đột ngột sốt cao.
Đêm đó sốt cao rồi vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, liên tục tìm một vài bác sĩ vẫn không thấy chuyển biến, cho đến khi mời được bác sĩ Jacques.
Vị bác sĩ này đã cứu tính mạng của tôi trong kiếp trước, thật không ngờ lần này lại nhờ vào ông lần nữa.
“Cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, không thể rời giường sớm. Nếu bị nóng lên lần thứ hai thì sẽ rất nguy hiểm.” Bác sĩ Jacques nói với tôi.
“Cám ơn ngài, thưa bác sĩ, ngài đã cứu mạng của tôi.” Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, tôi khàn giọng nói.
“Cậu phải cảm ơn chính bản thân cậu. Nếu không phải thân thể cậu khỏe mạnh, thì sốt cao như vậy, cậu đã sớm không chịu đựng được rồi.”
Bác sĩ Jacques dọn dẹp đồ đạc, cúi người với Oscar, sau đó rời khỏi phòng.
Oscar chỉ lo kích động nhìn tôi, cái gì cũng quên sạch.
Tôi do dự một chút, nhắc nhở. “Thưa ngài, ngài nên tiễn bác sĩ đi.”
Oscar sửng sốt một chút, lau nước mắt rồi nói. “Đúng, tôi lập tức tiễn ngài ấy đi, cậu… cậu chờ tôi…”
Sau khi hắn vội vàng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.
Nơi này không phải phòng ngủ của tôi mà là một phòng cho khách nào đó.
Bầu trời bên ngoài xám xịt, tựa hồ đã là hoàng hôn. Thì ra tôi đã mê man hai ngày.
Nhớ tới những việc mình đã làm lúc cảm xúc dâng trào hôm trước, quả thật nghĩ lại mà khiếp đảm.
Một lát sau, cửa phòng cạch một tiếng rồi mở ra.
Oscar đi vào, đầu tiên hắn nhìn tôi một cái đầy chờ mong, sau đó lại gục đầu xuống.
Hắn bước từng bước lại gần, ngồi bên gối tôi, nhưng lại không nói lời nào.
Qua thật lâu, hắn mới rầu rĩ mở miệng. “Tôi luôn luôn có chủ ý vào đất đai của Bá tước Hallock. Dòng sông ở đó chảy vô cùng xiết, đất đai bằng phẳng phì nhiêu, hơn nữa lại gần vương đô, là địa phương tuyệt vời để xây dựng xưởng dệt. Từ hai năm trước tôi đã cố ý cho ông ta vay tiền, hơn nữa sau lần ông ta mượn tiền đầu tư thất bại, ngoại trừ việc tặng đất đai cho tôi, thì ông ta đã không còn lựa chọn nào khác.”
“Ông ta đương nhiên không cam lòng, muốn gả con gái cho tôi, cho rằng chỉ cần cô con gái xinh đẹp của ông ta có được trái tim của tôi, chuyện này có thể mua bán được. Tôi không muốn lật mặt với ông ta, cho nên vẫn luôn đối phó với bọn họ như vậy. Tôi sẽ không cưới cô ta, tôi sẽ không cưới bất cứ ai cả, tôi sẽ ở cạnh người tôi yêu cả đời…”
Hắn bình tĩnh thổ lộ tâm tình của mình, sau đó bắt lấy tay tôi, siết sao nắm chặt.
“Là tôi không tốt, cuối cùng tôi vẫn rất tham lam. Tôi muốn biết hết tất cả về em, rõ ràng đã biết em yêu tôi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không đủ. Biết rõ em có chuyện khó nói, tôi lại nhất định phải làm cho em thẳng thắn với tôi, cho nên tôi mới… Thật xin lỗi, Owen, thật xin lỗi…”
Tôi do dự trong chốc lát, rút tay mình về.
“Ngài không cần phải xin lỗi tôi, tôi đã nói với ngài rồi. Hiện tại ngài có tất cả mọi thứ của tôi. Tôi yêu ngài, cho nên toàn tâm toàn ý phục tùng ngài, cho dù ngài muốn đối xử với tôi thế nào, tôi đều không có dị nghị.”
Hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, ngón tay vô ý thức nắm chặt chăn, thân thể thấp thỏm vì lo lắng.
“Em… Em đang giận đúng không?” Hắn nắm chặt tay tôi lần thứ hai. “Đừng như vậy mà, đừng lãnh đạm với tôi như vậy. Em có biết những ngày em bị ốm này tôi đã sốt ruột đến thế nào không? Tôi rất sợ hãi, tôi sợ em sẽ mãi ngủ như vậy. Nếu em cứ bỏ rơi tôi như vậy, tôi nên làm cái gì bây giờ? Bởi vì sự kiêu ngạo và tàn nhẫn của mình mà tôi đã hại chết người yêu của tôi. Nếu thật là như vậy, tôi sống hay chết cũng chẳng có gì khác nhau.”
Lòng tôi đầy đau xót, không khỏi nhìn về phía gương mặt của hắn. Hắn thật sự vô cùng tiều tụy, có lẽ căn bản chưa hề nghỉ ngơi.
“Đừng nói như vậy, thưa ngài. Tôi chỉ không cẩn thận mà mắc bệnh, sao ngài có thể trách cứ chính mình được? Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ngài.”
Hắn bỗng nhiên lại gần, dựa đầu vào cổ tôi, thương cảm nói. “Tôi biết em giận tôi, tôi cũng đã rất giận mình. Em có thể oán giận tôi, trách cứ tôi, nhưng em đừng lạnh nhạt với tôi như vậy, em cũng đừng gọi tôi là ngài nữa. Tôi yêu em, Owen. Tôi chưa bao giờ yêu một ai cả, ngay cả cha mẹ tôi mà tôi cũng chưa từng yêu thương. Tôi rất ích kỷ, cho nên không biết cách khoan dung. Nhưng em không thể bởi vì chuyện này mà để cho trái tim em rời xa tôi, phủi sạch mọi liên quan với tôi. Em nói em yêu tôi, cho nên em sẽ bao dung sự không thấu hiểu và ích kỷ của tôi đúng không?”
“Xin ngài đừng trách cứ chính mình như vậy. Nếu ngài nói như vậy, tôi đây sẽ xấu hổ vô cùng, là tôi… Là tôi đã tổn thương ngài…”
Oscar không nói gì nữa, hắn nằm lên giường và ôm chặt tôi.
Trong lúc nhất thời, căn phòng an tĩnh cực kỳ.
Nhưng đúng lúc này, âm thanh tranh cãi vang lên bên ngoài phòng.
“Nó ở bên trong làm gì, để tôi đi vào!”
“Phu nhân, bà không thể đi vào. Bà có thể để lúc khác được không?”
Cùng với một trận ồn ào, cửa phòng bị đẩy ra.
Phu nhân Alice đang đứng ở cửa, khi bà nhìn thấy tình huống trong phòng thì đứng trân trân tại chỗ.
Biểu tình trên mặt bà cô đọng thành một thần thái khó nói nên lời, nhưng bà ta vẫn nhanh chóng che giấu tâm tình, và bình thản mở miệng nói. “Oscar, tại sao con có thể bỏ mặc khách khứa chứ? Mau xuống lầu với mẹ, tất cả mọi người đều đang cảm thấy kỳ quái vì sao chủ nhân lại biến mất. Tiểu thư Emily vẫn luôn chờ con.”
“Hiện tại con rất bận, không rảnh tiếp đón bọn họ. Mẹ phải vất vả rồi.” Oscar nói.
“Đừng nói giỡn, con đang bận cái gì!” Bà ta hất cao cằm, ánh mắt nghiêm nghị bỗng nhiên chuyển sang tôi. “Chờ đến khi những vị khách này rời đi, con muốn làm trò hoang đường nào cũng được. Nhưng mà đừng có lạnh nhạt với tiểu thư Emily, dù sao cô ta cũng yêu con như vậy?”
“Yêu tôi?” Oscar cười lạnh một tiếng: “Cô ta yêu tôi sao?”
“Đương nhiên là cô ta yêu con! Bất cứ ai cũng nhìn ra được. Cô ta là người vợ tốt, sẽ mang đến vinh dự và thể diện cho con, còn để cho con…”
“Để tôi làm gì?” Oscar bỗng nhiên cất cao giọng. Hắn đứng dậy từ giường, nhìn mẹ của mình. “Để một người lưng còng như tôi đây cảm thấy vinh dự và có thể diện vì một người vợ xinh đẹp sao? Cô ta thật đúng là có thể diện lớn đấy.”
“Oscar, tại sao con có thể nói như vậy!” Phu nhân Alice cất giọng the thé nói. “Mẹ chỉ muốn tốt cho con, cho nên mới tìm giúp con một cô gái tốt đẹp như vậy. Con cho là người như con… ai sẽ yêu một người âm trầm như con chứ, cũng chỉ có mẹ mới quan tâm con…”
“Buồn cười, bà thật sự vì tôi sao?” Oscar lạnh lùng nhìn bà ta. “Bà dám thề là vì tôi sao?”
Phu nhân Alice bỗng nhiên cứng người lại. Đôi mắt bà lấp loé một chỗ, rồi mạnh mẽ nói. “Nếu không phải vì con, thì ai lại có tâm tư đi làm…”
“Chẳng lẽ không phải bởi vì bà và Bá tước Hallock đã lén lút giao dịch sao? Bà giúp tiểu thư Emily trở thành vợ của tôi, mà sau khi cô ta trở thành nữ chủ nhân của trang viên thì mỗi tháng sẽ cho bà một khoản tiền.” Oscar đi đến trước mặt bà, thấp giọng nói. “Đừng tưởng rằng tôi không vạch trần bà thì có nghĩa là tôi chẳng biết cái gì. Bởi vì bà là mẹ của tôi, cho nên dù bà có làm sai điều gì, tôi cũng không muốn so đo với bà. Nhưng bà đừng có khoe khoang sự ngu xuẩn của bà trước mặt tôi nữa, điều này làm cho tôi rất phiền chán!”
Phu nhân Alice như bị đánh một cú thật mạnh. Bước chân bà ta lảo đảo, như thể bị tổn thương tàn nhẫn vậy, rồi bà bi thương nhìn Oscar.
“Con… sao con có thể nói như vậy… Ta là mẹ của con… Ta…”
“Câm mồm! Có người mẹ hoang đường như bà là sỉ nhục cả đời tôi. Đừng có nói rằng bà quan tâm tôi gì nữa, bà chỉ quan tâm chính bà mà thôi. Đừng cho là tôi không biết, bà đang nuôi một tên đàn ông trẻ tuổi. Mỗi ngày ăn chơi đàng ***, hắn dẫn bà đi đánh bạc rồi hút thuốc phiện. Cho nên bà mới cần tiền, cần đến mức có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.”
“Con! Con!” Phu nhân Alice tức giận nói không nên lời. Bà bỗng nhiên nhìn tôi một cái, sau đó hung tợn nói. “Con đừng cho rằng ta sẽ không có cách nào để xử lý được con. Con đối xử với ta như vậy, tương lai con sẽ hối hận!”
Oscar hít sâu một hơi, bỗng nhiên nở nụ cười. “Ồ! Để tôi đoán xem trong đầu óc buồn cười của bà có thể nghĩ ra biện pháp nào khiến tôi hối hận đây? Không phải bà muốn để toà án buộc tội tôi và người hầu phạm vào tội đồng tính luyến ái chứ?”
Phu nhân Alice mím môi không nói lời nào, vẫn hất cằm cao cao.
“Không, không, bà sẽ không ngốc đến mức đi tố cáo tôi, bởi vì bà hiểu được, dù cho tôi có bị tố cáo, thì thân là Tử tước tôi cũng sẽ không bị đụng tới một sợi lông. Mà tôi ngược lại sẽ không tiếp tục cho bà tiền nữa, cho nên nhiều lắm thì bà chỉ uy hiếp tôi mà thôi. Bởi vì chuyện này sẽ làm tôi nhục nhã.” Oscar cười lắc đầu, sau đó lạnh lùng nói. “Vậy thì tôi cũng nói cho bà biết, cho dù là ai dám đi tố cáo chúng tôi, hoặc là bên ngoài có lời đồn đãi khó nghe nào, tôi đều sẽ đẩy hết trách nhiệm lên người bà. Tôi sẽ trực tiếp đưa bà đến bệnh viện tâm thần. Loại địa phương này không cần toà án phán xử, tôi chỉ cần cho bọn họ mấy chục bảng mỗi năm, bà chắc chắn sẽ bị chứng minh là người điên, sau đó sẽ bị giam cầm trong đó cả đời.”
Cả người phu nhân Alice run rẩy, thậm chí không tự giác mà nuốt nước miếng. Sắc mặt bà ta cũng trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Bà ta mở miệng cầu xin. “Oscar, con ta, đừng nói như vậy… Mẹ thật sự quan tâm con… Con nên tìm một cô gái tốt, sau đó kết hôn sinh con…”
Oscar lại mở cửa phòng ra, nói với phu nhân Alice. “Nhớ kỹ lời tôi nói, chỉ cần không gây thêm phiền toái cho tôi, tôi sẽ không để ý đến việc nuôi bà và gã tình nhân của bà.”
Hắn mời phu nhân Alice đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng thật mạnh.
Hắn đưa lưng về phía tôi mà hít thở sâu vài hơi, sau đó xoay người nói. “Tôi thật xin lỗi, lại để cho em thấy một mặt xấu xí của tôi. Mỗi lần gặp bà ta, tôi rốt cuộc vẫn không khống chế được tính tình.”
Sau đó hắn đi tới, ngồi lên giường rồi chôn đầu vào ngực của tôi như một đứa bé, thấp giọng thì thầm. “Tôi biết tôi nên khoan dung với bà ta một chút. Bà ta chẳng qua chỉ là thích cuộc sống xa hoa vui đùa, chuyện này không có gì to tát cả. Tất cả những người đàn bà quý tộc đều như vậy, tôi chỉ không thích bà ta quấy rầy cuộc sống của tôi.”
Hắn nâng mắt lên, đôi mắt màu nâu thâm trầm kia lẳng lặng nhìn tôi. “Hơn nữa tôi không thích bà ta quấy rầy hai ta vào lúc này. Tôi vừa mới cướp lại em từ trong tay Thượng đế. Đã hai ngày rồi tôi không chợp mắt, nhưng mà tôi vẫn không muốn ngủ. Tôi muốn nhìn thấy em mãi, tôi sợ em sẽ thừa dịp tôi không chú ý mà lén lút rời đi.”
Tôi lại sát hắn, ôm hắn, giống như ngày đó hắn bị hoài nghi mắc bệnh đậu mùa. Tôi ôm hắn thật chặt.
“Ngủ đi, thưa ngài. Tôi ngủ cùng ngài.”
Hắn an ổn tựa vào ngực tôi, thấp giọng nói. “Em có thể đảm bảo không, thời điểm tôi mở mắt ra thì sẽ thấy em ở bên cạnh tôi sao?”
“Tôi cam đoan, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngài.” Tôi nói.
Hắn dụi dụi vào ngực tôi, sau đó thở phào một cái rõ to. Tiếng hít thở vững vàng của hắn cũng nhanh chóng vang lên.
Tôi ôm hắn, cũng dần dà thiếp đi.
Giấc ngủ này thật ngon lành. Tất cả những gánh nặng bấy lâu nay tựa hồ cũng biến mất. Trái tim của tôi chưa bao giờ được an ổn như vậy…
Đêm đó sốt cao rồi vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, liên tục tìm một vài bác sĩ vẫn không thấy chuyển biến, cho đến khi mời được bác sĩ Jacques.
Vị bác sĩ này đã cứu tính mạng của tôi trong kiếp trước, thật không ngờ lần này lại nhờ vào ông lần nữa.
“Cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, không thể rời giường sớm. Nếu bị nóng lên lần thứ hai thì sẽ rất nguy hiểm.” Bác sĩ Jacques nói với tôi.
“Cám ơn ngài, thưa bác sĩ, ngài đã cứu mạng của tôi.” Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, tôi khàn giọng nói.
“Cậu phải cảm ơn chính bản thân cậu. Nếu không phải thân thể cậu khỏe mạnh, thì sốt cao như vậy, cậu đã sớm không chịu đựng được rồi.”
Bác sĩ Jacques dọn dẹp đồ đạc, cúi người với Oscar, sau đó rời khỏi phòng.
Oscar chỉ lo kích động nhìn tôi, cái gì cũng quên sạch.
Tôi do dự một chút, nhắc nhở. “Thưa ngài, ngài nên tiễn bác sĩ đi.”
Oscar sửng sốt một chút, lau nước mắt rồi nói. “Đúng, tôi lập tức tiễn ngài ấy đi, cậu… cậu chờ tôi…”
Sau khi hắn vội vàng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.
Nơi này không phải phòng ngủ của tôi mà là một phòng cho khách nào đó.
Bầu trời bên ngoài xám xịt, tựa hồ đã là hoàng hôn. Thì ra tôi đã mê man hai ngày.
Nhớ tới những việc mình đã làm lúc cảm xúc dâng trào hôm trước, quả thật nghĩ lại mà khiếp đảm.
Một lát sau, cửa phòng cạch một tiếng rồi mở ra.
Oscar đi vào, đầu tiên hắn nhìn tôi một cái đầy chờ mong, sau đó lại gục đầu xuống.
Hắn bước từng bước lại gần, ngồi bên gối tôi, nhưng lại không nói lời nào.
Qua thật lâu, hắn mới rầu rĩ mở miệng. “Tôi luôn luôn có chủ ý vào đất đai của Bá tước Hallock. Dòng sông ở đó chảy vô cùng xiết, đất đai bằng phẳng phì nhiêu, hơn nữa lại gần vương đô, là địa phương tuyệt vời để xây dựng xưởng dệt. Từ hai năm trước tôi đã cố ý cho ông ta vay tiền, hơn nữa sau lần ông ta mượn tiền đầu tư thất bại, ngoại trừ việc tặng đất đai cho tôi, thì ông ta đã không còn lựa chọn nào khác.”
“Ông ta đương nhiên không cam lòng, muốn gả con gái cho tôi, cho rằng chỉ cần cô con gái xinh đẹp của ông ta có được trái tim của tôi, chuyện này có thể mua bán được. Tôi không muốn lật mặt với ông ta, cho nên vẫn luôn đối phó với bọn họ như vậy. Tôi sẽ không cưới cô ta, tôi sẽ không cưới bất cứ ai cả, tôi sẽ ở cạnh người tôi yêu cả đời…”
Hắn bình tĩnh thổ lộ tâm tình của mình, sau đó bắt lấy tay tôi, siết sao nắm chặt.
“Là tôi không tốt, cuối cùng tôi vẫn rất tham lam. Tôi muốn biết hết tất cả về em, rõ ràng đã biết em yêu tôi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không đủ. Biết rõ em có chuyện khó nói, tôi lại nhất định phải làm cho em thẳng thắn với tôi, cho nên tôi mới… Thật xin lỗi, Owen, thật xin lỗi…”
Tôi do dự trong chốc lát, rút tay mình về.
“Ngài không cần phải xin lỗi tôi, tôi đã nói với ngài rồi. Hiện tại ngài có tất cả mọi thứ của tôi. Tôi yêu ngài, cho nên toàn tâm toàn ý phục tùng ngài, cho dù ngài muốn đối xử với tôi thế nào, tôi đều không có dị nghị.”
Hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, ngón tay vô ý thức nắm chặt chăn, thân thể thấp thỏm vì lo lắng.
“Em… Em đang giận đúng không?” Hắn nắm chặt tay tôi lần thứ hai. “Đừng như vậy mà, đừng lãnh đạm với tôi như vậy. Em có biết những ngày em bị ốm này tôi đã sốt ruột đến thế nào không? Tôi rất sợ hãi, tôi sợ em sẽ mãi ngủ như vậy. Nếu em cứ bỏ rơi tôi như vậy, tôi nên làm cái gì bây giờ? Bởi vì sự kiêu ngạo và tàn nhẫn của mình mà tôi đã hại chết người yêu của tôi. Nếu thật là như vậy, tôi sống hay chết cũng chẳng có gì khác nhau.”
Lòng tôi đầy đau xót, không khỏi nhìn về phía gương mặt của hắn. Hắn thật sự vô cùng tiều tụy, có lẽ căn bản chưa hề nghỉ ngơi.
“Đừng nói như vậy, thưa ngài. Tôi chỉ không cẩn thận mà mắc bệnh, sao ngài có thể trách cứ chính mình được? Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ngài.”
Hắn bỗng nhiên lại gần, dựa đầu vào cổ tôi, thương cảm nói. “Tôi biết em giận tôi, tôi cũng đã rất giận mình. Em có thể oán giận tôi, trách cứ tôi, nhưng em đừng lạnh nhạt với tôi như vậy, em cũng đừng gọi tôi là ngài nữa. Tôi yêu em, Owen. Tôi chưa bao giờ yêu một ai cả, ngay cả cha mẹ tôi mà tôi cũng chưa từng yêu thương. Tôi rất ích kỷ, cho nên không biết cách khoan dung. Nhưng em không thể bởi vì chuyện này mà để cho trái tim em rời xa tôi, phủi sạch mọi liên quan với tôi. Em nói em yêu tôi, cho nên em sẽ bao dung sự không thấu hiểu và ích kỷ của tôi đúng không?”
“Xin ngài đừng trách cứ chính mình như vậy. Nếu ngài nói như vậy, tôi đây sẽ xấu hổ vô cùng, là tôi… Là tôi đã tổn thương ngài…”
Oscar không nói gì nữa, hắn nằm lên giường và ôm chặt tôi.
Trong lúc nhất thời, căn phòng an tĩnh cực kỳ.
Nhưng đúng lúc này, âm thanh tranh cãi vang lên bên ngoài phòng.
“Nó ở bên trong làm gì, để tôi đi vào!”
“Phu nhân, bà không thể đi vào. Bà có thể để lúc khác được không?”
Cùng với một trận ồn ào, cửa phòng bị đẩy ra.
Phu nhân Alice đang đứng ở cửa, khi bà nhìn thấy tình huống trong phòng thì đứng trân trân tại chỗ.
Biểu tình trên mặt bà cô đọng thành một thần thái khó nói nên lời, nhưng bà ta vẫn nhanh chóng che giấu tâm tình, và bình thản mở miệng nói. “Oscar, tại sao con có thể bỏ mặc khách khứa chứ? Mau xuống lầu với mẹ, tất cả mọi người đều đang cảm thấy kỳ quái vì sao chủ nhân lại biến mất. Tiểu thư Emily vẫn luôn chờ con.”
“Hiện tại con rất bận, không rảnh tiếp đón bọn họ. Mẹ phải vất vả rồi.” Oscar nói.
“Đừng nói giỡn, con đang bận cái gì!” Bà ta hất cao cằm, ánh mắt nghiêm nghị bỗng nhiên chuyển sang tôi. “Chờ đến khi những vị khách này rời đi, con muốn làm trò hoang đường nào cũng được. Nhưng mà đừng có lạnh nhạt với tiểu thư Emily, dù sao cô ta cũng yêu con như vậy?”
“Yêu tôi?” Oscar cười lạnh một tiếng: “Cô ta yêu tôi sao?”
“Đương nhiên là cô ta yêu con! Bất cứ ai cũng nhìn ra được. Cô ta là người vợ tốt, sẽ mang đến vinh dự và thể diện cho con, còn để cho con…”
“Để tôi làm gì?” Oscar bỗng nhiên cất cao giọng. Hắn đứng dậy từ giường, nhìn mẹ của mình. “Để một người lưng còng như tôi đây cảm thấy vinh dự và có thể diện vì một người vợ xinh đẹp sao? Cô ta thật đúng là có thể diện lớn đấy.”
“Oscar, tại sao con có thể nói như vậy!” Phu nhân Alice cất giọng the thé nói. “Mẹ chỉ muốn tốt cho con, cho nên mới tìm giúp con một cô gái tốt đẹp như vậy. Con cho là người như con… ai sẽ yêu một người âm trầm như con chứ, cũng chỉ có mẹ mới quan tâm con…”
“Buồn cười, bà thật sự vì tôi sao?” Oscar lạnh lùng nhìn bà ta. “Bà dám thề là vì tôi sao?”
Phu nhân Alice bỗng nhiên cứng người lại. Đôi mắt bà lấp loé một chỗ, rồi mạnh mẽ nói. “Nếu không phải vì con, thì ai lại có tâm tư đi làm…”
“Chẳng lẽ không phải bởi vì bà và Bá tước Hallock đã lén lút giao dịch sao? Bà giúp tiểu thư Emily trở thành vợ của tôi, mà sau khi cô ta trở thành nữ chủ nhân của trang viên thì mỗi tháng sẽ cho bà một khoản tiền.” Oscar đi đến trước mặt bà, thấp giọng nói. “Đừng tưởng rằng tôi không vạch trần bà thì có nghĩa là tôi chẳng biết cái gì. Bởi vì bà là mẹ của tôi, cho nên dù bà có làm sai điều gì, tôi cũng không muốn so đo với bà. Nhưng bà đừng có khoe khoang sự ngu xuẩn của bà trước mặt tôi nữa, điều này làm cho tôi rất phiền chán!”
Phu nhân Alice như bị đánh một cú thật mạnh. Bước chân bà ta lảo đảo, như thể bị tổn thương tàn nhẫn vậy, rồi bà bi thương nhìn Oscar.
“Con… sao con có thể nói như vậy… Ta là mẹ của con… Ta…”
“Câm mồm! Có người mẹ hoang đường như bà là sỉ nhục cả đời tôi. Đừng có nói rằng bà quan tâm tôi gì nữa, bà chỉ quan tâm chính bà mà thôi. Đừng cho là tôi không biết, bà đang nuôi một tên đàn ông trẻ tuổi. Mỗi ngày ăn chơi đàng ***, hắn dẫn bà đi đánh bạc rồi hút thuốc phiện. Cho nên bà mới cần tiền, cần đến mức có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.”
“Con! Con!” Phu nhân Alice tức giận nói không nên lời. Bà bỗng nhiên nhìn tôi một cái, sau đó hung tợn nói. “Con đừng cho rằng ta sẽ không có cách nào để xử lý được con. Con đối xử với ta như vậy, tương lai con sẽ hối hận!”
Oscar hít sâu một hơi, bỗng nhiên nở nụ cười. “Ồ! Để tôi đoán xem trong đầu óc buồn cười của bà có thể nghĩ ra biện pháp nào khiến tôi hối hận đây? Không phải bà muốn để toà án buộc tội tôi và người hầu phạm vào tội đồng tính luyến ái chứ?”
Phu nhân Alice mím môi không nói lời nào, vẫn hất cằm cao cao.
“Không, không, bà sẽ không ngốc đến mức đi tố cáo tôi, bởi vì bà hiểu được, dù cho tôi có bị tố cáo, thì thân là Tử tước tôi cũng sẽ không bị đụng tới một sợi lông. Mà tôi ngược lại sẽ không tiếp tục cho bà tiền nữa, cho nên nhiều lắm thì bà chỉ uy hiếp tôi mà thôi. Bởi vì chuyện này sẽ làm tôi nhục nhã.” Oscar cười lắc đầu, sau đó lạnh lùng nói. “Vậy thì tôi cũng nói cho bà biết, cho dù là ai dám đi tố cáo chúng tôi, hoặc là bên ngoài có lời đồn đãi khó nghe nào, tôi đều sẽ đẩy hết trách nhiệm lên người bà. Tôi sẽ trực tiếp đưa bà đến bệnh viện tâm thần. Loại địa phương này không cần toà án phán xử, tôi chỉ cần cho bọn họ mấy chục bảng mỗi năm, bà chắc chắn sẽ bị chứng minh là người điên, sau đó sẽ bị giam cầm trong đó cả đời.”
Cả người phu nhân Alice run rẩy, thậm chí không tự giác mà nuốt nước miếng. Sắc mặt bà ta cũng trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Bà ta mở miệng cầu xin. “Oscar, con ta, đừng nói như vậy… Mẹ thật sự quan tâm con… Con nên tìm một cô gái tốt, sau đó kết hôn sinh con…”
Oscar lại mở cửa phòng ra, nói với phu nhân Alice. “Nhớ kỹ lời tôi nói, chỉ cần không gây thêm phiền toái cho tôi, tôi sẽ không để ý đến việc nuôi bà và gã tình nhân của bà.”
Hắn mời phu nhân Alice đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng thật mạnh.
Hắn đưa lưng về phía tôi mà hít thở sâu vài hơi, sau đó xoay người nói. “Tôi thật xin lỗi, lại để cho em thấy một mặt xấu xí của tôi. Mỗi lần gặp bà ta, tôi rốt cuộc vẫn không khống chế được tính tình.”
Sau đó hắn đi tới, ngồi lên giường rồi chôn đầu vào ngực của tôi như một đứa bé, thấp giọng thì thầm. “Tôi biết tôi nên khoan dung với bà ta một chút. Bà ta chẳng qua chỉ là thích cuộc sống xa hoa vui đùa, chuyện này không có gì to tát cả. Tất cả những người đàn bà quý tộc đều như vậy, tôi chỉ không thích bà ta quấy rầy cuộc sống của tôi.”
Hắn nâng mắt lên, đôi mắt màu nâu thâm trầm kia lẳng lặng nhìn tôi. “Hơn nữa tôi không thích bà ta quấy rầy hai ta vào lúc này. Tôi vừa mới cướp lại em từ trong tay Thượng đế. Đã hai ngày rồi tôi không chợp mắt, nhưng mà tôi vẫn không muốn ngủ. Tôi muốn nhìn thấy em mãi, tôi sợ em sẽ thừa dịp tôi không chú ý mà lén lút rời đi.”
Tôi lại sát hắn, ôm hắn, giống như ngày đó hắn bị hoài nghi mắc bệnh đậu mùa. Tôi ôm hắn thật chặt.
“Ngủ đi, thưa ngài. Tôi ngủ cùng ngài.”
Hắn an ổn tựa vào ngực tôi, thấp giọng nói. “Em có thể đảm bảo không, thời điểm tôi mở mắt ra thì sẽ thấy em ở bên cạnh tôi sao?”
“Tôi cam đoan, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngài.” Tôi nói.
Hắn dụi dụi vào ngực tôi, sau đó thở phào một cái rõ to. Tiếng hít thở vững vàng của hắn cũng nhanh chóng vang lên.
Tôi ôm hắn, cũng dần dà thiếp đi.
Giấc ngủ này thật ngon lành. Tất cả những gánh nặng bấy lâu nay tựa hồ cũng biến mất. Trái tim của tôi chưa bao giờ được an ổn như vậy…
Danh sách chương