Chung Nguyên là một anh chàng đẹp trai, lại có tài, số lượng nữ sinh theo đuổi đếm không xuể, nhưng anh lại giống như một gốc cây đại thụ đứng giữa một rừng hoa, chỉ để người khác nhìn lên, bản thân mình thủy chung vẫn thờ ơ như thế.

Mãi cho tới khi cái người đầu gỗ kia xuất hiện.

Có đôi khi chính anh cũng cảm thấy kì quái, tại sao lúc nhiều người vây quanh thì mình thờ ơ, nhưng đến lúc gặp cô ấy thì tự rơi vào khoảng không thể tự kiềm chế được.

Giống như là anh vẫn luôn luôn chờ đợi, chỉ vì chờ đợi cô ấy xuất hiện.

Đương nhiên lần gặp đầu tiên của hai người cũng không phải là vui vẻ gì, thậm chí còn quái chiêu. Một thằng nhóc có cái đầu trọc lóc vỗ trái bóng rổ như trẻ nhỏ vỗ bóng cao su [Đầu gỗ: thực ra người ta đang luyện banh mà ]

Lúc đó hắn cố ý dùng bóng rổ đánh mình, sau đó còn ra vẻ vô tội: “Xin lỗi nha, lỡ tay.”

Đó là câu nói đầu tiên của người ấy với anh.

Sau đó, hắn tươi cười trò chuyện với Lục Tử Kiện. Chung Nguyên không hiểu được chuyện này là sao, trả thù? Khiêu khích? Vì Lục Tử Kiện? Được rồi, Chung Nguyên tuy rằng không thích gây chuyện thị phi, nhưng có người chọc tới mình, không để mắt tới thì không phải Chung Nguyên. Mộc Đồng à? Thi ném bóng nữa chứ!

Nhưng anh lại không ngờ, cái người đầu trọc lóc này lại là một nữ sinh. [Đầu gỗ: em vốn là nữ mà!!!]

Dĩ nhiên kinh ngạc thì có kinh ngạc đó, nhưng vẫn phải trả thù nha.

Chỉ có điều, nhanh chóng anh đã thấy hối hận.

Nhìn thức ăn chỉ có cải trắng và đậu hũ của cô ấy, Chung Nguyên đột nhiên còn cảm thấy hổ thẹn. Hóa ra cô ấy thật sự thiếu tiền, tham gia thi ném bóng là thực sự, có thể nhận thấy qua biểu hiện nỗ lực của cô ấy. Nhưng mà tiền thưởng nhỏ bé đáng thương của người ta cũng bị anh mưu mô tính kế.

Chung Nguyên chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình lại là một người bao đồng và tốt bụng, anh cũng không biết tại sao mình lại thấy băn khoăn, có lẽ là vì, anh cảm thấy cô gái này bất kể là làm chuyện gì, cô ấy luôn rất vui vẻ cố gắng làm.

Thế nên anh tính tìm cơ hội giúp người ta một chút, đương nhiên cũng không khó tìm lý do, vừa hay đúng lúc anh cần hẹn gặp mấy cô cứ bám lấy anh không tha, lý do “phải nói cho rõ ràng”.



Chung Nguyên đối với cái người đẩu gỗ kia, không thể nói là chán ghét, anh cứ bất tri bất giác luôn dõi mắt nhìn theo người ta. Bởi vì … Rất vui a. Anh rất thích nhìn thấy cô ấy bị chọc cho bối rối, hai má hồng hồng, hoặc là lúc tức giận giơ chân, cái nào anh cũng thấy rất thú vị.

Loại cảm giác này cũng không tệ nha.

Đương nhiên, chính anh cũng không biết được, cảm giác này chính là bắt đầu của sự yêu thích.

Thế nên anh rất tự nhiên nuông chiều cô [Đầu gỗ: Nuông – Chiều!], cùng lúc giúp nàng giải quyết vấn đề kinh tế, cùng lúc yên tâm thoải mái bắt nạt cô ấy. Cái thể loại vừa đấm vừa xoa, vừa chọc gậy vừa cho ăn kẹo này, anh có thể làm được hoài hoài.

Mãi tới lần cắm trại dã ngoại.

Lúc ở trên xe, lúc Chung Nguyên cảm nhận được sức nặng của đầu dựa vào vai mình, trái tim anh tự dưng có những nhịp bất thường. Anh cúi đầu nhìn cái người bên cạnh đang ngủ mơ hồ, làn da trắng mịn, lông mày tinh tế, mắt nhắm chặt, lông mi dài mà cong, cái mũi mượt mà, đôi môi anh đào hồng thắm … Chung Nguyên đột nhiên phát hiện, hóa ra đầu gỗ này bộ dạng cũng không tệ lắm.

Cái đầu trọc đúng là làm hỏng ngũ quan một chút, nhưng mà căn bản cô đầu gỗ đã được thông qua khảo nghiệm lòng anh rồi.

Trong lúc ngủ mơ, cô nàng vô ý thức liếm liếm môi, Chung Nguyên không tự giác cũng tự nhiên liếm môi.

Trong im lặng, có cái gì đó thay đổi.



Trong lúc đi cắm trại, niềm vui lớn nhất của Đầu Gỗ là chơi với máy ảnh, còn niềm vui lớn nhất của Chung Nguyên là chơi vơi Đầu Gỗ. Có điều, trong đêm dông tố, anh phát hiện ra một chuyện.

Nhìn trên vở của cô ấy viết mấy chữ to nghiêng ngả “Ba ơi con yêu ba”, anh nhíu mày. Sao không nhắc tới mẹ? Không có, hay li dị, hay quan hệ không tốt?

Chung Nguyên không phải người thích tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng anh lại không tự giác cứ nghĩ tới việc này. Mặc kệ là lí do gì, cũng không phải chuyện vui.

Có chút đau lòng.

Có điều khi nghe tới di ngôn của cô nàng chẳng để lại cái gì cho anh, tự nhiên anh lại thấy nổi điên. Kì cục, tại sao chính anh bắt nạt người ta, mà người phải tức giận cũng luôn là anh?



Đóng quân dã ngoại trở về, tổn thất lớn nhất của Đầu Gỗ là đánh mất máy chụp hình của Chung Nguyên. Còn thu hoạch lớn nhất của Chung Nguyên là, Đầu Gỗ đã đánh mất máy chụp hình của anh.

Trong một đêm đầu xuân, ở một góc không sáng sủa trong một khu vườn của thành phố B, Chung Nguyên nhìn cô nàng Đầu Gỗ đang thất kinh hoảng hồn trước mặt, đột nhiên hi vọng có thể giữ cái cô nhóc đáng yêu này ở bên cạnh, thời gian càng dài càng tốt.

Tận lúc này Chung Nguyên cũng không biết ý tưởng này xuất phát từ đâu, cho tới cái lần “Khiêu chiến” đó.

Bữa đó đang giờ nghĩ giữa hiệp trận bóng, Chung Nguyên nhận được điện thoại của bạn cùng phòng. Nghe nói hắn chính mắt nhìn thấy một đám người chạy từ sân vận động về hướng phòng y tế của trường, nghe kể thì Mộc Đồng cùng một chị khóa trên bàn luận võ nghệ, hơn nữa còn tạo thành sự kiện đổ máu.

Chung Nguyên nóng đầu lên, cái gì cũng không nghĩ được, chạy bay về trường, để lại huấn luyện viên la lối om sòm sau lưng.

May mà cái người đầu gỗ không bị thương, Chung Nguyên lúc này mới nhẹ lòng được một chút, nhưng nghe cô ấy nói, ngươi không phải người của ta, anh lại tức giận:

“Anh không phải là của em, nhưng, em là của anh”

Chung Nguyên nói câu đó ra, bản thân cũng ngơ ngẩn.

Tại sao lại sốt ruột? Tại sao lại tức giận? Tại sao không muốn cô ấy đem mình giao cho người khác? Tại sao khi cô ấy vội vã vạch rõ quan hệ giữa hai người anh lại thấy mất mát? Tính anh không phải rất ôn hòa sao, vì cớ gì gặp phải Đầu Gỗ cứ tức đến chết đi được?

Đáp án rất sinh động, Chung Nguyên cũng không ngờ.

Là vì để ý. Anh để ý Đầu Gỗ, để ý an toàn, để ý suy nghĩ, tâm tình, để ý tất cả thuộc về cô ấy. Hơn nữa, không chỉ là để ý …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện