Từ lúc bốn tuổi Hành Tham đã vào Minh Phật tông, vì thông minh nên hắn được các trưởng lão cao tăng dạy Phật pháp kinh nghĩa. Suốt mười lăm năm, họ vẫn luôn che chở hắn ——
Đã bao giờ gặp phải chuyện thế này!
Trong tích tắc, mồ hôi đổ xuống.
Đương nhiên, mồ hôi cũng chỉ là mồ hôi, đổ mồ hôi chì là vì căng thẳng chứ không phải vì sợ. Người không biết sợ thì sợ kiểu gì?
Hành Tham hành lễ: "A di đà phật, vị thí chủ này, tiểu cô nương này là chúng ta mua, giá ba nghìn khối linh thạch thượng phẩm."
"Ồ, thật sao?" Võ sĩ nhìn nam tu lòng dạ hiểm độc.
Nam tu lòng dạ hiểm độc run rẩy gật đầu: "Vâng vâng vâng..."
“Hửm?” Võ sĩ phát ra tiếng từ trong cổ họng, giống như âm thanh cảnh báo của một con chó lớn hung ác: “Thật sao?”
Lập tức, nam tu lòng dạ hiểm độc không dám nói lời nào nữa, sợ hãi đứng thẳng người, thậm chí còn nhìn Hành Tham và Hoa Linh Cơ như cầu cứu!
Rõ ràng vừa rồi ở trước mặt Hoa Linh Cơ, hắn vẫn luôn tùy tiện kiêu ngạo phát uy, hiện tại có cường giả tới, lại sợ thành trái trứng!
Xét về tu vi và thực lực thì võ sĩ này tuyệt đối không bằng nam tu lòng dạ hiểm độc, nhưng võ sĩ này đại biểu cho Vạn Dịch Trang, xung quanh hắn còn có hơn chục người đi theo. Một khi xảy ra chuyện, vô số người trông coi của Vạn Dịch Trang sẽ xông ra từ xung quanh.
Thứ mà nam tu hiểm độc kia không dám đối phó là Vạn Dịch Trang.
Thấy nam tu lòng dạ hiểm độc không ngừng liếc nhìn Hoa Linh Cơ và Hành Tham, võ sĩ nghiêm túc nhìn hai con lừa trọc kia: "Quy định mua bán của Vạn Dịch Trang rất nghiêm ngặt. Nếu ta đã trông coi ở nơi này, đương nhiên sẽ không làm loạn quy củ.”
Hành Tham vẫn rất ngây thơ, gật đầu: "Các hạ hiểu biết thế là tốt rồi."
Võ sĩ hừ một tiếng: "Ngươi đã giao linh thạch chưa?"
"Chuẩn bị giao."
"Vậy là chưa trả, mua bán không thành, ta cũng có thể mua."
Hành Tham kinh ngạc: "Nhưng chúng ta đã giao tiền đặt cọc rồi, bây giờ đang giao phần còn lại."
"Tiền đặt cọc? Tiền đặt cọc không phải là không thể trả lại." Võ sĩ chỉ vào nam tu lòng dạ hiểm độc, nói bằng âm thanh trầm thấp mang theo chút giọng điệu không cho chống cự: "Trả lại tiền đặt cọc cho bọn họ, ta mua đứa bé này."
"Hả?" Hiển nhiên là nam tu lòng dạ hiểm độc không muốn, ngập ngừng nói: "Các, các hạ, bọn họ ra giá ba ngàn khối…”
Lập tức, võ sĩ lại hừ một tiếng như cảnh cáo, ánh mắt cực kỳ không vui nhìn chằm chằm vào nam tu lòng dạ hiểm độc.
Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, mới cười lạnh nói: "Ta cũng trả ba ngàn linh thạch thượng phẩm, không khiến ngươi bị lỗ."
Trong lòng nam tu lòng dạ hiểm độc vừa sợ hãi, vừa thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không muốn gây chuyện, nhưng cũng không muốn vô cớ mất đi một ngàn khối linh thạch thượng phẩm.
Hắn gật đầu lia lịa: "Được, được, ta và các hạ thành giao, ha ha ha ha..."
Tùy tùng lại lấy ra một túi linh thạch khác, ném vào lòng nam tu lòng dạ hiểm độc.
Nam tu lòng dạ hiểm độc không dám kiểm tra ngay trước mặt bọn họ, hắn cầm túi linh thạch, cười tủm tỉm nhìn một đám võ sĩ chuẩn bị xoay người rời đi.
Kể từ khi võ sĩ này dẫn người xuất hiện, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả những người vây xem đều im lặng. Chuyện trước mắt phát triển đến nước này gần như là nằm trong dự đoán của mọi người.
Nhưng chỉ nằm ngoài dự đoán của Hành Tham!
“Các hạ, giao dịch mua bán, không phải là đến trước được trước sao?”
Nhìn thấy đối phương ôm tiểu cô nương chuẩn bị rời đi, sắc mặt Hành Tham thay đổi, vội vàng tiến lên hỏi.
Hoa Linh Cơ vốn đang trốn sau lưng Hành Tham, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, hiện tại tuột tay ra, nhìn thấy Hành Tham phản ứng như thế thì lo lắng không thôi.
Nếu là chuyện khác thì nàng có thể dựa vào cái đầu nhanh trí để giải quyết.
Nhưng vấn đề lấy quyền đè người này ——
Từ xưa đến nay đều là vấn đề nan giải của thế giới!
Bọn điên ngoài vòng pháp luật ở Tu Chân giới này lấy quyền đè người càng thêm nghiêm trọng!
Trước mắt nàng thật sự không có năng lực cứu tiểu cô nương kia, cũng không thể để người của mình nhúng tay vào.
Hoa Linh Cơ xông ra trước, chắn trước mặt Hành Tham, vội vàng nháy mắt: "Đến trước đến sau cái gì, đến trước đến sau cái gì! Người ta một muốn mua, một muốn bán, mua bán thuận lợi, liên quan gì đến ngươi! Coi chừng Phật Tổ hiển linh, dạy dỗ ngươi không chịu động não đấy!”
Vừa nói, nàng vừa dùng sức kéo cánh tay Hành Tham: "Đi, đi, đi, đến lúc trở về rồi."
Nàng có thể nghĩ ra lí do thoái thác này trong tích tắc, tự nhận là phản ứng nhanh nhạy. Nhưng không chịu được cái tên Hành Tham này mắt mù.
Hắn hoàn toàn không hiểu được cái nháy mắt Hoa Linh Cơ ném cho hắn, còn rất ngạc nhiên vì nàng nói như thế.
“Phật Tổ hiển linh cũng sẽ nói đến trước đến sau thôi! Hoa… cô nương vậy chúng ta phải…”
Võ sĩ vốn đã không ưa hai tên trọc này vì khiến hắn tốn thêm một ngàn khối linh thạch thượng phẩm, bây giờ còn thấy hai người kẻ xướng người họa lẩm bà lẩm bẩm, lập tức không kìm được cơn giận của mình.
Hắn vung tay lên: "Ta chưa từng thấy hòa thượng đi mua nữ nhân bao giờ! E là hòa thượng giả? Người đâu, giải hai bọn họ về, nghiêm khắc thẩm vấn!"
Một đám tùy tùng ngay lập tức vây quanh họ, ào ào đánh tới đè hai người Hoa Linh Cơ và Hành Tham xuống đất!
Đầu của Hoa Linh Cơ bị đập xuống đất không chút nể tình, lập tức chảy máu.
Hoa Linh Cơ không dám mù quáng giãy giụa, bởi vì... dù sao nàng cũng là hòa thượng giả thật!
Hành Tham còn kinh ngạc hỏi: "Các ngươi dựa vào gì mà bắt chúng ta? Thẩm vấn cái gì? Chúng ta làm sai chỗ nào?"
Nhưng không ai trả lời câu hỏi của hắn.
Hoa Linh Cơ sầu muộn cầu xin: "Ngươi đừng la hét nữa, giữ sức đi! Ta cảm ơn ngươi!"
Hành Tham kinh ngạc nhìn nàng: "Rốt cuộc chúng ta đã làm gì sai?"
“Đối nghịch với quyền thế chính là một sai lầm lớn!”
Chậc chậc, cuối cùng đã đến ngày này, để cho tiểu hòa thượng ngây thơ này thấy được sức mạnh của quyền thế!!
Quyền nhỏ thế nhỏ chính là ông lớn; quyền lớn thế lớn, gà chó lên trời!
Hai người bị áp giải vào sâu trong Vạn Dịch Trang dưới ánh mắt của mọi người.
Đợi đến lúc họ đi xa rồi, những tu sĩ vây xem đều là thở dài: “Hai tiểu hòa thượng xui xẻo thật, suýt nữa là mua xong rồi. Lần này thì hay rồi, không biết phải chịu khổ cỡ nào nữa!"
"Nghé con mới sinh. Ở Vạn Dịch Trang mà lại dám khiêu khích võ sĩ của Vạn Dịch Trang, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Phật Tổ phù hộ thôi."
Đúng lúc này, trong đám người bỗng vang lên tiếng hét thảm thiết.
Những tu sĩ vốn nhìn mãi quen mắt còn chẳng thèm nhìn qua, nhao nhao tránh đi.
Trên đường, không biết sao mà nam tu lòng dạ hiểm độc bán nữ nhi của mình lại bị chặt đầu.
Cái đầu lăn lông lốc, cái xác không đầu đứng thẳng một lúc rồi ngã "bịch" xuống đất.
Máu phun khắp nơi.
Túi linh thạch trong tay còn chưa bỏ vào pháp khí trữ vật rơi xuống bên cạnh thi thể.
Nhưng không có tu sĩ nào dám tiến lên nhặt.
Một lúc sau, tùy tùng trông coi Vạn Dịch Trang xuất hiện, hét lên: "Ấy, người này sao lại chết rồi? Nhanh nhanh nhanh, dọn dẹp đi, đúng là làm mất hình tượng Vạn Dịch Trang mà!"
Vừa nói, hắn vừa lấy túi linh thạch và các pháp khí trữ vật trên thi thể đi.
Chẳng mấy chốc, thi thể đã được thu dọn sạch sẽ. Bọn tùy tùng trông coi cũng rời đi.
Hiện trường như chưa từng có gì xảy ra.
Đội ngũ võ sĩ ra ngoài là để kiểm tra trật tự ở Vạn Dịch Trang, cho nên Hoa Linh Cơ và Hành Tham mang danh “quấy nhiễu trật tự” cũng tiện thể bị mang đi diễu phố thị chúng.
Hoa Linh Cơ bị đủ loại ánh mắt soi mói mà tê dại cả người.
Hai kiếp rồi, nàng chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
Về phần Hành Tham, hắn đã hóa đá. Hai mắt nhìn thẳng, như đang suy nghĩ viển vông, hiển nhiên là đang tự hỏi đạo lý của tất cả những sự kiện phát sinh là gì… Hoặc là đã hoàn toàn chết lặng, không suy nghĩ được gì.
Mấy người Trình Tiên môn chậm rãi đi theo sau đội ngũ võ sĩ, ai ai cũng hết sức lo lắng.
“Đại sư huynh, lúc nào chúng ta mới ra tay? Chúng ta phải ra tay trước khi bọn họ bị bắt vào trong Vạn Dịch Trang chứ? Nếu không thì chúng ta vào bằng cách nào?”
“Ngươi điên rồi à mà định ra tay ở bên ngoài trang. Ngươi có biết có bao nhiêu tùy tùng trông coi ẩn núp phía sau không?”
“Bên trong trang còn đáng sợ hơn đấy.”
“Chúng ta có mười hai Kim Đan, Đai sư huynh còn là Nguyên Anh, sợ quái gì bọn họ!?”
“Dù sao cũng phải tìm một biện pháp ổn thỏa chút.”
Ngược lại Sở Huyền Dịch rất bình tĩnh, vừa đi theo, vừa quan sát trạng thái tinh thần của Hoa Linh Cơ và Hành Tham.
Hành Tham rõ ràng là đã chịu đả kích rất lớn, vẫn chưa lấy lại tinh thần. Mà Hoa Linh Cơ lại kỳ diệu hơn. Sau một khoảng thời gian bối rối chết lặng ngắn ngủi lúc đầu, không lâu sau, nàng đã ưỡn ngực quan sát xung quanh.
Ai nhìn nàng, nàng cười với người nấy.
Ai ai cũng phải khen nàng một câu: “Tiểu hòa thượng này thật liều lĩnh quá.”
Còn có người to gan, hét thẳng: “Ha ha, tiểu tử, lần này để xem Phật Tổ phù hộ ngươi thế nào?”
Hoa Linh Cơ suy nghĩ một hồi, mặt như muốn khóc.
Hu hu, nàng không phải hòa thượng thật, Phật Tổ phù hộ nàng kiểu gì chứ.
“A di đà phật, Phật Tổ phổ độ chúng sinh, chúng sinh…”
Đã bao giờ gặp phải chuyện thế này!
Trong tích tắc, mồ hôi đổ xuống.
Đương nhiên, mồ hôi cũng chỉ là mồ hôi, đổ mồ hôi chì là vì căng thẳng chứ không phải vì sợ. Người không biết sợ thì sợ kiểu gì?
Hành Tham hành lễ: "A di đà phật, vị thí chủ này, tiểu cô nương này là chúng ta mua, giá ba nghìn khối linh thạch thượng phẩm."
"Ồ, thật sao?" Võ sĩ nhìn nam tu lòng dạ hiểm độc.
Nam tu lòng dạ hiểm độc run rẩy gật đầu: "Vâng vâng vâng..."
“Hửm?” Võ sĩ phát ra tiếng từ trong cổ họng, giống như âm thanh cảnh báo của một con chó lớn hung ác: “Thật sao?”
Lập tức, nam tu lòng dạ hiểm độc không dám nói lời nào nữa, sợ hãi đứng thẳng người, thậm chí còn nhìn Hành Tham và Hoa Linh Cơ như cầu cứu!
Rõ ràng vừa rồi ở trước mặt Hoa Linh Cơ, hắn vẫn luôn tùy tiện kiêu ngạo phát uy, hiện tại có cường giả tới, lại sợ thành trái trứng!
Xét về tu vi và thực lực thì võ sĩ này tuyệt đối không bằng nam tu lòng dạ hiểm độc, nhưng võ sĩ này đại biểu cho Vạn Dịch Trang, xung quanh hắn còn có hơn chục người đi theo. Một khi xảy ra chuyện, vô số người trông coi của Vạn Dịch Trang sẽ xông ra từ xung quanh.
Thứ mà nam tu hiểm độc kia không dám đối phó là Vạn Dịch Trang.
Thấy nam tu lòng dạ hiểm độc không ngừng liếc nhìn Hoa Linh Cơ và Hành Tham, võ sĩ nghiêm túc nhìn hai con lừa trọc kia: "Quy định mua bán của Vạn Dịch Trang rất nghiêm ngặt. Nếu ta đã trông coi ở nơi này, đương nhiên sẽ không làm loạn quy củ.”
Hành Tham vẫn rất ngây thơ, gật đầu: "Các hạ hiểu biết thế là tốt rồi."
Võ sĩ hừ một tiếng: "Ngươi đã giao linh thạch chưa?"
"Chuẩn bị giao."
"Vậy là chưa trả, mua bán không thành, ta cũng có thể mua."
Hành Tham kinh ngạc: "Nhưng chúng ta đã giao tiền đặt cọc rồi, bây giờ đang giao phần còn lại."
"Tiền đặt cọc? Tiền đặt cọc không phải là không thể trả lại." Võ sĩ chỉ vào nam tu lòng dạ hiểm độc, nói bằng âm thanh trầm thấp mang theo chút giọng điệu không cho chống cự: "Trả lại tiền đặt cọc cho bọn họ, ta mua đứa bé này."
"Hả?" Hiển nhiên là nam tu lòng dạ hiểm độc không muốn, ngập ngừng nói: "Các, các hạ, bọn họ ra giá ba ngàn khối…”
Lập tức, võ sĩ lại hừ một tiếng như cảnh cáo, ánh mắt cực kỳ không vui nhìn chằm chằm vào nam tu lòng dạ hiểm độc.
Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, mới cười lạnh nói: "Ta cũng trả ba ngàn linh thạch thượng phẩm, không khiến ngươi bị lỗ."
Trong lòng nam tu lòng dạ hiểm độc vừa sợ hãi, vừa thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không muốn gây chuyện, nhưng cũng không muốn vô cớ mất đi một ngàn khối linh thạch thượng phẩm.
Hắn gật đầu lia lịa: "Được, được, ta và các hạ thành giao, ha ha ha ha..."
Tùy tùng lại lấy ra một túi linh thạch khác, ném vào lòng nam tu lòng dạ hiểm độc.
Nam tu lòng dạ hiểm độc không dám kiểm tra ngay trước mặt bọn họ, hắn cầm túi linh thạch, cười tủm tỉm nhìn một đám võ sĩ chuẩn bị xoay người rời đi.
Kể từ khi võ sĩ này dẫn người xuất hiện, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả những người vây xem đều im lặng. Chuyện trước mắt phát triển đến nước này gần như là nằm trong dự đoán của mọi người.
Nhưng chỉ nằm ngoài dự đoán của Hành Tham!
“Các hạ, giao dịch mua bán, không phải là đến trước được trước sao?”
Nhìn thấy đối phương ôm tiểu cô nương chuẩn bị rời đi, sắc mặt Hành Tham thay đổi, vội vàng tiến lên hỏi.
Hoa Linh Cơ vốn đang trốn sau lưng Hành Tham, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, hiện tại tuột tay ra, nhìn thấy Hành Tham phản ứng như thế thì lo lắng không thôi.
Nếu là chuyện khác thì nàng có thể dựa vào cái đầu nhanh trí để giải quyết.
Nhưng vấn đề lấy quyền đè người này ——
Từ xưa đến nay đều là vấn đề nan giải của thế giới!
Bọn điên ngoài vòng pháp luật ở Tu Chân giới này lấy quyền đè người càng thêm nghiêm trọng!
Trước mắt nàng thật sự không có năng lực cứu tiểu cô nương kia, cũng không thể để người của mình nhúng tay vào.
Hoa Linh Cơ xông ra trước, chắn trước mặt Hành Tham, vội vàng nháy mắt: "Đến trước đến sau cái gì, đến trước đến sau cái gì! Người ta một muốn mua, một muốn bán, mua bán thuận lợi, liên quan gì đến ngươi! Coi chừng Phật Tổ hiển linh, dạy dỗ ngươi không chịu động não đấy!”
Vừa nói, nàng vừa dùng sức kéo cánh tay Hành Tham: "Đi, đi, đi, đến lúc trở về rồi."
Nàng có thể nghĩ ra lí do thoái thác này trong tích tắc, tự nhận là phản ứng nhanh nhạy. Nhưng không chịu được cái tên Hành Tham này mắt mù.
Hắn hoàn toàn không hiểu được cái nháy mắt Hoa Linh Cơ ném cho hắn, còn rất ngạc nhiên vì nàng nói như thế.
“Phật Tổ hiển linh cũng sẽ nói đến trước đến sau thôi! Hoa… cô nương vậy chúng ta phải…”
Võ sĩ vốn đã không ưa hai tên trọc này vì khiến hắn tốn thêm một ngàn khối linh thạch thượng phẩm, bây giờ còn thấy hai người kẻ xướng người họa lẩm bà lẩm bẩm, lập tức không kìm được cơn giận của mình.
Hắn vung tay lên: "Ta chưa từng thấy hòa thượng đi mua nữ nhân bao giờ! E là hòa thượng giả? Người đâu, giải hai bọn họ về, nghiêm khắc thẩm vấn!"
Một đám tùy tùng ngay lập tức vây quanh họ, ào ào đánh tới đè hai người Hoa Linh Cơ và Hành Tham xuống đất!
Đầu của Hoa Linh Cơ bị đập xuống đất không chút nể tình, lập tức chảy máu.
Hoa Linh Cơ không dám mù quáng giãy giụa, bởi vì... dù sao nàng cũng là hòa thượng giả thật!
Hành Tham còn kinh ngạc hỏi: "Các ngươi dựa vào gì mà bắt chúng ta? Thẩm vấn cái gì? Chúng ta làm sai chỗ nào?"
Nhưng không ai trả lời câu hỏi của hắn.
Hoa Linh Cơ sầu muộn cầu xin: "Ngươi đừng la hét nữa, giữ sức đi! Ta cảm ơn ngươi!"
Hành Tham kinh ngạc nhìn nàng: "Rốt cuộc chúng ta đã làm gì sai?"
“Đối nghịch với quyền thế chính là một sai lầm lớn!”
Chậc chậc, cuối cùng đã đến ngày này, để cho tiểu hòa thượng ngây thơ này thấy được sức mạnh của quyền thế!!
Quyền nhỏ thế nhỏ chính là ông lớn; quyền lớn thế lớn, gà chó lên trời!
Hai người bị áp giải vào sâu trong Vạn Dịch Trang dưới ánh mắt của mọi người.
Đợi đến lúc họ đi xa rồi, những tu sĩ vây xem đều là thở dài: “Hai tiểu hòa thượng xui xẻo thật, suýt nữa là mua xong rồi. Lần này thì hay rồi, không biết phải chịu khổ cỡ nào nữa!"
"Nghé con mới sinh. Ở Vạn Dịch Trang mà lại dám khiêu khích võ sĩ của Vạn Dịch Trang, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Phật Tổ phù hộ thôi."
Đúng lúc này, trong đám người bỗng vang lên tiếng hét thảm thiết.
Những tu sĩ vốn nhìn mãi quen mắt còn chẳng thèm nhìn qua, nhao nhao tránh đi.
Trên đường, không biết sao mà nam tu lòng dạ hiểm độc bán nữ nhi của mình lại bị chặt đầu.
Cái đầu lăn lông lốc, cái xác không đầu đứng thẳng một lúc rồi ngã "bịch" xuống đất.
Máu phun khắp nơi.
Túi linh thạch trong tay còn chưa bỏ vào pháp khí trữ vật rơi xuống bên cạnh thi thể.
Nhưng không có tu sĩ nào dám tiến lên nhặt.
Một lúc sau, tùy tùng trông coi Vạn Dịch Trang xuất hiện, hét lên: "Ấy, người này sao lại chết rồi? Nhanh nhanh nhanh, dọn dẹp đi, đúng là làm mất hình tượng Vạn Dịch Trang mà!"
Vừa nói, hắn vừa lấy túi linh thạch và các pháp khí trữ vật trên thi thể đi.
Chẳng mấy chốc, thi thể đã được thu dọn sạch sẽ. Bọn tùy tùng trông coi cũng rời đi.
Hiện trường như chưa từng có gì xảy ra.
Đội ngũ võ sĩ ra ngoài là để kiểm tra trật tự ở Vạn Dịch Trang, cho nên Hoa Linh Cơ và Hành Tham mang danh “quấy nhiễu trật tự” cũng tiện thể bị mang đi diễu phố thị chúng.
Hoa Linh Cơ bị đủ loại ánh mắt soi mói mà tê dại cả người.
Hai kiếp rồi, nàng chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
Về phần Hành Tham, hắn đã hóa đá. Hai mắt nhìn thẳng, như đang suy nghĩ viển vông, hiển nhiên là đang tự hỏi đạo lý của tất cả những sự kiện phát sinh là gì… Hoặc là đã hoàn toàn chết lặng, không suy nghĩ được gì.
Mấy người Trình Tiên môn chậm rãi đi theo sau đội ngũ võ sĩ, ai ai cũng hết sức lo lắng.
“Đại sư huynh, lúc nào chúng ta mới ra tay? Chúng ta phải ra tay trước khi bọn họ bị bắt vào trong Vạn Dịch Trang chứ? Nếu không thì chúng ta vào bằng cách nào?”
“Ngươi điên rồi à mà định ra tay ở bên ngoài trang. Ngươi có biết có bao nhiêu tùy tùng trông coi ẩn núp phía sau không?”
“Bên trong trang còn đáng sợ hơn đấy.”
“Chúng ta có mười hai Kim Đan, Đai sư huynh còn là Nguyên Anh, sợ quái gì bọn họ!?”
“Dù sao cũng phải tìm một biện pháp ổn thỏa chút.”
Ngược lại Sở Huyền Dịch rất bình tĩnh, vừa đi theo, vừa quan sát trạng thái tinh thần của Hoa Linh Cơ và Hành Tham.
Hành Tham rõ ràng là đã chịu đả kích rất lớn, vẫn chưa lấy lại tinh thần. Mà Hoa Linh Cơ lại kỳ diệu hơn. Sau một khoảng thời gian bối rối chết lặng ngắn ngủi lúc đầu, không lâu sau, nàng đã ưỡn ngực quan sát xung quanh.
Ai nhìn nàng, nàng cười với người nấy.
Ai ai cũng phải khen nàng một câu: “Tiểu hòa thượng này thật liều lĩnh quá.”
Còn có người to gan, hét thẳng: “Ha ha, tiểu tử, lần này để xem Phật Tổ phù hộ ngươi thế nào?”
Hoa Linh Cơ suy nghĩ một hồi, mặt như muốn khóc.
Hu hu, nàng không phải hòa thượng thật, Phật Tổ phù hộ nàng kiểu gì chứ.
“A di đà phật, Phật Tổ phổ độ chúng sinh, chúng sinh…”
Danh sách chương