Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt mà Chung Nguyên đã sắp tốt nghiệp rồi.
Tối hôm đó, Nhất Nhị Tam Tứ hợp lại mời phòng kí túc của Chung Nguyên đi ăn một bữa cơm, lí do tốt đẹp là vui vẻ đưa tiễn bốn tên tai họa này đi. Thật ra nói vui vẻ đưa tiễn thì thực sự chỉ tiễn có một mình Lục Tử Kiện thôi, bởi vì anh ấy sẽ xuất ngoại. Những người khác, Chung Nguyên và người qua đường Giáp tốt nghiệp xong ở lại thành phố B làm việc, người qua đường Ất thì đăng kí luôn lên nghiên cứu sinh khoa triết học. Anh giai người qua đường Ất chả hiểu là thần thánh ở đâu không biết, nghe nói lúc phỏng vấn anh ấy cùng giáo sư bàn luận “Chu Dịch”, đem những điều cảm nhận được nói ra khiến người ta sửng sốt, lại nghe đồn mục tiêu của anh ấy là, cho dù không thành triết gia thì cũng phải thành thầy phong thủy!!! Buổi cơm tiễn đưa vui vẻ hôm đó, mấy anh chàng uống rõ nhiều, ngay cả người bình thường rất bình lặng Lục Tử Kiện, cũng say say mà lôi kéo Tứ cô nương, không ngừng lặp lại: “Chờ anh, chờ anh quay về.”
Tứ cô nương vừa lau nước mắt vừa nói: “Đương nhiên ta chờ ngươi, nhưng nếu ngươi dám trêu ghẹo người khác, ta nhất định bẻ gãy xương ngươi.”
Mọi người nghe xong câu chuyện của họ đều thổn thức khôn nguôi, haiz, Lục Tử Kiện mà trêu được ai, Tứ cô nương đúng là đánh giá cao quá …
Bốn người bọn họ người say nghiêm trọng nhất là người qua đường Giáp, mặt đỏ hồng, mắt gần như không mở ra được. Miệng thì cứ lải nhải than thở cái gì có người không biết có người không hiểu này kia. Lúc chúng tôi ra về, sư huynh đã không đứng lên nổi nữa rồi, Chung Nguyên cười tủm tỉm đỡ hắn dậy, hai người thất tha thất thểu ra khỏi nhà hàng. Hôm nay Chung Nguyên cũng say, tôi phát hiện lúc say anh ấy cười nhiều hơn bình thường, hơn nữa cười càng lúc càng ngớ ngẩn. Nhưng được cái tửu lượng lớn, cho nên uống nhiều thì vẫn còn giữ được chút lí trí.
Cả bọn rời khỏi nhà hàng, người qua đường Ất đi tuốt đằng trước. Anh chàng giang hai tay, xiêu xiêu vẹo vẹo lượn như rắn, vừa đi vừa cao giọng la lối: “Eo ơi, mấy người tụi bay đều có vợ, mỗi tao không có ai a. Triết gia toàn những người cô độc … Tao sống độc lập, tao phiêu diêu như tiên … Nhìn cái gì vậy!”
Tôi với Lão Đại và Tiểu Nhị đi đằng sau, nhức đầu nhìn hắn nổi điên. Các anh chị đi trước thường nói, tốt nghiệp thì cố mà tác quái đi, đúng thật.
Người qua đường Giáp lúc này đang được Chung Nguyên đỡ đi, đột nhiên đẩy phắt anh ra, xoay người chạy như điên về phía chúng tôi. Ba người chúng tôi còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra thì anh chàng đã lao tối, ôm chầm lấy Tiểu Nhị, đè ra hôn tới tấp.
Tuy rằng đã sớm phát hiện Tiểu Nhị và người qua đường Giáp có JQ, nhưng tự nhiên một cảnh lãng mạn như vậy xảy ra trước mắt, thiệt đúng là đứng hình. Nhìn Lão Đại coi, nó cũng ngớ ra rồi.
Con bé Tiểu Nhị nghiêng đầu đi né, lại bị người qua đường Giáp ôm bổng lên, chân không chạm đất, nó kích động đánh loạn người qua đường Giáp nhưng anh chàng vẫn thờ ơ, giữ chặt gáy hôn không ngừng …
Tôi đang trợn mắt há mồm hình ảnh cần giới hạn độ tuổi trước mặt thì tự nhiên một bàn tay chắn lại.
Chung Nguyên một tay che mắt tôi, một tay giữ vai, kéo tôi rời đi. Đi được một lúc, anh buông tay, khẽ cười bên tai tôi: “Nhìn cái gì vậy, có phải là chưa làm qua bao giờ đâu mà nhìn.”
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng lại hơi lo lắng, liền hỏi: “Tiểu Nhị … có thể hay không bị giết chết a…” trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Tiểu Nhị bị nhấc hổng chân lên, ẹ, có vẻ nguy hiểm mà …
Chung Nguyên nghịch nghịch tóc trên trán tôi, đột ngột chuyển ngón tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hai má, mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt có vẻ mê ly: “Thử thì biết chứ gì.”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Chung Nguyên lại đột ngột cúi đầu, hôn lên môi tôi, ra sức hút vào. Một tay giữ chặt gáy, tay kia đặt ngang eo, siết chặt tôi vào người. Hơi rượu đột ngột phả vào khiến tôi choáng váng, dựa vào lòng anh, để mặc người này muốn làm gì thì làm.
Chung Nguyên đột nhiên đứng thẳng người, cánh tay ôm trên lưng tôi bắt đầu nhích lên trên, cơ thể tôi cứ như vậy bị nhấc lên rất nhanh, chân không thể tìm được điểm tựa …
Không có chỗ tựa đứng vững, tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy rất bất an, cánh tay không tự chủ ôm chặt cổ Chung Nguyên.
Chung Nguyên mơ hồ cười cười, tiếp tục hôn mãnh liệt sâu sắc …
Qua một hồi lâu mới chịu buông ra, cắn nhẹ lên môi tôi, cười nói: “Còn sống không?”
Chân tôi gần như nhũn ra, dựa vào người anh, quay mặt đi không nhìn Chung Nguyên.
Anh mỉm cười sung sướng, kéo tôi ra vườn trường, anh đi rất chậm, mỗi lần đi tới một chỗ nào đó đều cùng tôi ôn lại những chuyện đã xảy ra giữa hai đứa tại chỗ này, giọng của anh rất nhẹ, còn cười nữa, làm cho tôi cảm thấy thương thương.
Lúc đưa tôi về tới dưới lầu kí túc, anh đột nhiên ôm tôi vào lòng, vùi mặt vào cổ tôi, hít thở mạnh. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Còn một năm nữa.”
Tôi cọ cọ trong lòng anh, khó hiểu: “Gì cơ?”
Chung Nguyên cười nhẹ: “Còn một năm nữa thì chúng ta kết hôn.”
Chết với đại ca à, bây giờ chúng ta nên biểu đạt cho tốt nỗi buồn cảm xúc chia tay ly biệt gì đó đi, chuyện kết hôn … Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chưa từng nghĩ sẽ thật sự kết hôn sau khi tốt nghiệp, hôn nhân không phải mồ chôn tình yêu sao …
Chung Nguyên thấy tôi không nói gì, lạnh lẽo nhắc: “Đầu gỗ, em đã hứa với anh sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nếu dám đổi ý, hừ hừ …”
Hai tiếng hừ hừ kia đã thành công làm tôi sợ phát rét, ta nói nha Chung Nguyên, ngươi đừng có hở ra là hù dọa người khác thế >
Tối hôm đó, Nhất Nhị Tam Tứ hợp lại mời phòng kí túc của Chung Nguyên đi ăn một bữa cơm, lí do tốt đẹp là vui vẻ đưa tiễn bốn tên tai họa này đi. Thật ra nói vui vẻ đưa tiễn thì thực sự chỉ tiễn có một mình Lục Tử Kiện thôi, bởi vì anh ấy sẽ xuất ngoại. Những người khác, Chung Nguyên và người qua đường Giáp tốt nghiệp xong ở lại thành phố B làm việc, người qua đường Ất thì đăng kí luôn lên nghiên cứu sinh khoa triết học. Anh giai người qua đường Ất chả hiểu là thần thánh ở đâu không biết, nghe nói lúc phỏng vấn anh ấy cùng giáo sư bàn luận “Chu Dịch”, đem những điều cảm nhận được nói ra khiến người ta sửng sốt, lại nghe đồn mục tiêu của anh ấy là, cho dù không thành triết gia thì cũng phải thành thầy phong thủy!!! Buổi cơm tiễn đưa vui vẻ hôm đó, mấy anh chàng uống rõ nhiều, ngay cả người bình thường rất bình lặng Lục Tử Kiện, cũng say say mà lôi kéo Tứ cô nương, không ngừng lặp lại: “Chờ anh, chờ anh quay về.”
Tứ cô nương vừa lau nước mắt vừa nói: “Đương nhiên ta chờ ngươi, nhưng nếu ngươi dám trêu ghẹo người khác, ta nhất định bẻ gãy xương ngươi.”
Mọi người nghe xong câu chuyện của họ đều thổn thức khôn nguôi, haiz, Lục Tử Kiện mà trêu được ai, Tứ cô nương đúng là đánh giá cao quá …
Bốn người bọn họ người say nghiêm trọng nhất là người qua đường Giáp, mặt đỏ hồng, mắt gần như không mở ra được. Miệng thì cứ lải nhải than thở cái gì có người không biết có người không hiểu này kia. Lúc chúng tôi ra về, sư huynh đã không đứng lên nổi nữa rồi, Chung Nguyên cười tủm tỉm đỡ hắn dậy, hai người thất tha thất thểu ra khỏi nhà hàng. Hôm nay Chung Nguyên cũng say, tôi phát hiện lúc say anh ấy cười nhiều hơn bình thường, hơn nữa cười càng lúc càng ngớ ngẩn. Nhưng được cái tửu lượng lớn, cho nên uống nhiều thì vẫn còn giữ được chút lí trí.
Cả bọn rời khỏi nhà hàng, người qua đường Ất đi tuốt đằng trước. Anh chàng giang hai tay, xiêu xiêu vẹo vẹo lượn như rắn, vừa đi vừa cao giọng la lối: “Eo ơi, mấy người tụi bay đều có vợ, mỗi tao không có ai a. Triết gia toàn những người cô độc … Tao sống độc lập, tao phiêu diêu như tiên … Nhìn cái gì vậy!”
Tôi với Lão Đại và Tiểu Nhị đi đằng sau, nhức đầu nhìn hắn nổi điên. Các anh chị đi trước thường nói, tốt nghiệp thì cố mà tác quái đi, đúng thật.
Người qua đường Giáp lúc này đang được Chung Nguyên đỡ đi, đột nhiên đẩy phắt anh ra, xoay người chạy như điên về phía chúng tôi. Ba người chúng tôi còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra thì anh chàng đã lao tối, ôm chầm lấy Tiểu Nhị, đè ra hôn tới tấp.
Tuy rằng đã sớm phát hiện Tiểu Nhị và người qua đường Giáp có JQ, nhưng tự nhiên một cảnh lãng mạn như vậy xảy ra trước mắt, thiệt đúng là đứng hình. Nhìn Lão Đại coi, nó cũng ngớ ra rồi.
Con bé Tiểu Nhị nghiêng đầu đi né, lại bị người qua đường Giáp ôm bổng lên, chân không chạm đất, nó kích động đánh loạn người qua đường Giáp nhưng anh chàng vẫn thờ ơ, giữ chặt gáy hôn không ngừng …
Tôi đang trợn mắt há mồm hình ảnh cần giới hạn độ tuổi trước mặt thì tự nhiên một bàn tay chắn lại.
Chung Nguyên một tay che mắt tôi, một tay giữ vai, kéo tôi rời đi. Đi được một lúc, anh buông tay, khẽ cười bên tai tôi: “Nhìn cái gì vậy, có phải là chưa làm qua bao giờ đâu mà nhìn.”
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng lại hơi lo lắng, liền hỏi: “Tiểu Nhị … có thể hay không bị giết chết a…” trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Tiểu Nhị bị nhấc hổng chân lên, ẹ, có vẻ nguy hiểm mà …
Chung Nguyên nghịch nghịch tóc trên trán tôi, đột ngột chuyển ngón tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hai má, mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt có vẻ mê ly: “Thử thì biết chứ gì.”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Chung Nguyên lại đột ngột cúi đầu, hôn lên môi tôi, ra sức hút vào. Một tay giữ chặt gáy, tay kia đặt ngang eo, siết chặt tôi vào người. Hơi rượu đột ngột phả vào khiến tôi choáng váng, dựa vào lòng anh, để mặc người này muốn làm gì thì làm.
Chung Nguyên đột nhiên đứng thẳng người, cánh tay ôm trên lưng tôi bắt đầu nhích lên trên, cơ thể tôi cứ như vậy bị nhấc lên rất nhanh, chân không thể tìm được điểm tựa …
Không có chỗ tựa đứng vững, tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy rất bất an, cánh tay không tự chủ ôm chặt cổ Chung Nguyên.
Chung Nguyên mơ hồ cười cười, tiếp tục hôn mãnh liệt sâu sắc …
Qua một hồi lâu mới chịu buông ra, cắn nhẹ lên môi tôi, cười nói: “Còn sống không?”
Chân tôi gần như nhũn ra, dựa vào người anh, quay mặt đi không nhìn Chung Nguyên.
Anh mỉm cười sung sướng, kéo tôi ra vườn trường, anh đi rất chậm, mỗi lần đi tới một chỗ nào đó đều cùng tôi ôn lại những chuyện đã xảy ra giữa hai đứa tại chỗ này, giọng của anh rất nhẹ, còn cười nữa, làm cho tôi cảm thấy thương thương.
Lúc đưa tôi về tới dưới lầu kí túc, anh đột nhiên ôm tôi vào lòng, vùi mặt vào cổ tôi, hít thở mạnh. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Còn một năm nữa.”
Tôi cọ cọ trong lòng anh, khó hiểu: “Gì cơ?”
Chung Nguyên cười nhẹ: “Còn một năm nữa thì chúng ta kết hôn.”
Chết với đại ca à, bây giờ chúng ta nên biểu đạt cho tốt nỗi buồn cảm xúc chia tay ly biệt gì đó đi, chuyện kết hôn … Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chưa từng nghĩ sẽ thật sự kết hôn sau khi tốt nghiệp, hôn nhân không phải mồ chôn tình yêu sao …
Chung Nguyên thấy tôi không nói gì, lạnh lẽo nhắc: “Đầu gỗ, em đã hứa với anh sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nếu dám đổi ý, hừ hừ …”
Hai tiếng hừ hừ kia đã thành công làm tôi sợ phát rét, ta nói nha Chung Nguyên, ngươi đừng có hở ra là hù dọa người khác thế >
Danh sách chương