:

Cầm túi da thay Bạch Nghiên Lý, Cận Cương nắm tay cô thật chặt đến quầy tính tiền rời khỏi quán ăn. Sau đó chỉ là trầm mặc không nói năng gì.

Bạch Nghiên Lý không biết anh muốn dẫn mình đi nơi nào, cũng không dám mở miệng hỏi, bởi vì vẻ mặt của anh quá căng thẳng nghiêm túc làm cho người khác sợ, anh giống như quả địa lôi thoạt nhìn thì trầm tĩnh nhưng kỳ thực rất nguy hiểm, một khi đã đụng vào thì chết không toàn thây.

Anh kéo cô đến bãi đổ xe, mở cửa xe không tiếng động chỉ thị cho cô ngồi vào chỗ, cô muốn chạy cũng không có biện pháp bởi vì túi xách của cô đang ở trong tay anh, mà trong người cô không có đồng nào.

Anh đóng cửa xe lại rồi vòng qua ngồi vào ghế lái, sau đó quay mặt lại ngó chừng cô, Bạch nghiên Lý lập tức nín thở, cho rằng anh muốn nổ súng giết cô, nhưng anh chỉ là đưa tay ra cài dây an toàn cho cô rồi khởi động xe ra khỏi bãi đổ xe.

Không khí trong xe rất trầm tĩnh làm cho người ta hít thở không thông, ngay cả nhạc anh cũng không mở. Bạch Nghiên Lý trong lòng run sợ không thôi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cũng không dám phỏng đoán anh sẽ đem cô đi chỗ nào ? Theo đèn hiệu giao thông xe đi chậm lại rồi quẹo qua khúc cua, anh vẫn giữ thái độ trầm mặc không nói một câu nào, cô không thể làm gì khác hơn là nhìn cảnh vật ngoài cửa xe mong bớt đi một chút tâm tình thấp thỏm bất an. Sau đó cô bất ngờ phát hiện một chuyện, xe đang hướng tới phía bệnh viện.

Anh ta muốn dẫn cô đi bệnh viện ! Trong nháy mắt cô khiếp sợ xanh đại hai mắt.

“Tôi không muốn đến bệnh viện ! Tôi không muốn phá thai, nếu như anh không muốn thì còn tôi, tôi muốn giữ lại” Cô kích động quay lại nhìn anh nói.

Nghe vậy anh nhìn cô một cái, căng thẳng nghiêm túc trên mặt đổi thành tức giận “Anh sẽ không để cho em phá thai, cho dù em nghĩ làm như vậy anh cũng không cho phép” Cận Cương nghiến răng trầm giọng nói.

Cô giật mình sửng sốt một chút, hoài nghi nhìn anh “Cho nên anh không phải đưa tôi đi bệnh viện ?” Cô nhẹ giọng dò hỏi.

“Không”

“Kia…” Cô ấp úng nhìn anh.

“Em đã đến khoa phụ sản kiểm tra chưa ?” Anh hỏi.

“Ân”

“Ở bệnh viện lớn sao ?”

“Phòng khám nhỏ thôi”

“Bạn anh có chị gái làm ở khoa sản bệnh viện Thời Đại, sau này kiểm tra thì đến chỗ chị ấy đi”

Bạch Nghiên Lý ngây ngốc…

Thời Đại ? Cô làm gì có thời gian, làm gì có nhiều tiền đến đó kiểm tra thai nhi a ? Hơn nữa khám thai thì làm ở đâu chẳng được, có phải sau này cô cũng đến Thời Đại sinh không chứ ? Tiền là một vấn đề, tiếp theo nữa là khoảng cách, khoảng cách từ Thời Đại đến nhà cô rất xa a ! Nếu như cô đến chín tháng mười ngày muốn sinh cũng phải ngàn dặm xa xôi đi nhờ xe đến đó sinh hay sao ?

“Không cần, tôi khám ở phòng bệnh nhỏ gần nhà là được rồi” Cô lắc đầu cự tuyệt.

“Là gần nhà quan trọng hay là an toàn quan trọng ?” Anh nhìn cô một cái “Bệnh viện lớn thiết bị hiện đại hoàn thiện lại có bác sĩ có tay nghề cao, vấn đề này anh không cần nói thì em cũng hiểu chứ ?”

“Tôi biết, nhưng là…”

Anh không để ý cô, tự lấy di động ra bấm số gọi điện.

“Này, Đại Sơn, nói cho mình biết số điện thoại của chị cậu”

“Sax, sao lại muốn có số di động của chị tớ ?” Đại Sơn ở đầu kia điện thoại hỏi.

“Có việc”

“Chị tớ ở làm ở khoa phụ sản, cậu là đàn ông thì tìm tới làm gì ?” Giọng nói của Đại Sơn cao lên một chút, sau đó là kinh ngạc hỏi “Lão đại, cậu không phải là làm lớn bụng cô gái nào rồi chứ ?”

“Chuyện này để vài bữa nữa mình sẽ nói. Bây giờ đưa số đây không ?”

“Chị tớ không nhận điện thoại số lạ, để tớ gọi tới giúp cậu đi. Cậu đang ở đâu ? Khi nào thì đến ?” Đại Sơn trầm ngâm một lúc hỏi.

“Tầm khoảng hai mươi phút nữa” Anh dừng xe, làm xong thủ tục là kịp thời gian đi vào.

“Ok. Mình biết rồi”

“Cảm ơn Đại Sơn”

“Không cần khách khí, chỉ cần không quên nói cho mình biết phát sinh chuyện gì là được”

“Ân” Cận Cương nhẹ trả lời xong liền ngắt điện thoại rồi cất di động vào túi.

“Thật ra anh không cần làm phiền bạn của anh, tôi nghĩ tôi nên khám thai ở phòng bệnh gần nhà không cần thiết phải đến Thời Đại” Cô nhìn anh nói.

“Ta sẽ ở gần đây” Anh nhìn thẳng đường phí trước rồi đột ngột phun ra câu nói kia.

Bạch nghiên Lý vẻ mặt khó hiểu, không hiểu anh ta nói sang chuyện khác thì có lợi gì, cô cũng không phải người mơ mơ màng để bị người khác dắt mũi đi.

“Tôi không thể đến đến Thời Đại khám thai được, bởi vì đối với tôi mà nói đường xá thật sự quá xa. Tôi khám thai ở phòng bệnh tuy nhỏ nhưng so ra vẫn đầy đủ, cách chổ tôi ở lại gần, có rất nhiều người đến đó sinh con an toàn thuận lợi, tôi cũng có thể” Cô kiên trì thật lòng nêu ra lập trường của mình.

“Chờ lúc em đến nhà anh ở thì sẽ gần Thời Đại thôi” Cận Cương tĩnh tâm tĩnh khí nói.

Bạch Nghiên Lý hai mắt rõ ràng nhìn anh, suy nghĩ trống không. Anh ta vừa mới nói cái gì ? Đến nhà anh ta ở ?

“Anh vừa nói cái gì ?” Cô chưa xác định hỏi.

“Chúng ta sẽ ở gần đây, chờ em chuyển đến nhà anh rồi thì việc khám thai cũng dễ dàng thuận tiện”

Bạch Nghiên Lý nhìn anh chằm chằm, một hồi lâu không nói ra lời, cho đến khi xe vào bãi đỗ xe cô mới hoàn hồn “Tại sao tôi phải đến ở cùng anh ?”

“Vợ chồng không phải ở chung một chỗ sao ?” Cận Cương quay đầu nhìn cô.

“Vợ chồng ? Cô hai mắt tròn xanh “Người nào ?”

“Chúng ta” :

“Chị Biển” Đẩy cửa phòng khám ra Cận Cương liền kêu lên.

“Em đã đến rồi sao ? Vào đi” Ngẩng đầu lên mỉm cười với anh là bác sĩ Tần Biển, cũng chính là chị gái của Đại Sơn, vốn dĩ trước đây chị có tên là Tàn Sơn. “Mới vừa rồi Đại Sơn có gọi điện thoại tới đây, chị cứ tưởng nghe nhầm hóa ra người tới thật là em, chị cứ nghĩ là tên tiểu tử A Cao kia”

“Thật là không tốt, chị đã bận rộn còn đến làm phiền chị” Cận Cương nắm tay Bạch Nghiên Lý đi tới buồng khám.

“Nếu như là tên tiểu tử A Cao chị mới để ý còn em không sao” Tần Biển mỉm cười rồi nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang im lặng. “Cô gái này là ?” Cô tò mò hỏi.

“Vị hôn thê của em” Cận Cương giới thiệu.

Tần Biển kinh ngạc nhướn cao chân mày. Bạch Nghiên Lý lại càng ngạc nhiên hơn. Ai là vị hôn thê của anh ta nha ?

“Tôi còn chưa quyết định kết hôn với anh” Cô bất mãn kháng nghị.

“Nếu đã mang thai dĩ nhiên là kết hôn” Anh nhìn cô như muốn nói đó là điều đương nhiên, thái độ rất bá đạo.

“Nhưng là….”

“Chị Biển, phiền chị kiểm tra cho cô ấy” Không để ý tới cô Cận Cương hướng Tần Biển nói.

Mặc dù đáy lòng tràn ngập tò mò, Tần Biển vẫn gật đầu “Mời cô ngồi, cô tên gì ? Hai người đã đi đăng ký trước rồi sao ?

“Cô ấy họ Bạch, Bạch Nghiên Lý” Cận Cương gật đầu đem giấy đăng ký đưa cho Tần Biển.

“Nghiên Lý, tôi gọi như vậy được chứ ?” Tần Biển mỉm cười hỏi, nhìn thoáng qua giấy đăng ký sau đó gõ bàn phím xem xét.

Bạch Nghiên Lý có chút ngượng ngùng nhìn cô nhẹ gật đầu một cái.

“Còn nhớ ngày xảy ra chuyện đó không ?” Tần Biển bắt đầu hỏi chẩn.

“Hơn hai tháng trước”

“Không nhớ rõ ngày sao ?”

“Ngày mười lăm” Bởi vì lúc trước đã đi những nơi khác kiểm tra, từng có một lần kinh nghiệm hỏi chẩn cho nên cô mới có thể đối đáp trôi chảy vấn đề của bác sĩ.

“Trong khoảng thời gian này có cảm thấy thân thể không thoải mái không ?

“Cô ấy có ói” Cận Cương đứng một bên nhíu mày cướp lời.

“Đó là hiện tượng nôn nghén bình thường” Tần Biển liếc anh cười một cái.

“Cô ấy ói giống như là muốn đem dạ dày phun ra” Anh nhíu chặt chân mày, một chút dấu hiệu thư giãn cũng không có.

“Em ói rất dữ giội phải không ?” Tần Biển hỏi phụ nữ có thai.

“Bình thường thôi bác sĩ” Bạch Nghiên Lý lắc đầu.

“Vừa rồi ở nhà vệ sinh quán ăn em ói như thế mà gọi là bình thường sao ?” Cận Cương cau chặt chân mày cao giọng chất vấn.

“Mới vừa rồi do ăn đồ nhiều dầu nên mới như thế, bình thường tôi chỉ ói khi rời giường sáng sớm mà thôi” Bạch Nghiên Lý nói cho bác sĩ, không để ý đến anh.

“Mỗi sáng sớm ?” Cận Cương giọng nói treo ngược lần nữa.

Tần Biển cảm thấy tình huống trước mắt này rất thú vị, ấn tượng của cô về nhóm trưởng ban nhạc này luôn là lãnh lãnh đạm đạm, không hề biểu lộ cảm xúc, cho dù là tức giận cũng lạnh lùng, EQ thấp đến cực độ, nhưng lúc này vì một phụ nữ có thai nôn nghén mà cậu ta cao giọng, cảm giác thật đúng là buồn cười. Nhìn thái độ cậu ta đối với cô gái này rất nặng tình.

“Bác sĩ nói là bình thường” Bạch Nghiên Lý nhìn anh rất kỳ quái.

“Bình thường ?” Cận Cương nhìn về phía Tần Biển đang có vẻ mặt cười như không cười nhìn anh.

“Không sai, đúng là rất bình thường, hơn nữa chỉ ói vào sáng sớm thì bệnh trạng nhỏ mà thôi. Nghiêm trọng là khi cô ấy ăn ba bữa cơm đều ói hoặc ăn gì đó đã muốn ói” Tần Biển khoái trá nói rõ.

Cận Cương hai mắt đăm đăm ngó chừng cô, bất chợt không nói được cái gì.

“Em đã đến viện khác khám trước rồi phải không ?” Tần Biển hỏi Bạch Nghiên Lý.

“Ân” Cô gật đầu.

“Em đã siêu âm rồi sao ?”

“Đã làm”

“Bác sĩ đó nói thế nào ?”

“Tất cả đều bình thường”

“Là lần đầu mang thai phải không ?”

“Ân”

“Có vấn đề gì muốn hỏi tôi không ?”

Bạch Nghiên Lý lắc đầu, bởi vì vấn đề nên hỏi thì đã hỏi bác sĩ khám thai trước rồi.

“Thái độ của em rất bình tình không giống với những người khác” Tần Biển cười như không cười liếc người khác một cái “Sau này em muốn ở chỗ chị khám thai hay là khám thai ở chỗ em ?”

“Tôi…”

“Đương nhiên là khám ở đây rồi” Cận Cương cướp lời lần nữa đồng thời nhíu mày nhìn qua Tần Biển “Chị Biển, chị không muốn đỡ đẻ con gái bảo bối của em sao ?”

“Làm sao cậu biết là con gái ?” Tần Biển buồn cười liếc xéo anh.

“Bởi vì em thích con gái” Cận Cương không chút do dự trả lời.

Thật là một đáp án làm người ta phản bác không được.

“Nếu Nghiên Lý không phải sinh con gái thì sao ?” Chị tò mò hỏi.

“Như vậy thai sau nhất định là con gái”

Anh vẻ mặt kiên định nói, để cho Bạch Nghiên Lý ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện mà trợn mắt cứng lưỡi.

“Cậu nhanh như vậy đã nghĩ đến một thai nữa sao ?” Tần Biển chế nhạo anh.

Cận Cương cứng người một chút cũng không dám nhìn Nghiên Lý có phản ứng gì. :

Cô sẽ cho rằng anh bị điên hoặc là thần kinh có vấn đề sao ? Nhưng là có trời mới biết được từ phút biết cô mang thai anh đã quyết định muốn kết hôn với cô, muốn cô là lão bà của anh, muốn cô sống đến bách niên giai lão cùng anh.

Cô là người đặc biệt, gặp lại cô rồi xảy ra tình một đêm lúc đó anh biết cô đối với anh rất đặc biệt. Chưa từng có một nữ nhân nào cho anh suy nghĩ nhiều như vậy, động tâm như vậy, bắt buộc phải nghĩ đến cô không dứt được như vậy. Cô là người duy nhất để cho anh tâm tâm niệm niệm càng muốn quên lại quên không được.

Thật ra thì ngày đó tỉnh dậy không thấy bóng dáng của cô anh thật sự rất luống cuống, bởi vì anh hoàn toàn không biết tìm cô như thế nào, càng không biết suy nghĩ của cô về chuyện tối hôm qua là gì. Anh không muốn làm cho cô hiểu lầm anh lợi dụng cô gặp khó khăn mà làm trò xằng bậy. Anh nghĩ muốn nói cho cô biết, nếu như cô nguyện ý cùng anh gặp gỡ hẹn hò thì đích cuối cùng sẽ là kết hôn, bởi vì anh thật lòng thích cô.

Đêm đó trước khi đi ngủ anh đã trằn trọc suy nghĩ những câu nói thành khẩn nhất để bày tỏ với cô, không nghĩ tới khi tỉnh dậy thì cô đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, báo hại tâm tình của anh xấu tệ trong hai tháng.

Thật vất vả mới thấy cô xuất hiện trước mắt lần nữa, anh không ngừng tự nói với mình nhất định phải tiến từ từ không thể dọa cô chạy mất, cho nên anh mới dùng tình nghĩa bạn bè thủa bé để kéo gần khoảng cách với cô, theo như kế hoạch từng bước đem nàng nuốt trôi như con tằm.

Có lẽ chỉ có ông trời mới biết anh cao hứng biết bao nhiêu khi buổi sáng nhận được điện thoại của cô, cho dù buổi sáng anh mới bay từ Hồng Kông về, về nhà đúng tám giờ chỉ ngồi mới hai tiếng mà thôi.

Sau đó lại không hình dung ra được tâm tình của anh khi biết cô mang thai đâu ? Kinh ngạc, khiếp sợ, vui sướng, hưng phấn, mừng như điên, đắc ý ? Tóm lại có chút phức tạp là được rồi, nhưng là con người anh lại tràn đầy cao hứng khoái trá, bởi vì…anh sẽ không lo lắng cô ở cạnh người khác.

Bọn họ dĩ nhiên sẽ kết hôn. Kết hôn, cơ hội này anh cầu còn không được thì làm sao có thể bỏ qua chứ ?

Cho nên nếu muốn kết hôn, về việc sinh con, anh đương nhiên sẽ muốn có thêm một đứa nữa, bởi vì anh muốn có ít nhất hai đứa, con một rất cô đơn tịch mịch, một mình anh hưởng qua là được rồi.

“Nếu muốn sau này ở chỗ chị khám thai rồi sinh con thì Nghiên Lý phải kiểm tra lại một lần nữa đó, như vậy mới có hồ sơ của em lưu ở đây để theo dõi” Tần Biển thái độ rất thân thiết nói với Bạch Nghiên Lý.

“Để cho tôi suy nghĩ một chút được không ? Bạch Nghiên Lý do dự nói

“Suy nghĩ cái gì ?” Cận Cương cau mày nói “Chị Biển, chị muốn kiểm tra cái gì thì cứ kiểm tra đi, đừng để ý lời cô ấy nói”

Bạch Nghiên Lý không đồng ý ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn anh rất mãnh liệt.

“Nghiên Lý, em muốn sao ?” Tần Biển hỏi.

Không muốn ở trong phòng khám tranh chấp cùng anh cho nên Bạch Nghiên Lý chỉ do dự một chút liền gật đầu.

Cô quyết định sau khi ra khỏi bệnh viện sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với anh. Cô cũng không đáp ứng cùng anh kết hôn, cũng không đáp ứng chuyển đến khám thai ở bệnh viện Thời Đại, anh phải tôn trọng lựa chọn cùng quyết định của cô, không thể bá đạo thay cô quyết định tẩt cả.

Nói được rõ ràng mới là lạ !

Bạch Nghiên Lý phát hiện vị thiếu gia Cận Cương này căn bản là con trâu lỳ, nói gì cũng không nghe, làm gì cũng không châp nhận, đẩy cũng đẩy đi được. Anh ta quyết định đi hướng đông thì nhất định không ai bảo anh ta đi được hướng khác, ít nhất cô đây không có cách nào.

Hơn nữa anh ta còn vượt qua hội đàm phán ! Bởi vì anh ta quang minh chính đại đáp ứng cô không để cho các bậc cha mẹ biết chuyện cô mang thai, còn cô sẽ đáp ứng một đống yêu cầu do anh ta đưa ra, bao gồm kết hôn cùng anh ta, sống chung với anh ta, biết điều đến Thời Đại khám thai còn phải đáp ứng để anh ta giúp cô dọn đồ.

Cô không biết vì sao mình lại kém như vậy, rõ ràng đã nghĩ sẽ đem lời lẽ nói rõ ràng, muốn anh ta tôn trọng quyết định lựa chọn của cô, kết quả đâu ? Đừng nói đến quyền quyết định lựa chọn, ngay cả quyền tự chủ của cô cũng đã mất. Thật sự là rất vô dụng ! :

Cho nên nửa tháng sau cô kết hôn !

Bạch Nghiên Lý ngồi yên trong tân phòng, đầu óc mơ màng hỗn độn, có loại cảm giác nửa mê nửa tỉnh, không rõ ràng giữa thực tế và trong mơ cho lắm.

Cô kết hôn thật sao ? Gả cho Thiếu Gia ? Tất cả ở đây là thật, là giả hay là mộng ảo nha ?

Chiếc nhẫn kết hôn lóng lánh nằm trên ngón giữa tay cô còn có khu nhà cao cấp trang trí tinh xảo được vườn hoa bao quanh bốn phía.

Cô quay đầu nhìn một chút cách bài trí trong phòng, không dám tưởng tượng ở trên tường kia là trọn bộ thiết bị nghe nhìn đời mới, đèn thủy tinh treo ở trần nhà, bộ ghế sa-lon bằng da thật cùng với những thứ được bày biện trong tủ kính, tất cả có bao nhiêu giá trị ?

Hơn nữa không nói tới nhưng nơi khác trong nhà, chỉ với không gian của căn phòng này cũng lớn hơn nhiều cái phòng trọ của Huệ Quân và cô ở. Phòng ở như vậy, khu nhà cao cấp như vậy thật là cuộc sống tương lai sau này của cô sao ? Một người đi làm mỗi tháng tiền lương chưa tới hai vạn năm ngàn đây sao ? Đây giống như là giấc mộng của cô đi !

Nhưng là…

Cô dùng sức nắm chặt bắp đùi của mình, có đau ! Vậy đây không phải là một giấc mộng, cô kết hôn thật sự, gả cho thiếu gia nhà Cận gia.

Bạch Nghiên Lý tâm tình rất phức tạp khẽ thở dài một hơi.

Thiếu Gia nguyện ý chịu trách nhiệm đối với đứa trẻ trong bụng cô đương nhiên là đáng mừng, nhưng hai người sẽ duy trì được bao lâu ? Cưới một nữ nhân mình không thích, cùng gả cho một nam nhân mình không yêu thì liệu cuộc sống của hai người sau này là đáng thương hay đáng buồn đây ?

Cô hẳn là cự tuyệt mới đúng không nên để cho anh ta thuyết phục cô kết hôn, để con sinh ra có gia đình đầy đủ. Dù sao một đôi vợ chồng không có tình yêu thì lấy đâu ra cho đứa trẻ một gia đình đầy đủ chứ ?

Cô thở dài một hơi rất sâu.

“Tại sao ngồi đó than thở ?”

Không nghe thấy tiếng anh mở cửa vào phòng làm cho cô chấn kinh liền ngẩng đầu nhìn anh.

“Bọn họ cũng tới sao ?” Cô hỏi.

“Ân”

Bởi vì mọi chuyện quá đột ngột cũng vì muốn cuộc hôn nhân này là bí mật, cho nên chỉ mời những người bạn thân tới làm chứng cho hôn lễ của hai người, trong đó gồm có ba thành viên của ban nhạc Chân Lý, Tần Biển, Huệ Quân, vợ chồng lão bản quán cà phê Hạnh Phúc, đại khái là đủ người ngồi một bàn.

Nhưng là lão bản nương lại dẫn tới toàn bộ người của khu nhà trọ tám tầng, người lớn trẻ nhỏ nên phải ba bàn nữa mới đủ ngồi.

Bất quá số phiếu vé không mời mà tới đó cũng đạt đến một trình độ nào đó, bởi vì hy vọng tất cả mọi người đều đạt được hạnh phúc, vì vậy không chỉ có bao hết bữa tiệc còn tự cho mình là nhà gái, mọi người đều chạy đến trước mặt thiếu gia Cận Cương muốn anh đỗi đãi với cô thật tốt, làm cho cô vừa lúng túng vừa cảm động, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Cuối cùng nhà trọ tám tầng kia cũng không theo chân bọn họ về nhà trêu chọc cô dâu chú rể, chỉ có thành viên của ban nhạc cùng Huệ Quân về thôi, Tần Biển vì phải đi đỡ cho một sản phụ sắp sinh nên rượu mừng mới uống nửa chừng đã phải rời đi trước.

Sau khi về đến nhà, đàn ông tụ chung một chỗ luôn là uống rượu, Huệ Quân trước kia thường đi pub nên tửu lượng cũng không tồi liền cùng uống với bọn họ, chỉ có cô đang mang thai nên không thể uống…Trên thực tế cô cũng sẽ không uống, nhất định là về phòng nghỉ ngơi trước.

“Anh nghĩ em mệt mỏi nên mới đi nghỉ, làm sao lại ngồi ở đây than thở chứ ?” Cận Cương đi về phía cô hỏi.

“Em ngồi chờ mấy người rời đi mới có thể xuống phòng khách” Cô bỏ những suy nghĩ về những kinh nghiệm làm cho tim đập mặt đỏ kia của Huệ Quân rất trấn định trả lời.

“Em muốn xuống phòng khách làm gì ?” Dừng bước lại anh lộ ra vẻ mặt hoài nghi.

“Ngủ nha”

“Nơi này không thể ngủ sao ?”

“Nhưng đây là phòng của anh mà”

Từ ngày anh biết cô mang thai, ngày hôm sau cô đã bị kèm về nhà anh ở, nửa tháng nay cô đã quen ngủ ở phòng trống bên cạnh phòng khách. Cô muốn làm phòng đó là phòng ngủ của cô, anh không nên để ý mới đúng chứ ?

:

“Phòng của anh không thể là phòng của em sao ?”

“A ?” Cô ngơ ngác nhìn anh.

“Em không phải quên bây giờ chúng ta là vợ chồng rồi chứ ? Chẳng lẻ vợ chồng không phải ngủ chung một phòng, cùng nằm trên một giường sao ?”

Cô trừng mắt nhìn lại có chút há hốc mồm “Điều đó là không sai nhưng tình huống của chúng ta…”

“Tiểu Lý, anh chưa từng tính toán muốn cùng em làm một đôi vợ chồng hữu danh vô thực” Anh ngắt lời cô.

Bạch nghiên Lý không biết làm sao nhìn anh, chẳng lẽ ý của anh là muốn bọn họ như một đôi vợ chồng bình thường, bình thường ngủ chung một chổ sau đó bình thường…vợ chồng phát sinh quan hệ thân mật ư ?

Hẳn là anh đang nói đùa cùng cô sao ?

“Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta” Anh không chớp mắt nhìn cô.

Trời ạ ! Anh ta không phải đang nói đùa ! Bạch Nghiên Lý khiếp sợ phát hiện điều này, bởi vì ánh mắt anh nhìn cô đang trở nên nóng bỏng thâm thúy, tiếng nói cũng trở nên trầm thấp hơn.

“Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta” Anh nhắc lại lần nữa.

Bạch Nghiên Lý không tự chủ được ngừng thở, muốn cử động nhưng không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn anh từng bước từng bước đi đến phía mình.

Sau khi đứng trước người cô Cận Cương liền đưa tay đặt trên người cô, cúi đầu xuống hôn cô.

Cô hai mắt tròn xanh, cả người cứng ngắc, không muốn tin nhưng anh lại muốn trải qua đêm tân hôn thật !

Bọn họ kết hôn không phải vì đứa trẻ sao ? Anh đối với cô không phải là không có tình yêu sao ?

Nửa tháng qua mặc dù cô ở tại nhà anh, hai người cô nam quả nữ sống chung một phòng nhưng anh không hề chạm vào cô, có đôi khi tựa hồ cùng cô ở chung một phòng anh cũng cảm thấy khó chịu, cho nên anh rất nhanh sẽ trở về phòng hoặc là nhốt mình ở thư phòng. Anh đối với cô không phải chỉ có trách nhiệm và nghĩa vụ, không có dục vọng sao ?

“Đem miệng mở ra” Cận Cương nhẹ nhàng đẩy cô xuống giường, liếm liếm môi của cô, khàn khàn dụ dỗ.

“Chờ…”

Cô cả người cứng ngắc mở miệng muốn nói anh chờ một chút, nhưng anh lại nhân cơ hội đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, nóng bỏng mãnh liệt xâm nhập hôn hít cô hơn nữa.

Cô muốn nói anh không được, nghĩ muốn đẩy anh ra nhưng hoàn toàn không có khí lực. Toàn bộ giác quan đều bị nhiệt độ của anh thiêu đốt, mùi hương quanh quẩn đầy mê hoặc.

Áo quần của cô và của anh không biết bị anh cởi ra lúc nào. Anh phủ trên người cô, chiếc lưỡi trong miệng cô nhiệt tình cọ xát, một tay đặt trên ngực cô xoa bóp, một tay khác trượt lên xuống vuốt ve bắp đùi cô cho đến khi cô chuẩn bị sẵn sàng thì chân cô bị tách ra.

Anh đụng chạm làm cho phát ra tiếng rên rỉ nhưng tất cả lại bị anh hôn lấy, sau đó anh bắt đầu lớn mật trêu đùa nơi kín đáo của cô làm cho cô run rẩy thở dốc, cho đến khi cô không chịu được nữa hai chân quấn lấy anh, cầu khẩn anh thỏa mãn mình.

Cận Cương cố nén dục vọng dâng trào rất cẩn thận tiến vào trong cơ thể cô, lại rất cẩn thận cử động, anh không ngừng nhắc nhở chính mình rằng trong bụng cô đang nuôi đứa trẻ, phải cẩn thận một chút không thể quá mức kịch liệt để tránh xúc phạm đến con của hai người.

Nhưng là cô tay chân quấn chặt người anh, ngón tay bấm chặt vào lưng anh lại không ngừng thở gấp rên rỉ cử động cầu xin “Nhờ cậy…”

Anh thật rất kiềm chế, cũng liều chết không dùng nhiều sức, nhưng là phản ứng cuồng dã nhiệt tình của cô như thế, hai chân của cô quấn chặt eo anh như thế thì làm sao anh có thể kiềm chế để thống khổ như vậy.

Anh ra sức thẳng tiến vào trong cơ thể cô, một lần lại một lần cho đến khi cô ở dưới người anh gào thét, lúc đó anh mới gầm nhẹ đem mầm móng vào thật sâu trong cơ thể cô, cùng cô hưởng thụ nhiệt tình đêm tân hôn đầu tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện