“Đời em đã từng có anh.”
Trong mọi thời điểm của cuộc đời, dù khó khăn hay có chuyện gì đột ngột xảy ra, tôi luôn biết mình nên phải làm gì, sẽ lựa chọn ra sao và bước tiếp thế nào. Tôi hiểu rõ bản thân mình, hiểu tới nỗi tôi nghĩ chỉ cần tôi không yêu thì việc sống một mình đối với tôi không phải điều gì quá đau khổ. Nhưng tôi đã lựa chọn yêu và sẵn sàng vì yêu mà trở nên mệt mỏi. Tuy vậy, tôi luôn nghĩ mình là một người may mắn vì những người đàn ông đến bên đời tôi, dẫu chỉ là một khoảnh khắc, họ đều đã từng trân trọng và chỉ nhìn về tôi. Tôi cũng chưa bao giờ hối tiếc về những gì tôi đã có, với mỗi người đàn ông lưu lại trong cuộc đời tôi vào từng thời điểm, tôi đều dành hết trái tim của mình để nâng niu từng chút từng chút một những gì tôi với họ có với nhau. Tôi có thể thờ ơ, có thể xấu tính hay có thể không được ngoan hiền nhưng chí ít, tôi vẫn có một điều để tự hào với bản thân và với những người tôi đã từng thương nhớ, đó là sự chung thuỷ. Và tôi biết chẳng có gì là mãi mãi, giống như tình yêu của tôi, giống như sự chung thuỷ mà tôi luôn tự hào, tôi biết rồi nó cũng sẽ biến mất như cách nó hình thành trong tôi. Rất lâu sau ngày hôm đó, tôi đã nhớ về câu nói đầu tiên của tôi, với anh ấy, Dim.
“Em đã đợi anh.”
Và rồi, chúng tôi tạm biệt nhau, lần cuối cùng trước khi tôi còn thương nhớ anh ấy và cũng là lần cuối cùng, anh ấy nói anh ấy yêu tôi. Quan trọng là sau khi tôi đã học cách đợi được Dim thì Dim cũng từ bỏ việc đợi chờ tôi. Cứ thế chúng tôi nghĩ, duyên phân chúng tôi không đứt đoạn nhưng cũng không còn vững chắc, ai nắm đầu này ai kéo đầu kia đã không phải còn là chuyện mà chúng tôi lưu tâm nữa.
Dim đưa tôi đến đầu ngõ, nói với tôi, anh ấy sẽ đi làm cha xứ, cũng không quay trở lại đây. Tôi hỏi anh, đã định như thế sao còn quay lại. Khi nói câu đó, tôi đã nhận ra sự trách móc nhẹ nhàng xen lẫn nỗi buồn không buông của mình, tôi thẹn thùng, quay mặt đi. Lòng bàn tay tôi trở nên ấm áp bởi luồng khí nhẹ nhàng truyền tới, sau đó là một làn môi mềm chạm vào mỗi đầu ngón tay tôi, thức tỉnh sự lạnh lùng cố níu của tôi. Tôi nhìn xuống, Dim đang hôn lên tay tôi bằng sự dịu dàng nhất mà tôi từng thấy. Có lẽ là không phải, giống như cách anh ấy đã yêu tôi ngay từ lần đầu tiên. Dim từng nói, chuyện yêu anh hay không thì sau này sẽ là hối hận của một mình em, không phải anh bởi vì ngay từ khi biết em có mặt trong cuộc đời anh, anh đã yêu em rồi.
Lúc Dim ngẩng lên nhìn tôi thì tôi đã rơi nước mắt. Nước mắt không vội, lòng tôi mới vội, tim tôi mới vội. Nó cứ chậm rãi ứ đọng trên hàng lông mi rồi ngay khi chạm phải ánh mắt đượm buồn của Dim, nó đã cố chấp chảy vô lối khắp khuôn mặt tôi như thể nó đã đợi để được rơi vào giây phút này.
“Vẫn là anh không thể để cho em hiểu mình. Có thể em không tin, nhưng chỉ từ lúc chúng ta bước ra khỏi cửa hàng bánh, anh mới dừng lại việc đợi chờ em. Anh quay về cũng chỉ có một lẽ vậy. Và anh nghĩ, anh sẽ rời khỏi đây, cũng vẫn là một lẽ đó.”
Lời nói tạm biệt của Dim đã không còn thêm ba từ, anh yêu em. Lần này chỉ là hai từ vỏn vẹn, tạm biệt. Không phải anh yêu em, cũng không phải hẹn gặp lại em, mà chỉ là tạm biệt. Tạm biệt.
Dưới chân tôi là một hộp nhỏ màu đen, đặt cẩn thận trên nền gạch phủ đầy nước mưa. Tôi đứng lặng nhìn bóng Dim đi xa khuất, bóng lưng to lớn mà cô đơn ấy cứ thế đi xa tôi mãi. Cuối cùng thì tôi cũng đã có một niềm tin trọn vẹn dành cho Dim, vậy mà đó lại không phải tình yêu mà lại là sự chia ly. Tôi biết có một vài thứ đã kết thúc, tiếng còi xe bên đường, tiếng radio lúc sáu giờ chiều, cuộc gọi đường dài của Vương và sự chờ đợi của chúng tôi - của tôi, của Dim.
Sau này, khi tôi đã có con, tôi không còn nghĩ đến nhiều chuyện linh tinh như trước kia. Đôi lúc tôi cũng sẽ nhớ về một kỷ niệm nào đó, tôi kể cho con nghe, mở đầu bằng câu: “Mẹ có một câu chuyện rất vui…” Và thằng bé luôn nói với tôi rằng, có vẻ như ngày nào mẹ cũng được ăn kẹo, nên mẹ mới vui như thế. Tôi bật cười, gật đầu. Là được cho kẹo nhưng lại không chịu ăn. Nếu cứ nghĩ như một trẻ nhỏ vậy thì tình yêu sẽ nhỏ bé đi và chẳng ai có thể nói đến sự chia xa khi mà không hiểu hết. Tôi luôn kể chuyện tình buồn của mình bằng những điều vui vẻ, có lẽ tôi nghĩ đó là cách để tôi chấp nhận, cũng là điều tôi cần phải quên đi. Nếu cứ kéo dài mãi câu chuyện buồn bằng một nỗi buồn thì chẳng thể nào để nó có một kết thúc. Thôi thì, tôi rất vui vì đã từng được sống trong một câu chuyện buồn và yêu với sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tôi không hối hận, nếu có thì cũng là thời gian hối hận, không phải tôi. Vì tôi đã yêu đúng người, và ở bên ai đó đúng lúc.
- Hôm nay em nấu món cá kho riềng à? Em thật hiểu suy nghĩ của anh.
Tôi cầm muôi đặt xuống đĩa trên bàn, mỉm cười bước ra đón áo vest từ tay Vương. Anh đã xắn tay áo lên, chuẩn bị ăn vụng.
Lúc tôi quay trở lại phòng bếp thì bố con Vương cũng đã ăn hết hơn nửa đĩa cá kho, hai bên miệng dính đầy cơm và nhem nhuốc là những nước từ cá kho mà ra. Tôi chỉ chỉ hai bố con rồi chỉ vào hai bên má, rồi đột ngột hai bố con Vương nghĩ tôi muốn thơm má, liền nhân lúc tôi không phản ứng gì, cùng nhau chạy tới chỗ tôi thơm lấy thơm để vào má tôi, dường như là cuộc thi ai thơm mẹ nhiều nhất. Cuối cùng thì không ai thắng mà chỉ mình tôi thua, cơm và nước dính hết trên mặt, dở khóc dở cười. Hai bố con còn hí hửng, ngồi ăn tiếp cơm mà chẳng đoái hoài gì tới việc vừa xảy ra. Lúc nào cũng vậy, bố con Vương chỉ nhớ tới tôi mỗi lúc cần phải lấp đầy dạ dày. Thời gian còn lại, tôi nghĩ là thế giới chỉ còn tồn tại mỗi bố con Vương. Tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ rằng, khi Vương có con lại thay đổi đến thế, từng phút từng giây anh đều đấu tranh vì con, bảo vệ con và âm thầm yêu thương tôi. Lúc con mới sinh ra, anh thức cả đêm, chờ đợi được ẵm con. Lúc con bị sốt, anh ôm con ngủ từ đêm này qua đêm khác, thay tã cho con, cười đùa cho con vui. Lúc con không được bà nội chấp nhận, anh kiên quyết nắm tay tôi rồi ôm con bỏ đi, để lại lời nói chắc nịch, nếu mẹ từng coi con là tất cả thì cũng hãy coi cô ấy và thằng bé là tất cả. Và rồi chúng tôi ở bên nhau, nói với nhau về chuyện ngày hôm nay anh phải xử lý chuyện gì, ngày hôm qua tôi học được cách nấu món ăn nào và cả chuyện thằng bé đi học ăn cái gì, chơi với ai và đã đánh nhau ra sao với một chú mèo chỉ vì chú mèo đó đã tha đi cuộc len của tôi. Những điều bình dị này khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt thôi nhưng bởi vì chúng tôi là một gia đình, mọi thứ đều là một mảnh ghép của bức tranh. Và tôi nghĩ tôi đã hoàn thiện được bức tranh đó. Tôi không đặt tên, bởi tôi biết vào mỗi hoàn cảnh khác nhau, nó sẽ có một tên gọi khác nhau nhưng nếu có thể, tôi sẽ gọi tắt nó là “Cuộc đời.”
Vào một chiều cuối thu, tôi đã mở chiếc hộp đen mà Dim đã để lại, là hình chụp một đôi nhẫn với dòng chữ viết tay gọn gàng: “Đời anh đã từng có em.”
Phải, là đã từng.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời rồi nhìn vào khuôn mặt bé nhỏ của con trai tôi, khẽ vỗ về thằng bé trong giấc ngủ.
Và ở một nơi rất xa nào đó, chuyện em yêu anh.
Anh có biết không?
Trong mọi thời điểm của cuộc đời, dù khó khăn hay có chuyện gì đột ngột xảy ra, tôi luôn biết mình nên phải làm gì, sẽ lựa chọn ra sao và bước tiếp thế nào. Tôi hiểu rõ bản thân mình, hiểu tới nỗi tôi nghĩ chỉ cần tôi không yêu thì việc sống một mình đối với tôi không phải điều gì quá đau khổ. Nhưng tôi đã lựa chọn yêu và sẵn sàng vì yêu mà trở nên mệt mỏi. Tuy vậy, tôi luôn nghĩ mình là một người may mắn vì những người đàn ông đến bên đời tôi, dẫu chỉ là một khoảnh khắc, họ đều đã từng trân trọng và chỉ nhìn về tôi. Tôi cũng chưa bao giờ hối tiếc về những gì tôi đã có, với mỗi người đàn ông lưu lại trong cuộc đời tôi vào từng thời điểm, tôi đều dành hết trái tim của mình để nâng niu từng chút từng chút một những gì tôi với họ có với nhau. Tôi có thể thờ ơ, có thể xấu tính hay có thể không được ngoan hiền nhưng chí ít, tôi vẫn có một điều để tự hào với bản thân và với những người tôi đã từng thương nhớ, đó là sự chung thuỷ. Và tôi biết chẳng có gì là mãi mãi, giống như tình yêu của tôi, giống như sự chung thuỷ mà tôi luôn tự hào, tôi biết rồi nó cũng sẽ biến mất như cách nó hình thành trong tôi. Rất lâu sau ngày hôm đó, tôi đã nhớ về câu nói đầu tiên của tôi, với anh ấy, Dim.
“Em đã đợi anh.”
Và rồi, chúng tôi tạm biệt nhau, lần cuối cùng trước khi tôi còn thương nhớ anh ấy và cũng là lần cuối cùng, anh ấy nói anh ấy yêu tôi. Quan trọng là sau khi tôi đã học cách đợi được Dim thì Dim cũng từ bỏ việc đợi chờ tôi. Cứ thế chúng tôi nghĩ, duyên phân chúng tôi không đứt đoạn nhưng cũng không còn vững chắc, ai nắm đầu này ai kéo đầu kia đã không phải còn là chuyện mà chúng tôi lưu tâm nữa.
Dim đưa tôi đến đầu ngõ, nói với tôi, anh ấy sẽ đi làm cha xứ, cũng không quay trở lại đây. Tôi hỏi anh, đã định như thế sao còn quay lại. Khi nói câu đó, tôi đã nhận ra sự trách móc nhẹ nhàng xen lẫn nỗi buồn không buông của mình, tôi thẹn thùng, quay mặt đi. Lòng bàn tay tôi trở nên ấm áp bởi luồng khí nhẹ nhàng truyền tới, sau đó là một làn môi mềm chạm vào mỗi đầu ngón tay tôi, thức tỉnh sự lạnh lùng cố níu của tôi. Tôi nhìn xuống, Dim đang hôn lên tay tôi bằng sự dịu dàng nhất mà tôi từng thấy. Có lẽ là không phải, giống như cách anh ấy đã yêu tôi ngay từ lần đầu tiên. Dim từng nói, chuyện yêu anh hay không thì sau này sẽ là hối hận của một mình em, không phải anh bởi vì ngay từ khi biết em có mặt trong cuộc đời anh, anh đã yêu em rồi.
Lúc Dim ngẩng lên nhìn tôi thì tôi đã rơi nước mắt. Nước mắt không vội, lòng tôi mới vội, tim tôi mới vội. Nó cứ chậm rãi ứ đọng trên hàng lông mi rồi ngay khi chạm phải ánh mắt đượm buồn của Dim, nó đã cố chấp chảy vô lối khắp khuôn mặt tôi như thể nó đã đợi để được rơi vào giây phút này.
“Vẫn là anh không thể để cho em hiểu mình. Có thể em không tin, nhưng chỉ từ lúc chúng ta bước ra khỏi cửa hàng bánh, anh mới dừng lại việc đợi chờ em. Anh quay về cũng chỉ có một lẽ vậy. Và anh nghĩ, anh sẽ rời khỏi đây, cũng vẫn là một lẽ đó.”
Lời nói tạm biệt của Dim đã không còn thêm ba từ, anh yêu em. Lần này chỉ là hai từ vỏn vẹn, tạm biệt. Không phải anh yêu em, cũng không phải hẹn gặp lại em, mà chỉ là tạm biệt. Tạm biệt.
Dưới chân tôi là một hộp nhỏ màu đen, đặt cẩn thận trên nền gạch phủ đầy nước mưa. Tôi đứng lặng nhìn bóng Dim đi xa khuất, bóng lưng to lớn mà cô đơn ấy cứ thế đi xa tôi mãi. Cuối cùng thì tôi cũng đã có một niềm tin trọn vẹn dành cho Dim, vậy mà đó lại không phải tình yêu mà lại là sự chia ly. Tôi biết có một vài thứ đã kết thúc, tiếng còi xe bên đường, tiếng radio lúc sáu giờ chiều, cuộc gọi đường dài của Vương và sự chờ đợi của chúng tôi - của tôi, của Dim.
Sau này, khi tôi đã có con, tôi không còn nghĩ đến nhiều chuyện linh tinh như trước kia. Đôi lúc tôi cũng sẽ nhớ về một kỷ niệm nào đó, tôi kể cho con nghe, mở đầu bằng câu: “Mẹ có một câu chuyện rất vui…” Và thằng bé luôn nói với tôi rằng, có vẻ như ngày nào mẹ cũng được ăn kẹo, nên mẹ mới vui như thế. Tôi bật cười, gật đầu. Là được cho kẹo nhưng lại không chịu ăn. Nếu cứ nghĩ như một trẻ nhỏ vậy thì tình yêu sẽ nhỏ bé đi và chẳng ai có thể nói đến sự chia xa khi mà không hiểu hết. Tôi luôn kể chuyện tình buồn của mình bằng những điều vui vẻ, có lẽ tôi nghĩ đó là cách để tôi chấp nhận, cũng là điều tôi cần phải quên đi. Nếu cứ kéo dài mãi câu chuyện buồn bằng một nỗi buồn thì chẳng thể nào để nó có một kết thúc. Thôi thì, tôi rất vui vì đã từng được sống trong một câu chuyện buồn và yêu với sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tôi không hối hận, nếu có thì cũng là thời gian hối hận, không phải tôi. Vì tôi đã yêu đúng người, và ở bên ai đó đúng lúc.
- Hôm nay em nấu món cá kho riềng à? Em thật hiểu suy nghĩ của anh.
Tôi cầm muôi đặt xuống đĩa trên bàn, mỉm cười bước ra đón áo vest từ tay Vương. Anh đã xắn tay áo lên, chuẩn bị ăn vụng.
Lúc tôi quay trở lại phòng bếp thì bố con Vương cũng đã ăn hết hơn nửa đĩa cá kho, hai bên miệng dính đầy cơm và nhem nhuốc là những nước từ cá kho mà ra. Tôi chỉ chỉ hai bố con rồi chỉ vào hai bên má, rồi đột ngột hai bố con Vương nghĩ tôi muốn thơm má, liền nhân lúc tôi không phản ứng gì, cùng nhau chạy tới chỗ tôi thơm lấy thơm để vào má tôi, dường như là cuộc thi ai thơm mẹ nhiều nhất. Cuối cùng thì không ai thắng mà chỉ mình tôi thua, cơm và nước dính hết trên mặt, dở khóc dở cười. Hai bố con còn hí hửng, ngồi ăn tiếp cơm mà chẳng đoái hoài gì tới việc vừa xảy ra. Lúc nào cũng vậy, bố con Vương chỉ nhớ tới tôi mỗi lúc cần phải lấp đầy dạ dày. Thời gian còn lại, tôi nghĩ là thế giới chỉ còn tồn tại mỗi bố con Vương. Tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ rằng, khi Vương có con lại thay đổi đến thế, từng phút từng giây anh đều đấu tranh vì con, bảo vệ con và âm thầm yêu thương tôi. Lúc con mới sinh ra, anh thức cả đêm, chờ đợi được ẵm con. Lúc con bị sốt, anh ôm con ngủ từ đêm này qua đêm khác, thay tã cho con, cười đùa cho con vui. Lúc con không được bà nội chấp nhận, anh kiên quyết nắm tay tôi rồi ôm con bỏ đi, để lại lời nói chắc nịch, nếu mẹ từng coi con là tất cả thì cũng hãy coi cô ấy và thằng bé là tất cả. Và rồi chúng tôi ở bên nhau, nói với nhau về chuyện ngày hôm nay anh phải xử lý chuyện gì, ngày hôm qua tôi học được cách nấu món ăn nào và cả chuyện thằng bé đi học ăn cái gì, chơi với ai và đã đánh nhau ra sao với một chú mèo chỉ vì chú mèo đó đã tha đi cuộc len của tôi. Những điều bình dị này khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt thôi nhưng bởi vì chúng tôi là một gia đình, mọi thứ đều là một mảnh ghép của bức tranh. Và tôi nghĩ tôi đã hoàn thiện được bức tranh đó. Tôi không đặt tên, bởi tôi biết vào mỗi hoàn cảnh khác nhau, nó sẽ có một tên gọi khác nhau nhưng nếu có thể, tôi sẽ gọi tắt nó là “Cuộc đời.”
Vào một chiều cuối thu, tôi đã mở chiếc hộp đen mà Dim đã để lại, là hình chụp một đôi nhẫn với dòng chữ viết tay gọn gàng: “Đời anh đã từng có em.”
Phải, là đã từng.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời rồi nhìn vào khuôn mặt bé nhỏ của con trai tôi, khẽ vỗ về thằng bé trong giấc ngủ.
Và ở một nơi rất xa nào đó, chuyện em yêu anh.
Anh có biết không?
Danh sách chương