Quả thực giống như một chiếc van kỳ quái được mở ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi rảo bước vào phòng làm việc liền nhìn thấy một hình ảnh khiến tôi có chút bất đắc dĩ.

Ngài Tử tước mang một cái bịt mắt, an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế sa lông.

Sau khi nghe được tiếng tôi vào cửa, hắn vui vẻ xoay về phía tôi, bộ dáng đầy chờ mong.

Tôi dại ra nửa ngày, thiếu chút nữa quay đầu rời khỏi nơi này.

Cũng có lẽ là đợi mãi không thấy tôi lên tiếng, hắn bắt đầu lo lắng, cho nên mở một bên mắt nhìn nhìn tôi, sau đó lại đắp lên rồi vẫy tay nói. “Lại đây nha, thất thần làm gì.”

Tôi thở dài thật sâu, đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn nghiêng qua một bên, dựa lên người tôi.

Một lát sau, hắn bất mãn ôm lấy tôi, đè tôi lên trên ghế sa lông.

“Vì sao em không hôn tôi?”

Sau đó chẳng đợi tôi nói gì, hắn đã tự mình hôn lên, hôn hôn sờ sờ nửa ngày.

Hắn tựa hồ xem bịt mắt hôn môi là một loại tình thú, hơn nữa còn làm không biết mệt.

Mấy ngày nay, chúng tôi vẫn luôn thân mật như vậy, không cần phải cố kỵ điều gì, lại có thể dính sát nhau cả ngày.

Có đôi khi, Oscar sẽ nói với tôi về kế hoạch tương lai của hắn.

“Chờ đến khi nhà xưởng được khánh thành, chỉ cần em đồng ý, em có thể đến làm việc ở nhà xưởng, hoặc em cũng có thể làm quản gia của tôi, để Hilton dạy em công việc ở trang viên. Hoặc nếu em có dự định khác, cho dù em muốn làm gì cũng được cả, tôi cuối cùng chỉ hy vọng khiến em vui vẻ mà thôi.”

Sau chốc lát thân mật, hắn thấp giọng nói bên tai tôi. “Bên ngoài tuyết rơi dữ dội, hôm nay không có bất cứ kẻ nào tới thăm tôi cả. Chúng ta đến phòng ngủ của tôi được không? Tôi cho em xem vật này.”

Hắn dẫn tôi đi vào phòng ngủ, sau đó mở tủ âm tường, lấy chiếc hộp ngà voi kia ra.

Tôi đã sớm biết trong chiếc hộp đó có gì, cho nên tôi nhìn hắn có chút khẩn trương.

Hắn mở hộp rồi lấy chiếc trâm vàng ra ngoài.

Hắn đặt chiếc trâm vào trong lòng bàn tay, trịnh trọng nói với tôi. “Em biết không? Tôi vẫn rất tức giận với em như trước. Nếu em thật sự yêu tôi, thì tuyệt đối đừng nhẫn tâm bỏ rơi tôi nữa. Nếu ngày đó tôi không tìm đến người phụ nữ tên Anne kia, có lẽ tôi đã mất em cả đời, em có biết không? Lúc ấy tôi thậm chí đã mua vé tàu đi Pháp rồi, bởi vì tôi thật sự nghĩ rằng em không yêu tôi, cho nên đã thống khổ mà quyết định rời khỏi nơi này.”

Thì ra là thế, tôi lăng lăng nhìn chiếc trâm này, xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

“Lúc ấy tôi mang em về trang viên, bảo là muốn dạy dỗ và trừng phạt em cũng là nghiêm túc, bởi vì em đối xử với tôi quá tàn nhẫn, rõ ràng yêu tôi mà lại rời xa tôi… Một câu cũng chẳng hề nói, mạo hiểm rời đi trong đêm mưa to, chỉ để lại một chiếc đèn cho tôi. Em có biết tôi lúc ấy đã khổ sở biết bao nhiêu không? Tôi tìm khắp chung quanh vẫn không thấy em, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, em đã bỏ rơi tôi rồi. Rồi sau khi tôi dùng hết sức lực đầy mỏi mệt để tìm được em, em lại tàn khốc cự tuyệt tôi, bảo rằng em căn bản không yêu tôi. Tại sao em có thể đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy? Tôi thật muốn suốt đời này vẫn không tha thứ cho em…”

Tôi vuốt chiếc trâm kia, cũng rì rì không nói bất cứ lời nào. Hắn khiển trách tôi cũng đúng, những hành vi của tôi quả thật rất xấu xa.

Sau đó, hắn oán hận nói. “Cho nên tôi còn chưa có đòi lại bồi thường tôi nên có.”

Hắn tựa hồ muốn tính sổ với tôi, đương nhiên người đàn ông xảo trá luôn buôn bán làm việc thuận lợi này đã đẩy tôi lên đến tột đỉnh của tội lỗi, sẽ nói về việc mình đáng thương đến cực điểm. Hắn thật giống người đàn bà vô tội sau khi bị đùa bỡn tình cảm lại bị nhẫn tâm vứt bỏ vậy.

Cho nên trong sự lên án đơn phương và công khai chỉ trích của hắn, tôi đã hạ thấp xuống làm một tên vô tình vô nghĩa nhẫn tâm khốn kiếp, nếu không đối xử tốt với hắn thì quả thật là trời đất chẳng dung tha.

Đầu tiên là bức tôi thừa nhận tình cảm đối với hắn, sau đó đánh tới đánh lui khiến cho tôi tha thứ sai lầm của hắn, rồi lại trở mặt đánh vào những sai lầm và tội lỗi của tôi…

(Gốc là cạn tàu ráo máng: ví việc cư xử tệ với nhau đến mức chẳng còn chút tình nghĩa gì.)

Tôi bỗng nhiên có ảo giác bị dắt mũi đùa bỡn…

Hay là hai ngày này hắn ngoan như cún con vậy, đều là vì muốn làm khó tôi lúc này sao? Quả nhiên, hắn vô liêm sỉ mở miệng nói. “Em tính toán bồi thường tôi như thế nào đây?”

Tôi cảm giác cái trán đã toát mồ hôi lạnh, do dự nói. “Tôi nghe lời ngài, ngài muốn bồi thường cái gì cũng được, nhưng mà tôi còn có thể cho ngài cái gì đây?”

Hắn cười tủm tỉm lại gần, nói bên tai tôi. “Em cứ nói đi? Chẳng lẽ em không đoán được tôi muốn cái gì sao?”

Tôi đột nhiên rất muốn đáp lại hắn một câu, thật là đồ háo sắc, suốt ngày chỉ có tâm tư này.

“Em thật là người nhẫn tâm, cho dù em đâm kim vào trái tim tôi thế nào đi nữa tôi vẫn luyến tiếc mà chẳng hề khiển trách em một câu. Tôi chỉ muốn có được chút bồi thường bé nhỏ không đáng kể, ngay cả điều này em cũng không chịu đáp ứng tôi sao?”

“Thưa ngài, ngài đừng nói như vậy… Tôi nguyện ý bồi thường cho ngài, cái gì cũng nghe ngài, đến khi ngài hài lòng mới thôi…” Tôi bất đắc dĩ nói.

Hắn cười toe toét, bắt lấy cánh tay tôi, như là e sợ tôi sẽ đổi ý mà xác nhận lại. “Đây là chính em đồng ý, đây là em bồi thường tôi, cho nên dù tôi làm như thế nào, em cũng không thể tức giận.”

Nói xong, hắn bức bách không thể đợi mà đẩy ngã tôi xuống giường.

Không biết hắn học được động tác võ thuật mới đẹp mắt này ở nơi nào.

Trước hết hắn cởi sạch tôi, đùa nghịch thành một cái tư thế cực kỳ dọa người, sau đó mọi chuyện bắt đầu nóng bỏng.

Cũng không biết có phải bởi vì chúng tôi đã thẳng thắn thành khẩn với nhau hay không, cảm xúc của hắn đặc biệt hưng phấn, động tác và âm thanh ngược lại rất dịu dàng. Nhất là vào thời điểm sáp nhập, gương mặt hắn đỏ bừng, cẩn thận như đang đối xử với xử nam. Hắn vừa hôn vừa nhìn cơ thể của tôi, vừa cẩn thận hoạt động.

“Owen, Owen, tôi yêu em.” Thời điểm hưng phấn, hắn nhắm mắt chinh phạt trên người tôi, phấn khích nói không nên lời.

Sau khi lần đầu tiên kết thúc, hắn ôm thân thể trơn bóng của tôi, vẻ mặt thỏa mãn nói. “Hôm nay tôi sẽ không để em xuống giường. Tôi đã dặn dò Billy rồi, hắn sẽ trông nom mọi thứ.”

Tôi nghe được tên Billy, cảm xúc mãnh liệt trên người nhanh chóng bị dập tắt, xấu hổ nói: “Tại sao ngài có thể làm như vậy, thật là quá dọa người, hắn… hắn biết…”

“Hắn là người hầu bên cạnh tôi, em cho là hắn sẽ không biết sao?”

Tôi đau đầu vuốt vuốt tóc, sau này tôi phải đối mặt với hắn thế nào đây. Hơn nữa ban ngày ban mặt chúng tôi lại ở trong phòng làm chuyện này, lại còn để người hầu đến ‘trông nom’…

Vì thế tôi do dự nói. “Chuyện này chúng ta có thể để buổi tối làm, tôi thấy chúng ta vẫn nên đứng dậy…”

Oscar mạnh mẽ ngăn chặn tôi, bất mãn nói. “Mới vừa rồi còn nói cái gì cũng nghe tôi, giờ đã lập tức nuốt lời. Em là đồ khốn kiếp, chỉ biết đùa bỡn tôi. Tôi còn tính toán mỗi ngày như vậy đó, bây giờ em đã sốt ruột rồi sao?”

Hắn vừa nói, vừa cọ xát thân thể bóng loáng dưới tấm chăn, vừa hôn vừa xoa tôi, triền miên không biết như thế nào cho phải.

“Thưa ngài, chuyện này thật sự không tốt lắm…” Có quản gia Hilton dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi còn chưa đủ sao, giờ còn thêm Billy. Bọn họ nhất định sẽ không nhìn Tử tước với ánh mắt kỳ quái, chỉ có tôi mới cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với bọn họ.

“Hắn là người hầu bên cạnh tôi, vốn phải chăm sóc sinh hoạt riêng tư của chủ nhân. Em cũng đã trải qua huấn luyện của người hầu, lại không biết rõ chức trách của người hầu cạnh chủ sao? Phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của chủ nhân, có điều chức trách của em và hắn khác nhau. Hắn có công việc của hắn, em có trách nhiệm của em. Từ hôm nay trở đi, em chỉ cần thỏa mãn tôi ở trên giường là được rồi.”

Tôi vuốt ve người nằm trước ngực tôi đang vừa hôn lại vừa cắn, biết mình đã khiến hắn quăng hết mặt mũi đi, hơn nữa tựa hồ da mặt hắn đã dày đến mức căn bản không quan tâm những chuyện đó.

Căn cứ vào ý nghĩ vò mẻ chẳng sợ nứt, tôi hung hăng hôn lên môi của hắn như đang trả thù vậy.

Sau đó tôi xoay người một cái, đè hắn xuống dưới. Bắt đầu hôn hắn từ cổ, hôn một đường từ ngực xuống bụng dưới. Hắn thở hổn hển dồn dập, dục vọng vừa cứng vừa thô, gân xanh hiện lên ở phía trên.

Tôi sờ sờ dục vọng của hắn, sau đó bắt đầu hôn lên vật thể nóng bỏng này.

“A…” Hắn hơi hoảng, nâng mạnh người lên, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt mê ly nhìn tôi. “Owen, a… A… Trời ạ… Tôi muốn điên rồi…”

Tôi ngậm nó vào trong miệng, liên tiếp phun ra nuốt vào.

Hai tay của hắn bấu vào mái tóc của tôi, nắm lấy đầu tôi rồi vặn vẹo phần hông của mình.

Chờ sau khi hắn kích động bắn vào miệng tôi, cả người hắn như thể mất đi ý thức, nằm trên giường thở dốc hổn hển.

Một lát sau, hắn kéo tôi qua, lau đi chất màu trắng trên miệng tôi, sau đó hôn tôi và nói. “Để tôi giúp em.”

Hắn vừa muốn bắt đầu hôn theo bộ ngực tôi đi xuống, tôi đã cưỡi trên người hắn, đè hắn bên dưới lần thứ hai.

“Không phải ngài muốn tôi bồi thường ngài sao? Ngoan ngoãn nằm đó, tôi sẽ bồi thường ngài thật tốt.” Tôi liếm liếm môi nói.

Hắn ngơ ngác nhìn tôi, vô ý thức nuốt nước bọt.

Nói xong, tôi khiêu khích hắn lần thứ hai, hắn nhanh chóng bị tôi liếm tới mức thở hổn hển dữ dội.

Sau khi tự mình khuếch trương phía sau, tôi cầm hạ thân của hắn từ từ đâm vào.

“A… Trời ạ… Thật chặt… Thật thoải mái…” Đôi mắt hắn đỏ bừng nhìn tôi, trong mắt ngập tràn sắc thái si mê. Sau đó hắn dựng nửa người trên dậy, ôm tôi trong ngực mà hôn. “Owen, Owen…”

“A… A…” Tôi rên rỉ ra tiếng, sau đó cưỡi trên người hắn, nhấp nhô rất có tiết tấu, gắt gao phun ra nuốt vào vật đó của hắn, rồi lắc lư trái phải.

Đều là đàn ông, tôi biết làm như thế nào để đàn ông thoải mái. Cho tới nay, bởi vì cảm xúc áy náy, tôi không chịu mở nội tâm ra tiếp nhận hắn, thời điểm làm chuyện này cũng thường là bị động mặc hắn đùa nghịch.

Nhưng hiện tại đã không còn những chướng ngại đó, tôi chỉ muốn làm cho người yêu tôi vui vẻ, cũng thật sự muốn bồi thường hắn. Nếu làm như vậy có thể khiến hắn phấn khởi, tôi sẽ xuất hết chiêu trò của bản thân để hắn cảm thấy sung sướng.

Cho nên tôi lần đầu tiên chủ động âu yếm hắn, dùng hết tất cả sức lực để hắn đạt được vui thích cực độ.

Trong tiếp xúc tỉ mỉ, chúng tôi đồng thời nghênh đón cao trào.

Hắn thở hổn hển ngã xuống giường, qua thật lâu vẫn không có động tĩnh.

Tôi nằm trên người hắn, cảm thụ tiếng tim đập dồn dập của hắn.

“A… Trời ạ… Em quá tuyệt vời.” Hắn vuốt ve bờ mông bóng loáng của tôi, duỗi tay đâm vào hậu huyệt ướt đẫm, nói năng lộn xộn những lời vô cùng đáng sợ. “Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa lần nào thích đến như vậy, em… em khiến tôi quá hạnh phúc… A, Owen… Em nhất định là do trời cao phái tới tra tấn tôi… Em là đồ bại hoại, em thật là xấu…”

Nghe hắn ngốc ngốc lên tiếng ca ngợi, tôi nằm trên người hắn, có chút cảm giác kỳ quái.

Thật sự thích đến như vậy sao? Hắn tựa hồ còn đắm chìm trong sự vui thích lúc nãy, nhắm mắt, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

Hắn cảm thấy vừa lòng thì tốt rồi, tôi âm thầm nghĩ.

Tử tước đã nói, ngoại trừ tôi ra, hắn chưa bao giờ có bất cứ kẻ nào, cho nên khó mà so sánh đi.

Ngược lại trước kia tôi cũng từng làm chuyện này với rất nhiều người đàn bà trong thôn, bọn họ sau đó cũng sẽ khen tôi rất tuyệt, sau đó nhớ mãi không quên, vẫn luôn tới tìm tôi. Có lẽ tôi thật sự cũng không tệ lắm.

“Em cái đồ bại hoại này…” Hắn bỗng nhiên để vật kia vào trong hậu huyệt tôi, sau đó xoay người đè tôi xuống dưới, đâm vào vài cái, thân thể ma sát lên người tôi, sau đó nhẹ nhàng hôn cổ tôi.

Vừa rồi đã làm ba lượt, tạm thời hắn không có hưng trí, nhưng vẫn dính chặt vào người tôi, kết hợp với tôi, không nguyện ý rời đi.

“Sao em lại có thể tuyệt vời như vậy?” Hắn cảm thấy mỹ mãn cọ xát tôi. “Vừa rồi quá tuyệt vời, thiếu chút nữa tôi đã mất đi lý trí.”

Tôi nhìn hắn trân trân, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn cọ trong chốc lát rồi bỗng nhiên dừng lại, giống như đã tỉnh ngộ, chống người dậy mà nhìn tôi.

Sau đó hắn nheo mắt lại. “Trước tôi em cũng có tình nhân đúng không? Là ai?”

Đây là câu hỏi phi thường khẳng định, tôi hao tổn tâm trí gãi gãi mặt.

“À…” Có phần mơ hồ, là một vài người đàn bà phóng đãng trong thôn hồi tôi mười mấy, họ cũng khá lớn tuổi rồi.

Tôi đây vừa do dự, hắn đã thở phì phì rời khỏi người tôi, lăn qua phía bên kia giường, rồi đưa lưng về phía tôi sinh hờn dỗi. Bởi vì kỹ thuật của tôi rất phong phú, cho nên không biết hắn lại miên man suy nghĩ những thứ gì, cứ thế mà yên lặng khổ sở.

Tôi lại gần lấy lòng, ôm hắn từ phía sau lưng.

Hắn tiếp tục đưa lưng về phía tôi, cũng không nói lời nào.

Trong lòng tôi thở dài, lấy hết dũng khí nói. “Ngài cũng biết tôi là người trong thôn, nhà chỉ có mẹ và các em, cũng chưa từng được đi học. Tôi không muốn lừa dối ngài, cho nên tôi sẽ nói cho ngài biết sự thật. Cho dù ngài bởi vậy mà chán ghét tôi, tôi… tôi cũng không muốn nói dối ngài.”

“Tôi thật sự đã làm chuyện này với không ít đàn bà. Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi. Tôi là con trai duy nhất trong nhà, phải trồng trọt cày cấy, mẹ tôi là sâu rượu, trong nhà còn có ba người em. Chúng tôi chẳng hề có tiền, cho nên thường xuyên bị đói bụng, tôi… tôi làm với bọn họ một lần, là có thể được nhận một ổ bánh mì, thậm chí có khi còn được vài xu. Bọn họ cũng rất tốt, rất hào phóng với tôi. Tôi không hối hận vì đã làm những chuyện đó, chuyện đó làm cho tôi có thể lấp đầy bụng vào những thời điểm khó khăn nhất, em trai em gái của tôi cũng không bị đói chết.

Một lát sau, tôi thận trọng hỏi. “Thực xin lỗi, ngài… tức giận sao?”

Hắn vẫn là đưa lưng về phía tôi, không nói một lời.

Tôi thầm nghĩ không xong rồi, Tử tước là một quý ông có cảm thụ đạo đức tương đối cao, có lẽ không thể chấp nhận quá khứ đầy xấu hổ của tôi. Hiện tại hắn nhất định càng thêm khinh thường tôi.

“Em yêu ngài, Albert, thực xin lỗi, em… em yêu ngài…” Tôi không có cách nào để lấp liếm, và thật sự cũng không thể dùng được lý do gì. Đây chính là cuộc đời của tôi, tôi và hắn rất không giống nhau. Có lẽ hắn sẽ nhanh chóng phát hiện, người như tôi không đáng giá để hắn phí hoài tâm tư mà yêu thương.

“Em thật là…” Hắn bỗng nhiên xoay người ôm lấy tôi, gắt gao siết tôi trong ngực, lực độ hai tay thậm chí khiến tôi có chút đau.

Sau đó tôi cảm thấy có vật gì đó lạnh lẽo rơi lên cổ tôi.

“Tôi cũng yêu em, Owen, tôi yêu em…” Giọng mũi hắn đặc sệt.

Tôi muốn ngẩng đầu nhìn hắn, lại bị hắn dùng sức ôm chặt trong ngực.

“Sau này tôi sẽ đối xử với em thật tốt…” Hắn nói: “Tôi sẽ đối xử với em thật tốt.”

Tuyết càng rơi càng lớn, âm thanh tuôn rơi vang lên trong đêm tối. Sáng sớm sau khi tỉnh lại, tuyết đã dày đến mức cao ngang đầu gối người. Thế giới tuyết trắng ngập tràn bầu trời bên ngoài, mọi người trốn ở trong toà lâu đài, vây quanh lò sưởi âm tường, chẳng muốn bước một bước ra cửa.

Một ngày như vậy đối với Oscar và tôi mà nói, lại quả thực giống như ngày hội vậy.

Chúng tôi có thể trốn ở trong phòng làm việc hoặc là trong phòng ngủ, không có bất cứ kẻ nào quấy rầy chúng tôi trong những ngày này.

Nhưng khi thời điểm năm mới đến, cho dù người có sợ lạnh thế nào cũng không thể không ra ngoài.

Oscar phải đón năm mới ở Thủ đô, là một vị Tử tước mới nhận tước, hắn không thể vắng mặt trong một dịp như vậy.

Cho nên chúng tôi mạo hiểm giá lạnh, ngồi xe ngựa đi tới dinh thự ở Thủ đô.

Lúc này, thủ đô có vô số yến hội và vũ hội lớn lớn nhỏ nhỏ. Là một vị Tử tước tôn quý giàu có, số lời mời Oscar nhận được cũng dày đặc như là bông tuyết vậy.

Mặc dù ngài Tử tước không quá thích những nơi đông đúc náo nhiệt, nhất là những người đàn ông cực kỳ thiếu thốn vũ hội đó. Tuy nhiên khi được một số nhân vật trọng yếu mời đến, hắn lại không thể vắng mặt.

Vì thế, tiệc chiêu đãi và vũ hội mở ra cuồn cuộn không dứt, như là đi chợ vậy. Ngày ngày Tử tước Oscar đều phải bôn ba ở những nơi chốn này.

Hôm nay, hắn đáp ứng lời mời tới tham gia yến hội của một vị Hầu tước.

Buổi yến hội này được tổ chức ở đại sảnh quảng trường, phi thường long trọng, khách mời là các nhân vật nổi tiếng trong xã hội.

Trong đám người, tôi gặp được hai người vô cùng quen thuộc.

Anne và chồng của cô, Andre.

Khác biệt với vẻ nghèo túng lúc trước, bọn họ đều ăn diện vô cùng có thể diện, quả thực giống như một đôi vợ chồng quý tộc.

Anne cũng nhìn thấy tôi, cô mặc chiếc váy bó thắt lưng thịnh hành nhất ở Thủ đô, đeo châu báu trang sức như những người phụ nữ quý tộc, hoàn toàn không thể nhìn ra cách đây không lâu cô vẫn chỉ là một nữ dệt công cơ cực ở nhà xưởng.

Chồng của cô đang nói chuyện với một vị quý ông, nên cô một mình đi về phía chúng tôi.

Sau khi dừng lại trước mặt chúng tôi, cô quỳ gối hành lễ với Tử tước Oscar một cách không thể nào chính xác hơn.

“Xin chào phu nhân.” Oscar hơi hơi cúi người nói.

“Xin chào ngài.” Anne vui vẻ nói. “Nhờ phúc của ngài, tác phẩm hội hoạ của chồng tôi giờ vô cùng nổi tiếng. Chúng tôi cũng sống rất tốt.”

Oscar chẳng nói gì, mà chỉ gật gật đầu với cô.

Sau đó, Anne nhìn về phía tôi. “Owen…”

“Anne…”

Chúng tôi nhìn vào đối phương, cả hai đều có chút cảm khái.

“Khụ…” Oscar bỗng nhiên ho khan một tiếng. “Nếu có thể thì, tôi muốn gặp chồng của cô, tôi cũng muốn mua mấy bức tranh.”

“A, đương nhiên.” Anne vội vàng nhìn về phía Oscar. “Xin ngài đi theo tôi, tôi sẽ đưa ngài đến chỗ chồng tôi.”

Anne mang theo chúng tôi đến gặp chồng của cô, nhẹ nhàng kêu. “Andre, em giới thiệu với anh một chút, vị này chính là…”

Theo tiếng của Anne, quý ông đang nói chuyện với Andre bỗng nhiên xoay người lại.

Tôi liền đối mặt với ông ta, lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn người kia.

Người kia cũng chẳng hề tốt hơn tôi chút nào. Ông mở to hai mắt, không dám tin nhìn tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện