Tiến vào đại sảnh, tôi lập tức thấy được cha của mình.
Vị trí của ông vô cùng dễ nhìn thấy, bởi vì ông ấy muốn bán đấu giá một vài bức tranh quý trong nhà, do đó người tổ chức để ông ngồi vào hàng ghế đầu tiên.
Tôi cuối cùng cũng thấy rõ người đàn bà bên cạnh ông, phu nhân Avril là một cái người đàn bà xa hoa xinh đẹp, ăn mặc vô cùng nổi bật, hơn nữa tựa hồ cực kỳ thích màu đỏ. Hôm nay bà ta mặc một chiếc váy nhung màu đỏ sẫm, bên hông làm thành hình lá sen, có nếp uốn ở phần eo để mỗi bước đi của bà cũng tạo ra tư thế lắc lư. Mặt bà ta cực kỳ trắng bởi vì được thoa lớp phấn thật dày, còn màu môi lại đỏ tươi dị thường, thậm chí đỏ rực hơn cả hoa hồng nở rộ. Nhưng một người đàn bà xinh đẹp như vậy, khó có thể tưởng tượng bà ta sẽ làm ra hành vi lớn mật đó.
Từ đầu đến cuối bà ta đều ở bên cạnh chồng mình, kéo cánh tay ông, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười mỉm khéo léo như tượng điêu khắc của Đức Mẹ. Có lẽ trong mắt bất cứ kẻ nào, bọn họ đều là một đôi vợ chồng thân mật.
Cha tôi cũng nhìn thấy tôi, ông có vẻ phi thường bình tĩnh, sau khi khẽ lướt qua tôi một chút, thì lập tức lạnh nhạt nhìn về phía nơi khác.
Khách khứa đến xem vây quanh các bộ sưu tập trên hành lang, thấp giọng bình luận tác phẩm, hoặc là tụ tập khe khẽ nói nhỏ trước một bước tranh.
Oscar vẫn đi trước người tôi, hắn thấp giọng hỏi. “Ông ấy đã nói cho em biết sẽ gặp mặt ở nơi nào chưa?”
“Chưa có, ông ấy chỉ bảo em đến, nhưng lại chưa nói gặp mặt như thế nào.”
Quá trình tổ chức triển lãm vô cùng chậm rãi, ngay lúc tôi chờ đến mất kiên nhẫn, người chủ trì bỗng nhiên cao giọng nói. “Phía dưới bắt đầu triển lãm bức tranh “Prometheus”, chúng ta hãy cảm ơn ngài Nam tước Yozak vĩ đại đã mang bức tranh đến đây.”
Cha tôi cười cười đứng lên, khom người với mọi người, ông dùng cách cư xử tao nhã của mình để đổi lấy từng trận vỗ tay. Ông ấy thật sự là một quý ngài đáng mến, ngay cả thần thái cũng giống như các quý ông từng được viết trong sách giáo khoa vậy.
“Đây là kiệt tác của ngài hoạ sĩ nổi tiếng Eberron, vào thời gian Florence được thống nhất…” Người chủ trì bắt đầu giới thiệu bức họa, tâm trí mọi người đều bị nó hấp dẫn.
Tôi để ý thấy cha ra hiệu ánh mắt với tôi, ông nhìn nhìn vào bức tượng đồng khổng lồ trong một góc.
Tôi gật gật đầu, đi đến phía sau bức tượng.
Cha tôi thấp giọng nói gì đó bên tai phu nhân Avril, bà ta không vui nhíu mày, cả gương mặt tràn ngập nét thù địch. Cha tôi cười vỗ vỗ bả vai của bà, bà ta mới buông lỏng hai tay đang nắm chặt cánh tay ông.
Cha tôi cũng đi đến bên cạnh bức tượng, chẳng qua ông đứng đối diện chỗ của phu nhân Avril, tựa hồ đang chiêm ngưỡng một bức tranh. Từ góc độ kia, phu nhân Avril lúc nào cũng có thể nhìn thấy ông, nhưng lại không nhìn thấy tôi đứng sau lưng bức tượng điêu khắc.
“Ta đã nghĩ rằng con không thể tới, không ngờ con có thể khiến cho ông chủ con mang con tới buổi triển lãm tranh này.” Sắc mặt ông không đổi, dùng âm thanh cực kỳ nhỏ nói. “Mẹ con có khoẻ không? Angel và Ariel có khoẻ không? Ngày nào ta cũng nhớ đến mọi người.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi lo lắng hỏi.
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, không được để cho bất cứ ai phát hiện.” Ông nhanh chóng nói. “Ta bảo với bà ta là đến xem tranh, thời gian cấp bách. Chuyện bây giờ ta nói rất quan trọng, con hãy nghe cho kỹ càng.”
“Người đàn bà bên cạnh ta là vợ của Nam tước Yozak, chồng bà ta mất sớm, vì để giữ lại tài sản, bà ta bắt ta là một người có ngoại hình cực kỳ tương tự với chồng bà ta giả mạo Nam tước. Ta bị bà ta quản rất kỹ, bà ta luôn nhìn chằm chằm ta như tên trộm, thậm chí còn đe doạ ta… Bà ta không cho phép ta ra ngoài, không cho phép ta gặp mặt với bất cứ ai. Cho dù lúc ra ngoài, bà ta cũng theo ta không rời. Vì thế ta không có cách nào để thông báo cho mẹ con con. Bây giờ ta đã không có đường lui rồi, phải tiếp tục diễn với bà ta. Một khi bị phát hiện, rất có khả năng là bà ta sẽ chẳng bị gì cả, còn mạng của ta lại phải kết thúc, thậm chí có khả năng liên lụy đến các con…”
Không nghĩ tới mọi chuyện thật sự như chúng tôi dự đoán. Tôi nhìn cha mình, lại phát hiện môi ông đang run rẩy, và ông khóc.
“Ta… Những năm này ta giống như đang ngồi tù vậy… Bà ta trông coi ta như là phạm nhân”
“Cha…”
“Suỵt…” Ông trấn định một chút, lại nhanh chóng nói với tôi. “Một lát nữa ta sẽ để lại trên mặt đất một gói to, bên trong có năm mươi bảng, đó là đồ cha trộm giấu đi. Con cầm tiền rồi mang theo mẹ và em con chạy trốn, đi được càng xa càng tốt, đừng bao giờ xuất hiện ở Thủ đô nữa. Lỡ như bị bà ta biết, để bảo vệ bí mật, nói không chừng bà ta sẽ ra tay với các con.”
Chuyện này là thật sao? Tôi vẫn không thể tin được, mọi chuyện quá đột nhiên, nhưng mà rời khỏi nơi này… Tôi làm sao có thể rời đi…
“Cha… Những lời cha nói đều là thật sao?” Tôi nhìn theo ông và hỏi.
“Con có ý gì chứ!” Ông buồn bực nói.
“Có lẽ là cha giả vờ, mục đích chẳng qua là để tôi mang theo mẹ và các em rời đi, chẳng thể nào trở thành uy hiếp cho cuộc sống phú quý của cha nữa…”
Cha tôi sửng sốt nửa ngày, khuôn mặt có vẻ càng thêm già nua.
“Ta biết vì sao con lại hoài nghi, ta đã biến mất tám năm, một chút tin tức đều không có. Bỏ mặc mẹ con các con lại chẳng quan tâm, bây giờ bảo mọi người rời đi, nếu như là ta, ta cũng sẽ nghi hoặc… Nhưng xin con nhất định phải tin tưởng ta, người đàn bà kia và quản gia của bà ta không phải là người tốt. Chúng ta nếu gặp phải bọn họ, tùy ý bị vu oan hãm hại hai ba câu, mạng nhỏ sẽ không còn. Người hầu bên cạnh Nam tước Yozak thật sự chính là bởi vì hoài nghi thân phận của ta, đã bị bọn họ vu khống tội ăn cắp rồi đưa lên giá treo cổ.”
“Vậy cũng không nhất thiết là để cha ở lại nơi này một mình, con có thể đưa cha trốn đi…”
Đây là kết quả mà tôi cùng thảo luận với Oscar, nếu cha thật sự bị ép buộc, như vậy thì có thể cứu ông ra, hoặc là giúp ông trốn qua quận khác, thậm chí ra nước ngoài cũng có thể.
“Đừng nói giỡn, con cho là con có thể mang một vị Nam tước rời đi trước mắt tất cả mọi người sao?”
“Con có biện pháp của con, hơn nữa cam đoan rất an toàn, con chỉ hỏi cha một câu, cha có muốn chạy trốn hay không?”
“Ta không muốn khiến cho con gặp phải nguy hiểm, con trai à…”
“Con sẽ không gặp phải bất cứ chuyện gì nguy hiểm, con cũng đã kể sự tình của cha cho chủ nhân con biết. Nếu cha đồng ý chạy trốn, ngài ấy sẽ trợ giúp chúng ta.”
Cha tôi tựa hồ đột nhiên rơi vào sự rối rắm thật sâu, vẻ mặt thay đổi mấy lần.
“Mẹ sống rất không ổn, từ khi cha rời đi, bà ấy bắt đầu uống rượu, hiện tại không thể rời khỏi rượu. Con chỉ sợ một ngày nào đó bà ấy uống rượu, sau đó chết cóng ở ven đường…”
Nghe xong những lời này, nước mắt từng giọt rơi xuống từ hốc mắt cha, cả người ông tựa hồ cũng đang run rẩy.
“Bà ấy… Bà ấy… Tại sao có thể như vậy…”
Một lát sau, ông gật gật đầu rất nhẹ. “Được, ta đi theo con, nhưng mà chủ nhân của con thật sự có thể bảo đảm chúng ta được an toàn sao? Ta không muốn gặp phải chuyện…”
“Nếu cha quyết định như vậy, thì chúng con sẽ sắp xếp tất cả. Cha chỉ cần lẳng lặng chờ ở nhà là được rồi.”
“Được.” Cha tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt, sau đó nói. “Bọn họ sắp bắt đầu đấu giá, bây giờ ta phải trở về rồi. Ta sẽ chờ con.”
Cuộc đối thoại này đã kết thúc một cách nhanh chóng và khẩn trương.
Chờ đám người tản ra lần thứ hai, tôi mới lặng im đi ra từ phía sau bức tượng, trở lại bên người Oscar.
“Thế nào?” Hắn hỏi tôi.
“Cha đã bị bọn họ khống chế, ông ấy quyết định chạy trốn.”
“Quả nhiên là thế, từ lúc tôi nghe nói cánh cổng nhà Nam tước Yozak vẫn luôn cửa lớn không ra cửa trong không bước (gốc là đại môn bất xuất, nhị môn bất mại) thì đã cảm thấy kỳ quái, tất cả công việc ở trang viên đều là do một vị quản gia xử lý. Xem ra với tin tức này, vấn đề mà cha em liên luỵ thật sự không nhỏ.” Oscar thấp giọng nói.
Tôi quan sát trong ánh mắt hắn để nhìn vị phu nhân Avril kia.
Bức tranh bà ta vẽ được đấu giá cao, cho nên đang hưởng thụ sự ca ngợi của mọi người. Lúc này bà ta gắt gao kéo chặt cánh tay cha tôi, nhưng ánh mắt nhìn ông lại nghiêm khắc hơn trước rất nhiều, tựa hồ đang trách cứ ông không an phận.
Sau khi trở về nhà, Oscar nói với tôi tính toán của hắn.
“Nếu quyết định phải làm, thì nên nhanh chóng hành động. Tôi nghe được vị phu nhân Avril kia vẫn hay bán đấu giá tranh và các bộ sưu tập trong nhà bà ta. Xem ra tình huống tài chính của bà ta không được lạc quan lắm. Chúng ta mượn cơ hội này làm một ít chuyện, nhân cơ hội mang cha em rời khỏi đó, sau đó trốn đi suốt đêm.”
Đôi mắt sâu của Oscar hơi lấp loé. “Đầu tiên, em phải giữ bí mật, tuyệt đối không được đề cập với bất cứ kẻ nào, ngay cả mẹ và em gái em trai em cũng không được, chúng ta phải bảo đảm mọi chuyện hoàn toàn chắc chắn.”
Oscar nói không sai, một vị Nam tước đột nhiên biến mất cũng không phải là việc nhỏ, bọn họ có lẽ sẽ tìm tới cửa. Cho nên nếu muốn đưa cha đi, như vậy mẹ và em tôi cũng phải rời đi.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ an bài tốt tất cả.” Oscar giống như một người không gì làm không được, trực tiếp xử lý tất cả mọi chuyện. Hắn thật sự rất đáng tin cậy, tựa hồ có thể giải quyết tất cả phiền toái.
“Oscar, em thật sự không biết nên cảm ơn ngài như thế nào, ngài đã giúp em giải quyết vấn đề lớn như vậy.” Tôi nhìn hắn và nói.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đặt một bàn tay lên ngực tôi. “Em không cần phải nói cảm ơn với tôi, lúc nào cũng không cần…”
Phu nhân Avril hay đến dự những phiên đấu giá, muốn nắm giữ tung tích của bà ta cũng là chuyện rất đơn giản.
Rất nhanh, Oscar liền nghe được tin tức bà ta sắp tham gia một buổi dạ tiệc.
Buổi tiệc này là do một số nhân vật xã hội nổi tiếng yêu thích hội họa tổ chức. Nguyên nhân phu nhân Avril thường xuyên ra vào những buổi tiệc này vô cùng đơn giản, bà ta muốn bán đồ cổ trong nhà với giá tốt, cho nên ít nhất cũng phải có kiến thức về người trong đó, mới có thể tìm được người mua hào phóng.
“Buổi tiệc sẽ được tổ chức vào hai ngày sau. Bỏ qua lần này thì không biết đến lúc nào chúng ta mới có được cơ hội khác. Chúng ta phải làm thật đơn giản, lén gọi ông ấy ra ngoài, sau đó lặng lẽ rời đi, khiến người không biết quỷ không hay.” Oscar nghiêm túc nói với tôi.
Thời điểm làm việc quan trọng, quý ngài này vẫn đâu vào đấy như vậy, tựa hồ tất cả đường đi nước bước đều nằm trong kế hoạch của hắn. Hắn hiểu rõ trong lòng, nắm chắc phần thắng, bất cứ trở ngại nào cũng không là vấn đề, bởi vì hắn đã sắp xếp tất cả mọi thứ rõ ràng chi li…
Hiện tại chỉ có một vấn đề cuối cùng, tôi phải đi thông báo cho mẹ tôi, cũng phải giúp bà chuẩn bị tất cả mọi chuyện trong thời gian nhanh nhất, sau đó đồng thời trốn khỏi nơi này với cha tôi…
Vị trí của ông vô cùng dễ nhìn thấy, bởi vì ông ấy muốn bán đấu giá một vài bức tranh quý trong nhà, do đó người tổ chức để ông ngồi vào hàng ghế đầu tiên.
Tôi cuối cùng cũng thấy rõ người đàn bà bên cạnh ông, phu nhân Avril là một cái người đàn bà xa hoa xinh đẹp, ăn mặc vô cùng nổi bật, hơn nữa tựa hồ cực kỳ thích màu đỏ. Hôm nay bà ta mặc một chiếc váy nhung màu đỏ sẫm, bên hông làm thành hình lá sen, có nếp uốn ở phần eo để mỗi bước đi của bà cũng tạo ra tư thế lắc lư. Mặt bà ta cực kỳ trắng bởi vì được thoa lớp phấn thật dày, còn màu môi lại đỏ tươi dị thường, thậm chí đỏ rực hơn cả hoa hồng nở rộ. Nhưng một người đàn bà xinh đẹp như vậy, khó có thể tưởng tượng bà ta sẽ làm ra hành vi lớn mật đó.
Từ đầu đến cuối bà ta đều ở bên cạnh chồng mình, kéo cánh tay ông, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười mỉm khéo léo như tượng điêu khắc của Đức Mẹ. Có lẽ trong mắt bất cứ kẻ nào, bọn họ đều là một đôi vợ chồng thân mật.
Cha tôi cũng nhìn thấy tôi, ông có vẻ phi thường bình tĩnh, sau khi khẽ lướt qua tôi một chút, thì lập tức lạnh nhạt nhìn về phía nơi khác.
Khách khứa đến xem vây quanh các bộ sưu tập trên hành lang, thấp giọng bình luận tác phẩm, hoặc là tụ tập khe khẽ nói nhỏ trước một bước tranh.
Oscar vẫn đi trước người tôi, hắn thấp giọng hỏi. “Ông ấy đã nói cho em biết sẽ gặp mặt ở nơi nào chưa?”
“Chưa có, ông ấy chỉ bảo em đến, nhưng lại chưa nói gặp mặt như thế nào.”
Quá trình tổ chức triển lãm vô cùng chậm rãi, ngay lúc tôi chờ đến mất kiên nhẫn, người chủ trì bỗng nhiên cao giọng nói. “Phía dưới bắt đầu triển lãm bức tranh “Prometheus”, chúng ta hãy cảm ơn ngài Nam tước Yozak vĩ đại đã mang bức tranh đến đây.”
Cha tôi cười cười đứng lên, khom người với mọi người, ông dùng cách cư xử tao nhã của mình để đổi lấy từng trận vỗ tay. Ông ấy thật sự là một quý ngài đáng mến, ngay cả thần thái cũng giống như các quý ông từng được viết trong sách giáo khoa vậy.
“Đây là kiệt tác của ngài hoạ sĩ nổi tiếng Eberron, vào thời gian Florence được thống nhất…” Người chủ trì bắt đầu giới thiệu bức họa, tâm trí mọi người đều bị nó hấp dẫn.
Tôi để ý thấy cha ra hiệu ánh mắt với tôi, ông nhìn nhìn vào bức tượng đồng khổng lồ trong một góc.
Tôi gật gật đầu, đi đến phía sau bức tượng.
Cha tôi thấp giọng nói gì đó bên tai phu nhân Avril, bà ta không vui nhíu mày, cả gương mặt tràn ngập nét thù địch. Cha tôi cười vỗ vỗ bả vai của bà, bà ta mới buông lỏng hai tay đang nắm chặt cánh tay ông.
Cha tôi cũng đi đến bên cạnh bức tượng, chẳng qua ông đứng đối diện chỗ của phu nhân Avril, tựa hồ đang chiêm ngưỡng một bức tranh. Từ góc độ kia, phu nhân Avril lúc nào cũng có thể nhìn thấy ông, nhưng lại không nhìn thấy tôi đứng sau lưng bức tượng điêu khắc.
“Ta đã nghĩ rằng con không thể tới, không ngờ con có thể khiến cho ông chủ con mang con tới buổi triển lãm tranh này.” Sắc mặt ông không đổi, dùng âm thanh cực kỳ nhỏ nói. “Mẹ con có khoẻ không? Angel và Ariel có khoẻ không? Ngày nào ta cũng nhớ đến mọi người.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi lo lắng hỏi.
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, không được để cho bất cứ ai phát hiện.” Ông nhanh chóng nói. “Ta bảo với bà ta là đến xem tranh, thời gian cấp bách. Chuyện bây giờ ta nói rất quan trọng, con hãy nghe cho kỹ càng.”
“Người đàn bà bên cạnh ta là vợ của Nam tước Yozak, chồng bà ta mất sớm, vì để giữ lại tài sản, bà ta bắt ta là một người có ngoại hình cực kỳ tương tự với chồng bà ta giả mạo Nam tước. Ta bị bà ta quản rất kỹ, bà ta luôn nhìn chằm chằm ta như tên trộm, thậm chí còn đe doạ ta… Bà ta không cho phép ta ra ngoài, không cho phép ta gặp mặt với bất cứ ai. Cho dù lúc ra ngoài, bà ta cũng theo ta không rời. Vì thế ta không có cách nào để thông báo cho mẹ con con. Bây giờ ta đã không có đường lui rồi, phải tiếp tục diễn với bà ta. Một khi bị phát hiện, rất có khả năng là bà ta sẽ chẳng bị gì cả, còn mạng của ta lại phải kết thúc, thậm chí có khả năng liên lụy đến các con…”
Không nghĩ tới mọi chuyện thật sự như chúng tôi dự đoán. Tôi nhìn cha mình, lại phát hiện môi ông đang run rẩy, và ông khóc.
“Ta… Những năm này ta giống như đang ngồi tù vậy… Bà ta trông coi ta như là phạm nhân”
“Cha…”
“Suỵt…” Ông trấn định một chút, lại nhanh chóng nói với tôi. “Một lát nữa ta sẽ để lại trên mặt đất một gói to, bên trong có năm mươi bảng, đó là đồ cha trộm giấu đi. Con cầm tiền rồi mang theo mẹ và em con chạy trốn, đi được càng xa càng tốt, đừng bao giờ xuất hiện ở Thủ đô nữa. Lỡ như bị bà ta biết, để bảo vệ bí mật, nói không chừng bà ta sẽ ra tay với các con.”
Chuyện này là thật sao? Tôi vẫn không thể tin được, mọi chuyện quá đột nhiên, nhưng mà rời khỏi nơi này… Tôi làm sao có thể rời đi…
“Cha… Những lời cha nói đều là thật sao?” Tôi nhìn theo ông và hỏi.
“Con có ý gì chứ!” Ông buồn bực nói.
“Có lẽ là cha giả vờ, mục đích chẳng qua là để tôi mang theo mẹ và các em rời đi, chẳng thể nào trở thành uy hiếp cho cuộc sống phú quý của cha nữa…”
Cha tôi sửng sốt nửa ngày, khuôn mặt có vẻ càng thêm già nua.
“Ta biết vì sao con lại hoài nghi, ta đã biến mất tám năm, một chút tin tức đều không có. Bỏ mặc mẹ con các con lại chẳng quan tâm, bây giờ bảo mọi người rời đi, nếu như là ta, ta cũng sẽ nghi hoặc… Nhưng xin con nhất định phải tin tưởng ta, người đàn bà kia và quản gia của bà ta không phải là người tốt. Chúng ta nếu gặp phải bọn họ, tùy ý bị vu oan hãm hại hai ba câu, mạng nhỏ sẽ không còn. Người hầu bên cạnh Nam tước Yozak thật sự chính là bởi vì hoài nghi thân phận của ta, đã bị bọn họ vu khống tội ăn cắp rồi đưa lên giá treo cổ.”
“Vậy cũng không nhất thiết là để cha ở lại nơi này một mình, con có thể đưa cha trốn đi…”
Đây là kết quả mà tôi cùng thảo luận với Oscar, nếu cha thật sự bị ép buộc, như vậy thì có thể cứu ông ra, hoặc là giúp ông trốn qua quận khác, thậm chí ra nước ngoài cũng có thể.
“Đừng nói giỡn, con cho là con có thể mang một vị Nam tước rời đi trước mắt tất cả mọi người sao?”
“Con có biện pháp của con, hơn nữa cam đoan rất an toàn, con chỉ hỏi cha một câu, cha có muốn chạy trốn hay không?”
“Ta không muốn khiến cho con gặp phải nguy hiểm, con trai à…”
“Con sẽ không gặp phải bất cứ chuyện gì nguy hiểm, con cũng đã kể sự tình của cha cho chủ nhân con biết. Nếu cha đồng ý chạy trốn, ngài ấy sẽ trợ giúp chúng ta.”
Cha tôi tựa hồ đột nhiên rơi vào sự rối rắm thật sâu, vẻ mặt thay đổi mấy lần.
“Mẹ sống rất không ổn, từ khi cha rời đi, bà ấy bắt đầu uống rượu, hiện tại không thể rời khỏi rượu. Con chỉ sợ một ngày nào đó bà ấy uống rượu, sau đó chết cóng ở ven đường…”
Nghe xong những lời này, nước mắt từng giọt rơi xuống từ hốc mắt cha, cả người ông tựa hồ cũng đang run rẩy.
“Bà ấy… Bà ấy… Tại sao có thể như vậy…”
Một lát sau, ông gật gật đầu rất nhẹ. “Được, ta đi theo con, nhưng mà chủ nhân của con thật sự có thể bảo đảm chúng ta được an toàn sao? Ta không muốn gặp phải chuyện…”
“Nếu cha quyết định như vậy, thì chúng con sẽ sắp xếp tất cả. Cha chỉ cần lẳng lặng chờ ở nhà là được rồi.”
“Được.” Cha tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt, sau đó nói. “Bọn họ sắp bắt đầu đấu giá, bây giờ ta phải trở về rồi. Ta sẽ chờ con.”
Cuộc đối thoại này đã kết thúc một cách nhanh chóng và khẩn trương.
Chờ đám người tản ra lần thứ hai, tôi mới lặng im đi ra từ phía sau bức tượng, trở lại bên người Oscar.
“Thế nào?” Hắn hỏi tôi.
“Cha đã bị bọn họ khống chế, ông ấy quyết định chạy trốn.”
“Quả nhiên là thế, từ lúc tôi nghe nói cánh cổng nhà Nam tước Yozak vẫn luôn cửa lớn không ra cửa trong không bước (gốc là đại môn bất xuất, nhị môn bất mại) thì đã cảm thấy kỳ quái, tất cả công việc ở trang viên đều là do một vị quản gia xử lý. Xem ra với tin tức này, vấn đề mà cha em liên luỵ thật sự không nhỏ.” Oscar thấp giọng nói.
Tôi quan sát trong ánh mắt hắn để nhìn vị phu nhân Avril kia.
Bức tranh bà ta vẽ được đấu giá cao, cho nên đang hưởng thụ sự ca ngợi của mọi người. Lúc này bà ta gắt gao kéo chặt cánh tay cha tôi, nhưng ánh mắt nhìn ông lại nghiêm khắc hơn trước rất nhiều, tựa hồ đang trách cứ ông không an phận.
Sau khi trở về nhà, Oscar nói với tôi tính toán của hắn.
“Nếu quyết định phải làm, thì nên nhanh chóng hành động. Tôi nghe được vị phu nhân Avril kia vẫn hay bán đấu giá tranh và các bộ sưu tập trong nhà bà ta. Xem ra tình huống tài chính của bà ta không được lạc quan lắm. Chúng ta mượn cơ hội này làm một ít chuyện, nhân cơ hội mang cha em rời khỏi đó, sau đó trốn đi suốt đêm.”
Đôi mắt sâu của Oscar hơi lấp loé. “Đầu tiên, em phải giữ bí mật, tuyệt đối không được đề cập với bất cứ kẻ nào, ngay cả mẹ và em gái em trai em cũng không được, chúng ta phải bảo đảm mọi chuyện hoàn toàn chắc chắn.”
Oscar nói không sai, một vị Nam tước đột nhiên biến mất cũng không phải là việc nhỏ, bọn họ có lẽ sẽ tìm tới cửa. Cho nên nếu muốn đưa cha đi, như vậy mẹ và em tôi cũng phải rời đi.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ an bài tốt tất cả.” Oscar giống như một người không gì làm không được, trực tiếp xử lý tất cả mọi chuyện. Hắn thật sự rất đáng tin cậy, tựa hồ có thể giải quyết tất cả phiền toái.
“Oscar, em thật sự không biết nên cảm ơn ngài như thế nào, ngài đã giúp em giải quyết vấn đề lớn như vậy.” Tôi nhìn hắn và nói.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đặt một bàn tay lên ngực tôi. “Em không cần phải nói cảm ơn với tôi, lúc nào cũng không cần…”
Phu nhân Avril hay đến dự những phiên đấu giá, muốn nắm giữ tung tích của bà ta cũng là chuyện rất đơn giản.
Rất nhanh, Oscar liền nghe được tin tức bà ta sắp tham gia một buổi dạ tiệc.
Buổi tiệc này là do một số nhân vật xã hội nổi tiếng yêu thích hội họa tổ chức. Nguyên nhân phu nhân Avril thường xuyên ra vào những buổi tiệc này vô cùng đơn giản, bà ta muốn bán đồ cổ trong nhà với giá tốt, cho nên ít nhất cũng phải có kiến thức về người trong đó, mới có thể tìm được người mua hào phóng.
“Buổi tiệc sẽ được tổ chức vào hai ngày sau. Bỏ qua lần này thì không biết đến lúc nào chúng ta mới có được cơ hội khác. Chúng ta phải làm thật đơn giản, lén gọi ông ấy ra ngoài, sau đó lặng lẽ rời đi, khiến người không biết quỷ không hay.” Oscar nghiêm túc nói với tôi.
Thời điểm làm việc quan trọng, quý ngài này vẫn đâu vào đấy như vậy, tựa hồ tất cả đường đi nước bước đều nằm trong kế hoạch của hắn. Hắn hiểu rõ trong lòng, nắm chắc phần thắng, bất cứ trở ngại nào cũng không là vấn đề, bởi vì hắn đã sắp xếp tất cả mọi thứ rõ ràng chi li…
Hiện tại chỉ có một vấn đề cuối cùng, tôi phải đi thông báo cho mẹ tôi, cũng phải giúp bà chuẩn bị tất cả mọi chuyện trong thời gian nhanh nhất, sau đó đồng thời trốn khỏi nơi này với cha tôi…
Danh sách chương