Dịch Cung chủ nhìn về phía Hoa Linh Cơ bằng ánh mắt lạnh lùng châm chọc, giễu cợt nói: "Nha đầu này ngươi đừng tự coi trọng bản thân quá, ngươi nghĩ lời thề của ngươi là cái gì hả? Hồn phách của ngươi có gì tốt, dùng nó để đền bù cho con ta, ta còn lo có tổn hại đến thần hồn của nó!”
"Ngươi!" Hoa Linh Cơ hận đến nghiến răng nghiến lơi, cười lạnh nói: "Tiền bối không dám sưu hồ thì cứ nói thẳng ra là được, đừng cố tìm lý do thoái thác lừa ta!”
“Làm càn.”
Hành Nguyên Chân nhân phất tay, đẩy Hoa Linh Cơ lùi lại mấy bước, quay lại chỗ các đông môn, đồng thời bịt miệng nàng lại.
Hoa Linh Cơ thấy mình bị hạ cấm chế, biết đây là cảnh cáo và bảo vệ của Hành Nguyên Chân nhân. Lúc này nàng chỉ có thể ở yên quan sát mọi chuyện phát triển, còn về hỗ trợ thì có lòng mà không có sức.
Dịch Cung chủ rất khó chịu, hỏi Hành Nguyên Chân nhân: "Hành Nguyên quân, đây là quy củ của Trình Tiên môn các ngươi sao? Một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ mới vào tông môn chưa được bao lâu lại dám can đảm bức ép tu sĩ Đại Thừa thi triển sưu hồn với con trai ruột?”
“Dịch quân hiểu lầm, không ai dám cả gan bức ép ngươi, chỉ là lúc này đang thương nghị cách để minh oan hoặc chứng minh lệnh lang giết người mà thôi.”
"Biện pháp lại là tiến hành sưu hồn con ta ư? Hừ, nếu vậy thì ta đồng ý tiến hành sưu hồn.” Dịch Cung chủ cười nửa miệng, ánh mắt lạnh lùng: "Nhưng điều kiện tiên quyết là mười ba đệ tử đại diện của Hành Nguyên quân, và cả tiểu nha đầu này, bốn gã đệ tử của Tử Tiêu cung, và tiểu hòa thượng của Minh Phật tông đều phải bị ta sưu hồn! Dù sao thì nhóm hai mươi người các ngươi vào Hoa Cái Tiên trang, ai cũng có hiềm nghi giết người. Làm vậy cũng là công bằng đúng chứ?”
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt mọi người tức thì trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn Dịch Cung chủ đầy căm tức.
Công bằng cái rắm!
Đề nghị sưu hồn Dịch Việt Thăng là vì hắn đã làm việc xấu, vì hắn hàm hồ cam chịu, còn những người khác thì hoàn toàn không có gì dị thường, dựa vào đâu mà phải chịu giống hắn?
Hành Nguyên Chân nhân thở dài: "Dù sao cũng chỉ dính mỗi lệnh công tử. Ài, nếu Dịch quân không đồng ý sưu hồn, vậy thì ngươi có biện pháp gì khác sao?”
“Chẳng lẽ bọn họ không nên tìm ra người ẩn thân thứ hai mươi mốt sao?” Dịch Cung chủ vươn tay chỉ Hoa Linh Cơ: “Nàng ta có thể tính được, để nàng ta tính đi.”
Hoa Linh Cơ trợn mắt, quay người đi.
Hành Nguyên Chân nhân giải trừ cấm chế cho nàng: "Linh Cơ, ngươi có thể bảo Thông Mệnh Bàn tính ra thân phận và phương hướng của người ẩn thân hay không?"
Hoa Linh Cơ ậm ừ nói: "Lẽ nào tính ra ai là ác ma không chuẩn, mà tính xem ai là người ẩn thân thì chuẩn sao? Nếu đã muốn tìm hiểu thì sao phải tốn công tính người ẩn thân? Tính thẳng ra luôn ai là ác ma không được sao?”
"Là đạo lý này." Hành Nguyên Chân nhân liếc nhìn Dịch Cung chủ.
Dịch Cung chủ cười lạnh, giễu cợt nói: “Đúng là chỉ cố làm ra vẻ, không được tích sự gì.”
Hoa Linh Cơ nghiến răng nghiến lợi, đè nén cơn giận.
Nói thì hay lắm, sưu hồn không cho sưu, tính mệnh cũng không cho, vậy còn có cách gì nữa?
Mọi người đều không phải là kẻ ngốc, từ thái độ áp đặt của Dịch Cung chủ có thể nhìn ra, không thể áp chế lòng bao che khuyết điểm của Dịch Cung chủ được.
Nếu Dịch Cung chủ đã quyết tâm bảo vệ Dịch Việt Thăng, trừ khi Trình Tiên môn sẵn sàng đoạn tuyệt với Thanh Linh cung, còn không thì có lẽ bọn họ không thể làm gì được Dịch Việt Thăng.
Vì tình huống này, Lan cung chủ của Tử Tiêu cung không bày tỏ quan điểm của mình, để tránh lửa lan đến bản thân.
Trong điện rơi vào thế giằng co. Sau một hồi khá lâu, Dịch Cung chủ đứng dậy, khí thế uy nghiêm đi tới trước mặt đám người Trình Tiên môn, cố ý đứng trước mặt Sở Huyền Dịch.
Trước mặt mấy người Sở Huyền Dịch, ông ta ngang nhiên ra tay, thi pháp giải trừ giam cầm của Dịch Việt Thăng.
Ông ta liếc nhìn Sở Huyền Dịch bằng ánh mắt khinh thường, sau đó lại sang Đại Tư Mệnh của Hoa Cái Tiên trang, nói: “Nếu người Tiên trang ngươi chịu khổ mà chết, lại dính líu đến con ta bị nghi ngờ, vậy để Thanh Linh cung ta điều tra xét xử cho rõ. Ngươi theo bản tôn quay về Thanh Linh cung, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.”
Lập tức, đám người Hoa Linh Cơ kinh hãi, Đại Tư Mệnh cũng hoảng sợ.
Dịch Cung chủ làm thế này là bất chấp dẫn Dịch Việt Thăng và Đại Tư Mệnh đi sao?
“Vậy sao được?”
Dịch Cung chủ hoàn toàn mặc kệ lời bàn tán của bọn họ, chắp tay nói với Hành Nguyên Chân nhân: "Hành Nguyên quân, việc này không phiền Trình Tiên môn ngươi nhúng tay vào, bản tôn sẽ kiểm chứng phán đoán rõ ràng."
Nói xong, ông ta lại đảo qua Dịch Việt Thăng và Đại Tư Mệnh: “Đi thôi.”
Nhìn thấy Dịch Cung chủ thật sự muốn rời đi, Sở Huyền Dịch lập tức tiến lên ngăn cản: "Dịch Cung chủ làm vậy sợ là không thích hợp!"
Dịch Cung chủ nhìn chằm chằm vào Sở Huyền Dịch, lại nói với Hành Nguyên Chân nhân: “Hành Nguyên quân, nếu ngươi còn để đám đệ tử môn hạ ăn nói bậy bạ với bản tôn, thì bản tôn sẽ không nhẫn nhịn nữa đâu.”
Mọi người đều biết rõ hậu quả nếu ép Dịch Cung chủ ra tay đả thương đệ tử Trình Tiên môn tại đây.
Hai tông chắc chắn sẽ kết thù.
Hành Nguyên Chân nhân giơ tay, ngăn cản hành động của tất cả đệ tử môn hạ, đi về phía Dịch Cung chủ: "Bọn tiểu bối hành động nóng vội bốc đồng, mạo phạm Dịch quân, mong ngươi bỏ qua. Dịch quân mang lệnh công tử đi cũng được thôi, nhưng vị Đại Tư Mệnh này vẫn nên ở lại Trình Tiên môn ta trước cho thỏa đáng. Dù sao bọn tiểu bối này cũng đã phá giải cấm chế của Hoa Cái Tiên trang, giữa hai bên còn cần tính sổ.”
Dịch Cung chủ bình tĩnh: “Không đi theo bản tôn, e là bản tôn khó có thể giúp hắn tra ra chân tướng.”
Lời này quả thực là uy hiếp và khiêu khích.
Mọi người bất lực, Hành Nguyên Chân nhân nhìn Đại Tư Mệnh, Đại Tư Mệnh cụp mắt xuống, khàn giọng nói: “Việc nhỏ này, không dám làm phiền Dịch Cung chủ phí tâm.”
"Ồ, vậy thì bỏ đi, để Hành Nguyên quân ngươi được người ta làm phiền."
Sau một hồi trò chuyện giả tạo, mọi người nhìn Dịch Cung chủ thoải mái đưa Dịch Việt Thăng rời đi, sau đó Lan Cung chủ cũng dẫn những người khác rời đi.
Đợi cho tất cả người ngoài rời khỏi, Hành Nguyên Chân nhân mới thả lỏng trói buộc với đám đệ tử của mình.
"Sư tôn!"
Chúng đệ tử đều lộ vẻ oán giận, nhưng không dám nói thêm gì.
Hoa Linh Cơ nói nhỏ: “Lẽ nào sư tôn muốn dạy ta thứ nhân đức đạo nghĩa như vậy sao?”
Hành Nguyên Chân nhân nhìn nàng, thở dài lắc đầu.
Nhưng Đại Tư Mệnh lại chủ động nói: "Thanh Linh cung quả là thế lực không tầm thường, tại hạ có thể nhìn rõ tình thế, không dám liên lụy chư vị. Thù hận của Thẩm gia đành đợi có cơ hội rồi báo vậy."
Hành Nguyên Chân nhân gật đầu: "Làm các hạ thất vọng rồi. Người đâu, mau sắp xếp nơi ở cho khách."
Nói xong, lại dạy bảo chúng đệ tử: “Nếu tất cả các ngươi đều là tu sĩ Độ Kiếp, lúc bênh vực kẻ yếu, giữ gìn chính nghĩa, không cần mang tông môn và vi sư ra, thì vi sư cần gì phải ở đây lo trước lo sau, sợ các ngươi dẫn lửa lan đến tông môn nữa? Được rồi, việc này không liên quan đến các ngươi nữa, giải tán hết đi, chăm chỉ tu luyện, rút kinh nghiệm.”
Vừa nghe sư tôn để lộ vẻ sầu não, mọi người đều thất vọng, nhưng cũng không kiên trì nữa mà nhận lệnh rời khỏi đại điện.
Hoa Linh Cơ bĩu môi, quay đầu phát hiện Hành Nguyên Chân nhân giữ Sở Huyền Dịch ở lại một mình, nàng lập tức thả chậm tốc độ, muốn biết hai người kia nói chuyện gì.
"Sư muội, đừng nhìn, nếu sư tôn và sư huynh nói chuyện riêng, chắc chắn sẽ không cho chúng ta biết, ta đưa muội trở về."
"Ta còn muốn đợi sư huynh đi ra hỏi một câu."
Các đồng môn thấy nàng kiên quyết thì không để ý đến nàng nữa.
Hoa Linh Cơ tức giận chọc Thông Mệnh Bàn: “Không phải ngươi tính rất chuẩn sao? Trước đó ngươi nói Dịch Việt Thăng bị “chúng bạn xa lánh, tu vi phế bỏ, chính đạo trục xuất, tuyệt tích Nhân giới”, còn nói hắn sẽ “mệnh còn một đường, tang hồn mất phách”. Ngươi xem đi, không có cái nào ứng nghiệm cả! Hắn rất khỏe mạnh! Vô tội phóng thích!”
Nàng rất nghi ngờ: “Có phải ngươi chỉ linh nghiệm ở tiểu địa giới thôi không? Đến đại địa giới thì không linh nữa à?”
Vừa dứt tiếng, Thông Mệnh Bàn tức giận hừ một tiếng đáp lại nàng: "Hừ!!!"
Sau đó mặc kệ nàng nói gì, nó cũng phớt lờ nàng.
"Ài!" Hoa Linh Cơ nặng nề thở dài, ngồi ở ngọc đài, chống cằm: "Buồn ghê... Ý? Đây sao lại là chuyện buồn? Chuyện vui mới đúng chứ?"
Nàng chợt nghĩ đến chuyện gì đó, khuôn mặt u sầu bỗng biến mất, sắc mặt trở nên rạng rỡ.
Hành Nguyên Chân nhân lấy đại cục làm trọng, không giúp người yếu tìm công lý, thiếu chủ chắc chắn sẽ rất thất vọng!
Mà trước đây thiếu chủ đã từng thề phải phế bỏ ác ma, lúc này cũng không thể thành hiện thực, chắc chắn là một đả kích rất lớn với thiếu chủ!
Tiêu cực, tiêu cực, tiêu cực, không có gì suôn sẻ cả...
Thật là tuyệt vời!
Bây giờ, chắc hẳn Hành Nguyên Chân nhân đang dong dài giải thích với thiếu chủ tại sao không biểu dương chính nghĩa, căn dặn thiếu chủ phòng ngừa xảy ra nguy cơ tổn hại danh tiếng tông môn nhỉ?
Ừm... càng giải thích thì thiếu chủ sẽ càng thất vọng.
Trên tiên sơn lượn lờ mây mù, thiếu nữ khẽ đảo mắt, vẻ mặt gian xảo.
“Nha Nữ, ngươi đang nghĩ gì đó?”
“Ta đang nghĩ có phải chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi không.”
“Hả?”
"Hả?" Hoa Linh Cơ chợt hoàn hồn, căng thẳng nhìn xung quanh: "Sao ngươi dám xuất hiện ở đây! Hành Nguyên Chân nhân đang ở trong điện kìa..."
"Không ở đây nữa, làn gió của ta cảm nhận được Hành Nguyên Chân nhân và thiếu chủ đã không còn ở trong điện nữa. Chắc là thuật Xuyên Hành của tu sĩ cao giai, có thể độn thổ, lắc mình đi xuyên qua."
Hoa Linh Cơ nghe vậy thì giật mình, vội nhảy dựng lên: "Vậy ta trở về kiểu gì đây? Đi bộ về sẽ mệt chết đó, ta có biết bay đâu!”
Lúc này, Phong Ma Bình càng thêm kinh ngạc: "Hả? Nha Nữ, ngươi không biết bay!?"
“Ách…”
Nói xong, Hoa Linh Cơ mới nhớ tới: "À, ta quên mất, ta biết bay mà."
Mắt thấy xung quanh vắng lặng, sau khi Phong Ma Bình xác nhận an toàn, Hoa Linh Cơ bèn biến về nguyên hình.
Chỉ thấy một con quạ nhỏ màu đen trắng xuất hiện, nhảy nhảy trên mặt đất rồi ngốc nghếch vỗ cánh.
Chậc… lâu rồi không bay, cảm thấy thật xa lạ.
“Quạ —— Phong Ma Bình, ngươi giúp ta một tí."
“Được.”
Gió nhẹ từ từ thổi đến, Hoa Linh Cơ cưỡi gió đông, đập cánh bay lên trời. Chẳng bao lâu sau, càng bay càng thuận lợi, hơn nữa nhờ có Phong Ma Bình trợ giúp nên nàng bay rất nhanh. Hoa Linh Cơ tự do rong chơi khắp tiên môn, xuyên qua biển rừng dưới chân, bay qua mây mù quanh người, cực kỳ tự tại.
Đột nhiên.
"Chíp ——"
Ngay sau đó, một con chim lớn màu đen trắng bay tới từ vị trí cách đó vài dặm, vừa bay vòng quanh Hoa Linh Cơ, vừa ngẩng cổ kêu lên: "Chíp chíp chíp chíp!”
Hoa Linh Cơ quay đầu nhìn lại.
Bối rối. Sao con tiên hạc này lại gọi nàng?
Nàng suy nghĩ một lúc: "Quạ quạ quạ quạ?"
"Chíp!"
“Quạ?”
...
Hai con chim, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, minh họa sinh động thế nào gọi là “hạc quạ nói chuyện”.
Đang lúc Hoa Linh Cơ cho rằng con tiên hạc này là một con chim ngu xuẩn chưa được khai hóa thì tiên hạc lại mở miệng: "Ngươi thật xinh đẹp, ngươi là loài chim gì?"
Ừm, giọng nói này quen quen, hình như là...
Tiên hạc Khuynh Âm!
Cái con tiên hạc cáu kỉnh chở nàng bay lên bay xuống kia!
Nhị sư tỷ nói, chỉ có dùng còi ngọc thổi ra khúc nhạc dễ nghe mới có thể xin nó chở người.
Hoa Linh Cơ quan sát Khuynh Âm thêm vài lần nữa. Lúc này mới nhận ra vài điểm đặc thù.
Gần đây nàng không có lòng học nhạc, cũng không luyện thổi còi ngọc, sao hôm nay lại đưa nó tới?
“Sao ngươi không nói gì? Ngươi là chim chưa được mở linh trí sao?”
Đáp lại câu hỏi của Khuynh Âm, Hoa Linh Cơ liếc nhìn nó, vừa bay vừa giả vờ không hiểu.
"Ta rất thích ngươi, ngươi có muốn theo ta về nhà không? Ta có thể dạy ngươi tu luyện!"
Mẹ đồ thiểu năng! Chưa từng thấy quạ đen hay gì?
Thời buổi này còn có người lừa quạ lạ trên trời mang về nhà sao?
Dường như Khuynh Âm đã cho rằng nàng là một con chim chưa mở trí, vừa nói vừa bay dưới chân nàng, rất tự nhiên để nàng rơi xuống lưng nó, chở nàng bay đi.
Thấy có gió thổi hạc đỡ, Hoa Linh Cơ lười biếng đáp xuống lưng Khuynh Âm, sung sướng giẫm giẫm.
Con hạc thối, lần trước chở nàng thì kiêu ngạo như đại gia. Hôm nay đầu óc không bình thường hay sao mà lại chủ động chở nàng.
Khuynh Âm vẫn đang huyên thuyên: “Ta chưa bao giờ thấy một con chim xinh xắn lanh lợi, lông lưng đen bóng như ngươi, ta thích lắm. Ta vừa gặp đã yêu ngươi! Vừa gặp đã thương! Chờ ngươi tu luyện có linh trí, hai chúng ta sẽ giao phối… chíp chíp chíp chíp!!”
Chíp cái đầu ngươi!!!!
Ai muốn giao phối với nó chứ!!!
Hơn nữa đường đường là tiên hạc lại thích một con quạ đen? Thẩm mỹ có vấn đề à!!!!!
Hoa Linh Cơ sợ tới mức đập cánh, vội vàng tháo chạy.
Khuynh Âm phát hiện con chim trên lưng mình đã bay đi thì nóng ruột, hóa thành hình người, vừa ra tay đã bắt được Hoa Linh Cơ!
“Ngươi đi đâu vậy?”
Hoa Linh Cơ bị tóm chặt lấy. Trong đầu nàng chợt lóe lên suy nghĩ “vậy mà thằng nhãi này có thể hóa thành hình người”, sau đó lại kinh ngạc nhìn chằm chằm nam tử trắng trẻo anh tuấn, mặt mày lạnh lùng cao ngạo trước mặt, như nhìn thấy chi lan ngọc thụ, tuyết sơn phi hồ, trong mắt đầy cảm xúc kinh ngạc choáng ngợp.
Một lúc sau: "Quạ ——"
Đẹp trai ghê.
Nếu đẹp trai thế này…
Giao phối… cũng không phải không…
Ríu rít!
Ông trời ơi, là thẩm mỹ của hắn chạy lệch hướng, chứ nàng chưa làm gì đâu đấy!
Khuynh Âm vuốt ve lông lưng của Hoa Linh Cơ hết lần này đến lần khác, ánh mắt lộ vẻ yêu thương: "Ngươi thật xinh đẹp, ta rất thích ngươi. Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi đâu. Tổ của ta rất lớn, ngươi đến chỗ ta ngủ, chắc chắn sẽ rất thoải mái!”
Hoa Linh Cơ không khỏi nuốt nước bọt.
Thật… thật á? Được, cũng được... Ngủ một giấc cũng không phải là không... He he.
"Khuynh Âm?"
Đột nhiên, phía sau có tiếng gọi truyền đến, Khuynh Âm ôm lấy Hoa Linh Cơ quay đầu lại nhìn qua, Hoa Linh Cơ lập tức ngừng thở.
Khuynh Âm gật đầu nói: "Bái kiến Sở quân.”
Sở Huyền Dịch bay tới, hơi cau mày, dường như đang phiền muộn vì điều gì. Hắn nhìn Khuynh Âm từ trên xuống dưới vài lần rồi gật đầu: “Chúc mừng ngươi đã trưởng thành, ngươi rất tuấn tú.”
"Cám ơn Sở Quân."
“Ta có một chuyện muốn bàn với ngươi.”
"Sở Quân cứ nói đừng ngại.”
“Cho ta mượn thân hình của ngươi dùng một lát, phải đi làm một chuyện bí mật.”
Khuynh Âm giật mình nhìn xuống con chim yêu quý trong tay: “Đương nhiên rồi. Chỉ là ta vừa tìm được phối ngẫu yêu thích của mình, nó còn chưa mở mang linh trí, ta phải thu xếp cẩn thận cho nó trước, đề phòng nó chạy mất.”
Nghe vậy, Sở Huyền Dịch cũng nhìn về phía Hoa Linh Cơ.
Lúc này, toàn thân Hoa Linh Cơ cứng đờ, nàng có một loại...
Cảm giác hồi hộp như đi ngoại tình sắp bị lộ tẩy.
Nàng không nhịn được mở miệng lẩm bẩm: "Quạ."
Thật kích thích, quạ.
"Ngươi!" Hoa Linh Cơ hận đến nghiến răng nghiến lơi, cười lạnh nói: "Tiền bối không dám sưu hồ thì cứ nói thẳng ra là được, đừng cố tìm lý do thoái thác lừa ta!”
“Làm càn.”
Hành Nguyên Chân nhân phất tay, đẩy Hoa Linh Cơ lùi lại mấy bước, quay lại chỗ các đông môn, đồng thời bịt miệng nàng lại.
Hoa Linh Cơ thấy mình bị hạ cấm chế, biết đây là cảnh cáo và bảo vệ của Hành Nguyên Chân nhân. Lúc này nàng chỉ có thể ở yên quan sát mọi chuyện phát triển, còn về hỗ trợ thì có lòng mà không có sức.
Dịch Cung chủ rất khó chịu, hỏi Hành Nguyên Chân nhân: "Hành Nguyên quân, đây là quy củ của Trình Tiên môn các ngươi sao? Một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ mới vào tông môn chưa được bao lâu lại dám can đảm bức ép tu sĩ Đại Thừa thi triển sưu hồn với con trai ruột?”
“Dịch quân hiểu lầm, không ai dám cả gan bức ép ngươi, chỉ là lúc này đang thương nghị cách để minh oan hoặc chứng minh lệnh lang giết người mà thôi.”
"Biện pháp lại là tiến hành sưu hồn con ta ư? Hừ, nếu vậy thì ta đồng ý tiến hành sưu hồn.” Dịch Cung chủ cười nửa miệng, ánh mắt lạnh lùng: "Nhưng điều kiện tiên quyết là mười ba đệ tử đại diện của Hành Nguyên quân, và cả tiểu nha đầu này, bốn gã đệ tử của Tử Tiêu cung, và tiểu hòa thượng của Minh Phật tông đều phải bị ta sưu hồn! Dù sao thì nhóm hai mươi người các ngươi vào Hoa Cái Tiên trang, ai cũng có hiềm nghi giết người. Làm vậy cũng là công bằng đúng chứ?”
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt mọi người tức thì trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn Dịch Cung chủ đầy căm tức.
Công bằng cái rắm!
Đề nghị sưu hồn Dịch Việt Thăng là vì hắn đã làm việc xấu, vì hắn hàm hồ cam chịu, còn những người khác thì hoàn toàn không có gì dị thường, dựa vào đâu mà phải chịu giống hắn?
Hành Nguyên Chân nhân thở dài: "Dù sao cũng chỉ dính mỗi lệnh công tử. Ài, nếu Dịch quân không đồng ý sưu hồn, vậy thì ngươi có biện pháp gì khác sao?”
“Chẳng lẽ bọn họ không nên tìm ra người ẩn thân thứ hai mươi mốt sao?” Dịch Cung chủ vươn tay chỉ Hoa Linh Cơ: “Nàng ta có thể tính được, để nàng ta tính đi.”
Hoa Linh Cơ trợn mắt, quay người đi.
Hành Nguyên Chân nhân giải trừ cấm chế cho nàng: "Linh Cơ, ngươi có thể bảo Thông Mệnh Bàn tính ra thân phận và phương hướng của người ẩn thân hay không?"
Hoa Linh Cơ ậm ừ nói: "Lẽ nào tính ra ai là ác ma không chuẩn, mà tính xem ai là người ẩn thân thì chuẩn sao? Nếu đã muốn tìm hiểu thì sao phải tốn công tính người ẩn thân? Tính thẳng ra luôn ai là ác ma không được sao?”
"Là đạo lý này." Hành Nguyên Chân nhân liếc nhìn Dịch Cung chủ.
Dịch Cung chủ cười lạnh, giễu cợt nói: “Đúng là chỉ cố làm ra vẻ, không được tích sự gì.”
Hoa Linh Cơ nghiến răng nghiến lợi, đè nén cơn giận.
Nói thì hay lắm, sưu hồn không cho sưu, tính mệnh cũng không cho, vậy còn có cách gì nữa?
Mọi người đều không phải là kẻ ngốc, từ thái độ áp đặt của Dịch Cung chủ có thể nhìn ra, không thể áp chế lòng bao che khuyết điểm của Dịch Cung chủ được.
Nếu Dịch Cung chủ đã quyết tâm bảo vệ Dịch Việt Thăng, trừ khi Trình Tiên môn sẵn sàng đoạn tuyệt với Thanh Linh cung, còn không thì có lẽ bọn họ không thể làm gì được Dịch Việt Thăng.
Vì tình huống này, Lan cung chủ của Tử Tiêu cung không bày tỏ quan điểm của mình, để tránh lửa lan đến bản thân.
Trong điện rơi vào thế giằng co. Sau một hồi khá lâu, Dịch Cung chủ đứng dậy, khí thế uy nghiêm đi tới trước mặt đám người Trình Tiên môn, cố ý đứng trước mặt Sở Huyền Dịch.
Trước mặt mấy người Sở Huyền Dịch, ông ta ngang nhiên ra tay, thi pháp giải trừ giam cầm của Dịch Việt Thăng.
Ông ta liếc nhìn Sở Huyền Dịch bằng ánh mắt khinh thường, sau đó lại sang Đại Tư Mệnh của Hoa Cái Tiên trang, nói: “Nếu người Tiên trang ngươi chịu khổ mà chết, lại dính líu đến con ta bị nghi ngờ, vậy để Thanh Linh cung ta điều tra xét xử cho rõ. Ngươi theo bản tôn quay về Thanh Linh cung, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.”
Lập tức, đám người Hoa Linh Cơ kinh hãi, Đại Tư Mệnh cũng hoảng sợ.
Dịch Cung chủ làm thế này là bất chấp dẫn Dịch Việt Thăng và Đại Tư Mệnh đi sao?
“Vậy sao được?”
Dịch Cung chủ hoàn toàn mặc kệ lời bàn tán của bọn họ, chắp tay nói với Hành Nguyên Chân nhân: "Hành Nguyên quân, việc này không phiền Trình Tiên môn ngươi nhúng tay vào, bản tôn sẽ kiểm chứng phán đoán rõ ràng."
Nói xong, ông ta lại đảo qua Dịch Việt Thăng và Đại Tư Mệnh: “Đi thôi.”
Nhìn thấy Dịch Cung chủ thật sự muốn rời đi, Sở Huyền Dịch lập tức tiến lên ngăn cản: "Dịch Cung chủ làm vậy sợ là không thích hợp!"
Dịch Cung chủ nhìn chằm chằm vào Sở Huyền Dịch, lại nói với Hành Nguyên Chân nhân: “Hành Nguyên quân, nếu ngươi còn để đám đệ tử môn hạ ăn nói bậy bạ với bản tôn, thì bản tôn sẽ không nhẫn nhịn nữa đâu.”
Mọi người đều biết rõ hậu quả nếu ép Dịch Cung chủ ra tay đả thương đệ tử Trình Tiên môn tại đây.
Hai tông chắc chắn sẽ kết thù.
Hành Nguyên Chân nhân giơ tay, ngăn cản hành động của tất cả đệ tử môn hạ, đi về phía Dịch Cung chủ: "Bọn tiểu bối hành động nóng vội bốc đồng, mạo phạm Dịch quân, mong ngươi bỏ qua. Dịch quân mang lệnh công tử đi cũng được thôi, nhưng vị Đại Tư Mệnh này vẫn nên ở lại Trình Tiên môn ta trước cho thỏa đáng. Dù sao bọn tiểu bối này cũng đã phá giải cấm chế của Hoa Cái Tiên trang, giữa hai bên còn cần tính sổ.”
Dịch Cung chủ bình tĩnh: “Không đi theo bản tôn, e là bản tôn khó có thể giúp hắn tra ra chân tướng.”
Lời này quả thực là uy hiếp và khiêu khích.
Mọi người bất lực, Hành Nguyên Chân nhân nhìn Đại Tư Mệnh, Đại Tư Mệnh cụp mắt xuống, khàn giọng nói: “Việc nhỏ này, không dám làm phiền Dịch Cung chủ phí tâm.”
"Ồ, vậy thì bỏ đi, để Hành Nguyên quân ngươi được người ta làm phiền."
Sau một hồi trò chuyện giả tạo, mọi người nhìn Dịch Cung chủ thoải mái đưa Dịch Việt Thăng rời đi, sau đó Lan Cung chủ cũng dẫn những người khác rời đi.
Đợi cho tất cả người ngoài rời khỏi, Hành Nguyên Chân nhân mới thả lỏng trói buộc với đám đệ tử của mình.
"Sư tôn!"
Chúng đệ tử đều lộ vẻ oán giận, nhưng không dám nói thêm gì.
Hoa Linh Cơ nói nhỏ: “Lẽ nào sư tôn muốn dạy ta thứ nhân đức đạo nghĩa như vậy sao?”
Hành Nguyên Chân nhân nhìn nàng, thở dài lắc đầu.
Nhưng Đại Tư Mệnh lại chủ động nói: "Thanh Linh cung quả là thế lực không tầm thường, tại hạ có thể nhìn rõ tình thế, không dám liên lụy chư vị. Thù hận của Thẩm gia đành đợi có cơ hội rồi báo vậy."
Hành Nguyên Chân nhân gật đầu: "Làm các hạ thất vọng rồi. Người đâu, mau sắp xếp nơi ở cho khách."
Nói xong, lại dạy bảo chúng đệ tử: “Nếu tất cả các ngươi đều là tu sĩ Độ Kiếp, lúc bênh vực kẻ yếu, giữ gìn chính nghĩa, không cần mang tông môn và vi sư ra, thì vi sư cần gì phải ở đây lo trước lo sau, sợ các ngươi dẫn lửa lan đến tông môn nữa? Được rồi, việc này không liên quan đến các ngươi nữa, giải tán hết đi, chăm chỉ tu luyện, rút kinh nghiệm.”
Vừa nghe sư tôn để lộ vẻ sầu não, mọi người đều thất vọng, nhưng cũng không kiên trì nữa mà nhận lệnh rời khỏi đại điện.
Hoa Linh Cơ bĩu môi, quay đầu phát hiện Hành Nguyên Chân nhân giữ Sở Huyền Dịch ở lại một mình, nàng lập tức thả chậm tốc độ, muốn biết hai người kia nói chuyện gì.
"Sư muội, đừng nhìn, nếu sư tôn và sư huynh nói chuyện riêng, chắc chắn sẽ không cho chúng ta biết, ta đưa muội trở về."
"Ta còn muốn đợi sư huynh đi ra hỏi một câu."
Các đồng môn thấy nàng kiên quyết thì không để ý đến nàng nữa.
Hoa Linh Cơ tức giận chọc Thông Mệnh Bàn: “Không phải ngươi tính rất chuẩn sao? Trước đó ngươi nói Dịch Việt Thăng bị “chúng bạn xa lánh, tu vi phế bỏ, chính đạo trục xuất, tuyệt tích Nhân giới”, còn nói hắn sẽ “mệnh còn một đường, tang hồn mất phách”. Ngươi xem đi, không có cái nào ứng nghiệm cả! Hắn rất khỏe mạnh! Vô tội phóng thích!”
Nàng rất nghi ngờ: “Có phải ngươi chỉ linh nghiệm ở tiểu địa giới thôi không? Đến đại địa giới thì không linh nữa à?”
Vừa dứt tiếng, Thông Mệnh Bàn tức giận hừ một tiếng đáp lại nàng: "Hừ!!!"
Sau đó mặc kệ nàng nói gì, nó cũng phớt lờ nàng.
"Ài!" Hoa Linh Cơ nặng nề thở dài, ngồi ở ngọc đài, chống cằm: "Buồn ghê... Ý? Đây sao lại là chuyện buồn? Chuyện vui mới đúng chứ?"
Nàng chợt nghĩ đến chuyện gì đó, khuôn mặt u sầu bỗng biến mất, sắc mặt trở nên rạng rỡ.
Hành Nguyên Chân nhân lấy đại cục làm trọng, không giúp người yếu tìm công lý, thiếu chủ chắc chắn sẽ rất thất vọng!
Mà trước đây thiếu chủ đã từng thề phải phế bỏ ác ma, lúc này cũng không thể thành hiện thực, chắc chắn là một đả kích rất lớn với thiếu chủ!
Tiêu cực, tiêu cực, tiêu cực, không có gì suôn sẻ cả...
Thật là tuyệt vời!
Bây giờ, chắc hẳn Hành Nguyên Chân nhân đang dong dài giải thích với thiếu chủ tại sao không biểu dương chính nghĩa, căn dặn thiếu chủ phòng ngừa xảy ra nguy cơ tổn hại danh tiếng tông môn nhỉ?
Ừm... càng giải thích thì thiếu chủ sẽ càng thất vọng.
Trên tiên sơn lượn lờ mây mù, thiếu nữ khẽ đảo mắt, vẻ mặt gian xảo.
“Nha Nữ, ngươi đang nghĩ gì đó?”
“Ta đang nghĩ có phải chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi không.”
“Hả?”
"Hả?" Hoa Linh Cơ chợt hoàn hồn, căng thẳng nhìn xung quanh: "Sao ngươi dám xuất hiện ở đây! Hành Nguyên Chân nhân đang ở trong điện kìa..."
"Không ở đây nữa, làn gió của ta cảm nhận được Hành Nguyên Chân nhân và thiếu chủ đã không còn ở trong điện nữa. Chắc là thuật Xuyên Hành của tu sĩ cao giai, có thể độn thổ, lắc mình đi xuyên qua."
Hoa Linh Cơ nghe vậy thì giật mình, vội nhảy dựng lên: "Vậy ta trở về kiểu gì đây? Đi bộ về sẽ mệt chết đó, ta có biết bay đâu!”
Lúc này, Phong Ma Bình càng thêm kinh ngạc: "Hả? Nha Nữ, ngươi không biết bay!?"
“Ách…”
Nói xong, Hoa Linh Cơ mới nhớ tới: "À, ta quên mất, ta biết bay mà."
Mắt thấy xung quanh vắng lặng, sau khi Phong Ma Bình xác nhận an toàn, Hoa Linh Cơ bèn biến về nguyên hình.
Chỉ thấy một con quạ nhỏ màu đen trắng xuất hiện, nhảy nhảy trên mặt đất rồi ngốc nghếch vỗ cánh.
Chậc… lâu rồi không bay, cảm thấy thật xa lạ.
“Quạ —— Phong Ma Bình, ngươi giúp ta một tí."
“Được.”
Gió nhẹ từ từ thổi đến, Hoa Linh Cơ cưỡi gió đông, đập cánh bay lên trời. Chẳng bao lâu sau, càng bay càng thuận lợi, hơn nữa nhờ có Phong Ma Bình trợ giúp nên nàng bay rất nhanh. Hoa Linh Cơ tự do rong chơi khắp tiên môn, xuyên qua biển rừng dưới chân, bay qua mây mù quanh người, cực kỳ tự tại.
Đột nhiên.
"Chíp ——"
Ngay sau đó, một con chim lớn màu đen trắng bay tới từ vị trí cách đó vài dặm, vừa bay vòng quanh Hoa Linh Cơ, vừa ngẩng cổ kêu lên: "Chíp chíp chíp chíp!”
Hoa Linh Cơ quay đầu nhìn lại.
Bối rối. Sao con tiên hạc này lại gọi nàng?
Nàng suy nghĩ một lúc: "Quạ quạ quạ quạ?"
"Chíp!"
“Quạ?”
...
Hai con chim, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, minh họa sinh động thế nào gọi là “hạc quạ nói chuyện”.
Đang lúc Hoa Linh Cơ cho rằng con tiên hạc này là một con chim ngu xuẩn chưa được khai hóa thì tiên hạc lại mở miệng: "Ngươi thật xinh đẹp, ngươi là loài chim gì?"
Ừm, giọng nói này quen quen, hình như là...
Tiên hạc Khuynh Âm!
Cái con tiên hạc cáu kỉnh chở nàng bay lên bay xuống kia!
Nhị sư tỷ nói, chỉ có dùng còi ngọc thổi ra khúc nhạc dễ nghe mới có thể xin nó chở người.
Hoa Linh Cơ quan sát Khuynh Âm thêm vài lần nữa. Lúc này mới nhận ra vài điểm đặc thù.
Gần đây nàng không có lòng học nhạc, cũng không luyện thổi còi ngọc, sao hôm nay lại đưa nó tới?
“Sao ngươi không nói gì? Ngươi là chim chưa được mở linh trí sao?”
Đáp lại câu hỏi của Khuynh Âm, Hoa Linh Cơ liếc nhìn nó, vừa bay vừa giả vờ không hiểu.
"Ta rất thích ngươi, ngươi có muốn theo ta về nhà không? Ta có thể dạy ngươi tu luyện!"
Mẹ đồ thiểu năng! Chưa từng thấy quạ đen hay gì?
Thời buổi này còn có người lừa quạ lạ trên trời mang về nhà sao?
Dường như Khuynh Âm đã cho rằng nàng là một con chim chưa mở trí, vừa nói vừa bay dưới chân nàng, rất tự nhiên để nàng rơi xuống lưng nó, chở nàng bay đi.
Thấy có gió thổi hạc đỡ, Hoa Linh Cơ lười biếng đáp xuống lưng Khuynh Âm, sung sướng giẫm giẫm.
Con hạc thối, lần trước chở nàng thì kiêu ngạo như đại gia. Hôm nay đầu óc không bình thường hay sao mà lại chủ động chở nàng.
Khuynh Âm vẫn đang huyên thuyên: “Ta chưa bao giờ thấy một con chim xinh xắn lanh lợi, lông lưng đen bóng như ngươi, ta thích lắm. Ta vừa gặp đã yêu ngươi! Vừa gặp đã thương! Chờ ngươi tu luyện có linh trí, hai chúng ta sẽ giao phối… chíp chíp chíp chíp!!”
Chíp cái đầu ngươi!!!!
Ai muốn giao phối với nó chứ!!!
Hơn nữa đường đường là tiên hạc lại thích một con quạ đen? Thẩm mỹ có vấn đề à!!!!!
Hoa Linh Cơ sợ tới mức đập cánh, vội vàng tháo chạy.
Khuynh Âm phát hiện con chim trên lưng mình đã bay đi thì nóng ruột, hóa thành hình người, vừa ra tay đã bắt được Hoa Linh Cơ!
“Ngươi đi đâu vậy?”
Hoa Linh Cơ bị tóm chặt lấy. Trong đầu nàng chợt lóe lên suy nghĩ “vậy mà thằng nhãi này có thể hóa thành hình người”, sau đó lại kinh ngạc nhìn chằm chằm nam tử trắng trẻo anh tuấn, mặt mày lạnh lùng cao ngạo trước mặt, như nhìn thấy chi lan ngọc thụ, tuyết sơn phi hồ, trong mắt đầy cảm xúc kinh ngạc choáng ngợp.
Một lúc sau: "Quạ ——"
Đẹp trai ghê.
Nếu đẹp trai thế này…
Giao phối… cũng không phải không…
Ríu rít!
Ông trời ơi, là thẩm mỹ của hắn chạy lệch hướng, chứ nàng chưa làm gì đâu đấy!
Khuynh Âm vuốt ve lông lưng của Hoa Linh Cơ hết lần này đến lần khác, ánh mắt lộ vẻ yêu thương: "Ngươi thật xinh đẹp, ta rất thích ngươi. Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi đâu. Tổ của ta rất lớn, ngươi đến chỗ ta ngủ, chắc chắn sẽ rất thoải mái!”
Hoa Linh Cơ không khỏi nuốt nước bọt.
Thật… thật á? Được, cũng được... Ngủ một giấc cũng không phải là không... He he.
"Khuynh Âm?"
Đột nhiên, phía sau có tiếng gọi truyền đến, Khuynh Âm ôm lấy Hoa Linh Cơ quay đầu lại nhìn qua, Hoa Linh Cơ lập tức ngừng thở.
Khuynh Âm gật đầu nói: "Bái kiến Sở quân.”
Sở Huyền Dịch bay tới, hơi cau mày, dường như đang phiền muộn vì điều gì. Hắn nhìn Khuynh Âm từ trên xuống dưới vài lần rồi gật đầu: “Chúc mừng ngươi đã trưởng thành, ngươi rất tuấn tú.”
"Cám ơn Sở Quân."
“Ta có một chuyện muốn bàn với ngươi.”
"Sở Quân cứ nói đừng ngại.”
“Cho ta mượn thân hình của ngươi dùng một lát, phải đi làm một chuyện bí mật.”
Khuynh Âm giật mình nhìn xuống con chim yêu quý trong tay: “Đương nhiên rồi. Chỉ là ta vừa tìm được phối ngẫu yêu thích của mình, nó còn chưa mở mang linh trí, ta phải thu xếp cẩn thận cho nó trước, đề phòng nó chạy mất.”
Nghe vậy, Sở Huyền Dịch cũng nhìn về phía Hoa Linh Cơ.
Lúc này, toàn thân Hoa Linh Cơ cứng đờ, nàng có một loại...
Cảm giác hồi hộp như đi ngoại tình sắp bị lộ tẩy.
Nàng không nhịn được mở miệng lẩm bẩm: "Quạ."
Thật kích thích, quạ.
Danh sách chương