William ngồi chồm hỗm xuống, đưa tay vén mái tóc dài xác xơ lên, nắm khuôn mặt không có chút biểu cảm nào của cô: “Tối nay cô giúp ta chiêu đãi mấy khách hàng lớn, nếu phục vụ tốt, ta sẽ thả cô đi…”

An Khả Khả như mất hồn nhìn lại khuôn mặt âm hiểm vô cùng, ngày cũng như đêm cơn ghiền hành hạ sắp biến cô thành phế nhân, lại để cô đi? Chỉ cần có thể để cô đi, ngay lúc này đây, bảo làm gì cô cũng đều cam tâm tình nguyện!

“Tôi đồng ý, tôi đồng ý với anh…Chỉ cần anh đồng ý thả tôi, thả tôi đi…”Ngón tay khô gầy của cô nắm lấy ngón tay William dùng sức lắc mạnh, gần một tháng nay, cô không hề biết tin tức gì ở bên ngoài, tin tức của mọi người cũng không được nửa phần, không biết em cô đang học cao trung bây giờ ra sao? Thân Tống Hạo nơi đó có chuyện gì mới không? Cô đều không biết…William nhẹ vỗ vỗ tay, cửa phòng lập tức mở ra, người hầu nữ bưng khay, mâm đi vào, vừa mới đứng lại, An Khả Khả giống như là bị cấm lâu lắm rồi, như con thú đánh hơi thấy con mồi liền nhào qua!

Quả nhiên, trên cái mâm kia là kim tiêm và ma túy, cặp mắt cô sáng lên, dùng sức thật mạnh đoạt lấy khay, hai tay nổi đầy gân xanh run run rồi nhanh chóng cầm lấy kim tiêm đã có thuốc trong đó, lúc mà kim sắp ghim vào cánh tay, mặt cô giàn giụa nước bọt, nước mũi, miệng thì há ra ngáp liên tục, một giây cũng không chịu đựng được nữa. Ma túy được tiêm vào một chút, theo mạch máu đi khắp toàn thân, cô nửa nằm trên mặt đất bộ dáng thảm hại như một con chó, mọi tôn nghiêm thể diện bình thường giờ phút này đều không cần bận tâm….William chán ghét liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Mang cô ta đi tắm rửa sạch sẽ, 8 giờ tối đưa lên phòng tôi ở khách sạn Khải Uy.”

“ Dạ vâng, thưa ngài.”

Người hầu nữ gật đầu, ân cần kéo cửa nhìn William đi ra ngoài, An Khả Khả thoải mái nằm co rút trên mặt đất, cả người co quắp không ngừng run rẩy, trên gương mặt héo úa và tàn tạ vì ma túy thế nhưng lại đỏ thắm sáng rở…: “An tiểu thư, mời đi theo tôi tắm rửa.” Người hầu nữ thấp giọng nói, cao ngạo bước đi hướng tới phòng tắm.

Khách sạn Khải Uy, quảng trường suối phun, bãi đậu xe.

Xe thương vụ màu đen chậm rãi dừng lại, một người phụ nữ từ trong xe bước ra, vóc dáng thon dài tuy là vô cùng gầy yếu, y phục tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm hết sức diễm lệ, ánh nhìn mê hoặc động lòng người.

Rất nhanh nhân viên khách sạn chạy ra chào đón, rỉ tai mấy câu trực tiếp đưa cô tới thang máy dành cho khách quý. An Khả Khả hít một hơi thật sâu, thoáng run rẩy lo sợ, hai mắt dán chặt vào số trong thang máy biểu hiện tầng lầu, trong lòng thầm cầu mong chầm chậm mới tới…Nhưng rồi thang máy vẫn dừng lại, cửa từ từ mở ra, sắc mặt cô tái nhợt mấy phần, cứng ngắc theo chân nhân viên khách sạn cùng ba gã hộ vệ đi ra thang máy thẳng tới hướng phòng mà William đã bao trọn lâu dài.

Sau khi chuông cửa vang lên, cửa rất nhanh được mở ra, An Khả Khả nhìn xuyên qua trong phòng khói mù lượn lờ thấy hình ảnh trước mắt, bất chợt giật mình, trong gian phòng kia có ít nhất sáu gã đàn ông ngoại quốc, đang cao trào hưng phấn la hét…..

********************* Thân thể để bị chà đạp thành ra như vậy, anh mới đem vợ đến khám bác sĩ, thật không rõ cái người này có biết cách làm chồng người ta không đây? Vị bác sĩ chẩn mạch cực kỳ bất mãn, nhìn thẳng mặt người đàn ông ngồi trước mặt, ông mặc kệ anh ta có bao nhiêu anh tuấn, hay có nhiều tiền, đàn ông mà không đối xử tốt với vợ chính là nên bị măng1

Hứa Hoan Nhan sắc mặt tái xanh, muốn giải thích, người kia đã mở miệng: “Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?”

“Để lâu thêm một thời gian nữa, các người có muốn sanh con cũng đừng nghĩ đến! Ra máu lâu như vậy không biết đi bệnh viện, thanh niên bây giờ nha, không coi trọng thân thể mình, chờ đến khi già rồi các người mới hối hận…”

Bác sĩ ung dung, thong thả viết toa thuốc.

Hứa Hoan Nhan không lên tiếng, nhưng trong lòng lại sợ hãi khôn nguôi, không thể sanh con, cô có được coi là một phụ nữ hoàn chỉnh nữa không?

“Mấy thứ thuốc này, tôi đã ghi đầy đủ, phải tuân thủ uống theo toa thuốc không được ngưng ngày nào, thân thể phụ nữ dựa vào điều dưỡng, thuốc bắc mặc dù khó uống nhưng cũng là dưỡng sinh, phải cố gắng uống hết. Nếu hai ngày nữa máu không còn ra, làm lại kiểm tra một lần nữa.”

“Cám ơn bác sĩ.” Anh ta nhún nhường, cầm thuốc trong tay,lại ôm hai túi lớn thuốc bắc, trong túi hoặc là hoàn thuốc, hoặc là bát thuốc, nặng trĩu dọa người.

Cho đến khi lên xe, mặt anh tối sầm lại, máy lạnh mở không cao lắm, cô thân thể suy yếu không thấy nóng mấy, thế nhưng trên trán anh bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Cô lo lắng nhìn anh mấy lần, vẫn không dám nói lời nào.

“Hứa Hoan Nhan.” Anh mở miệng, âm thanh đè nén tức giận “Cô tại sao ngốc như vậy?”

Anh chợt giơ tay, ngón giữa hơi gấp lại, gõ một cái vào đầu cô!

Cảm giác đỉnh đầu đau nhức, Hứa Hoan Nhan lổ mũi chua xót, nước mắt chợt trào ra: “Anh tại sao đánh tôi?”

“Tại sao đánh cô ư? Có phải cô thà để mình chết chứ không thèm đi khám bác sĩ?” Anh hung hăng trừng cô, người phụ nữ ngu ngốc này!

“Có liên quan tới anh sao? Tôi bỏ đi đứa bé, không phải đã đúng tâm nguyện của anh rồi sao?” Cô bật khóc nói, tay đưa lên xoa đỉnh đầu, anh tại sao lại ra tay mạnh như vậy chứ?

“Phải, tôi không cần phụ nữ vì tôi sanh con, nhưng tôi lại càng không muon61co1 phụ nữ tự ình là đúng suy đoán tâm tư của tôi!” Anh giơ tay, hướng đỉnh đầu gõ thêm một cái, tức giận gầm nhẹ.

“Thân Tống Hạo, cái người biến thái này, anh lại đánh tôi nữa!” Hứa Hoan Nhan tức giận, cặp mắt đỏ bừng, nếu không phải anh đang lái xe, sợ gây ra tai nạn chết người, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!

“Cô không có tư cách vì tôi sanh con, đúng vậy, ngày trước cô một chút tư cách cũng không có, bởi vì tôi không thương, cũng không ưa thích cô, nên nếu như cô có chết tôi cũng không nhìn quá một giây, chỉ là hiện tại…” Âm thanh anh chợt dừng lại, khóe môi khinh thường nhếch lên: “Nếu như cô không bồi bổ thân thể cho tốt, sao làm vợ Thân Tống Hạo tôi được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện