Cô không nên vì sự dịu dàng, cô đơn nhất thời của anh mà động tâm, cũng không nên khuất phục khi anh đưa tin tức kết hôn ra ngoài, cô đáng lẽ phải rời xa anh từ lâu, rời đi người đàn ông biến thái chi phối tâm hồn và thể xác của cô!

Cô lập tức đứng dậy, ngực phập phồng, tức giận, nhục nhã, còn có cảm giác chua xót không rõ, cô đặt ống nghe điện thoại xuống!

Thở dài nhẹ nhõm, che dấu chua xót, không phải ngày mai mới là hôn lễ sao? Không phải thủ tục đăng kí cũng chưa làm sao? Ha ha, anh ta có thể lựa chọn trước một đêm kết hôn lêu lổng ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác, tại sao cô không thể lựa chọn mất tích một đêm trước khi kết hôn?

Hoan Nhan vừa nghĩ, vừa chạy vào phòng ngủ, cởi áo choàng tắm, mặc một cái áo cộc tay màu xanh nhạt và quần bò, buộc tóc đuôi ngựa, rồi chạy tới phòng khách lấy túi xách, rồi tìm một túi lớn bỏ vật dụng cá nhân vào rồi chạy ra cửa đi giày, đang muốn đóng cửa lại, cô chợt nhớ tới cái gì.... Chiếc thẻ tín dụng anh ta đưa cho cô trước khi ra khỏi nước cô vẫn chưa trả lại cho anh ta, còn có cái nhẫn bằng nắp lon.

Hoan Nhan rủ mắt xuống, cánh tay cầm túi vô lực buông xuống, lời nói của anh, chuyện anh làm hiện ra rõ ràng trước mắt, đảo mắt một cái, khoảng cách của bọn họ một lần nữa lại bị kéo ra, không để lại bất cứ liên hệ nào, cũng xóa sạch chút tình cảm cuối cùng còn sót lại xóa xạch.

Chần chừ một lúc, cô chạy vào phòng ngủ, kéo ngăn tủ mở hộp trang sức lấy cái nắp lon ra, nó vẫn nằm yên nơi đó, để cô nhớ tới đêm đó anh đeo một chiếc"nhẫn" lên tay cô, mâu thuẫn, cầm lên rồi hạ xuống, cuối cùng vẫn là nắm chặt trong lòng bàn tay, xoay người chạy ra ngoài.

Khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, gần như là nghe được tiếng điện thoại vang lên, Hoan Nhan đi thẳng vào thang máy, cũng không quay lại

Nhìn con số trong thang máy từng chút từng chút hạ xuống, cô nghĩ tới lời nói của Thân gia gia, nhưng mà, bây giờ cô làm sao mặt dày lưu lại được, coi như lần này cô có thể nhịn, nhưng cô sẽ vì ông mà chôn vùi hạnh phúc cả đời vào một người đàn ông như vậy sao?

Vừa nghĩ đến đây, cô cảm thấy rợn tóc gáy, chưa nói đến Thân Tống Hạo không quên được Tô Lai, chỉ nghĩ tới bụng dạ đen tối của anh ta, khiến cô ăn cũng không tiêu!

"Shit!" Thân Tống Hạo vứt mạnh điện thoại xuống, cô gái kia dám cắt đứt điện thoại của anh, rồi còn mắt điếc tai ngơ coi như không nghe thấy anh gọi?

Anh tức giận, khiến cô gái ở bên cạnh sợ ngây người, quần áo xốc xếch ở cạnh anh lại không dám đi qua, cuối cùng không hiểu mình đã gặp một người khách như thế nào? Lúc nãy quần áo hai người đã cởi gần hết, anh ta lại đứng lên nhìn điện thoại, sau khi nhìn điện thoại lại gọi điện rồi liên tục nói lời thô tục!

Uống cạn li rượu, vẫn cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, anh đứng dậy, mặc áo sơ mi, sửa sang lại quần áo, bước ra ngoài, anh muốn trở về xem cô gái kia có thật sự là an tâm thoải mái, ngủ!

"Tiên sinh, trước....." Cô gái có vẻ sợ hãi, anh ta dù không muốn cô, nhưng cô đã tiếp anh ta lâu như thế, vậy mà anh ta bây giờ lại dễ dàng rời đi?

Thân Tống Hạo dừng lại, không quay đầu mở miệng nói: "Tôi sẽ tặng cái phòng này chô cô"

Cô gái sửng sốt há hốc miệng, nhìn anh ta đầu cũng không quay lại đi ra ngoài, cô sao thấy mình như ở trong mộng, người này, đầu óc có vấn đề sao?

Thân Tống Hạo vừa khởi động xe, vừa gọi điện thoại cho Kì Chấn, bên kia Kì Chấn có vẻ như là đang ngủ mơ màng, bên này anh giống như nửa đêm động kinh âm trầm ra lệnh: "Cậu ngày mai mua lại gian phòng ở quán bar"

"Thân thiếu cậu nói cái gì, gian phòng gì? Ngày mai không phải là ngày cậu kết hôn sao?"

"Cậu chỉ cần làm thôi, nói nhiều làm gì!" Thân Tống Hạo nói vị trí quán bar, cúp máy, anh gần như không biết tên quán bar này là gì.

Hoan Nhan đứng bên ngoài chung cư, ở ven đường chờ xe, vừa suy nghĩ xem nên đi chỗ nào, nhất định phải tới chỗ ba trước, đón ba đi, sau đó... Trên tay cô cũng không có nhiều tiền, không thể ngừng trị liệu cho ba, trầm ngâm hồi lâu, trong lòng đã loại bỏ suy nghĩ tới chỗ của Văn Tĩnh, lần trước dây dưa với Thân Tống Hạo biết Văn Tĩnh chỉ quan tâm tới cô nhưng thật sự cô không muốn để Thân Tống Hạo tìm được mình.

Đành phải tới chỗ Ka Ka, Hoan Nhan hạ quyết tâm, vừa lúc có một chiếc taxi chạy qua, cô vẫy xe, cuống quít ngồi lên nói địa chỉ nơi an dưỡng của ba.

Xe cô vừa rời đi vài phút, một chiếc Bentley màu đen phóng vào chung cư.

Vừa đi được một nửa cô nhớ tới bây giờ là nửa đêm, quấy rầy ba sẽ không tốt, huống hồ Thân Tống Hạo nhất định sẽ không nửa đêm trở lại tìm cô tính sổ, sáng sớm mai cô sẽ tới đón ba, nghĩ đến đây, Hoan Nhan bảo tài xế thay đổi phương hướng tới quán Pub mà Ka Ka đang công tác.

Mở cửa phòng, Thân Tống Hạo nhạy bén phát hiện có điều bất thường.

Dép ở trong nhà lộn xộn, phòng khác dường như thiếu đi một cái gì, hai tròng mắt đen liếc qua ngôi nhà, môi mỏng nhếch lên, tốt, quả nhiên là rất tốt.

Anh không thay giày đi vào, đốt điếu thuốc, con ngươi tĩnh mĩnh thấp thoáng sau làn khói, không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Đẩy cửa phòng ngủ, quả nhiên áo ngủ vứt lộn xộn trên giường, nhìn tủ quần áo ít đến thảm thương của cô, bây giờ cũng không còn bộ nào. Anh tiếp tục tìm, đi ra ngoài phòng khách, túi xách của cô cũng không thấy, còn có một chồng bài thi cũng không có.

Cuối cùng, ánh mắt dừng lên cái thẻ tin dụng, nếu nhớ không nhầm, lần trước anh rời đi đã để lại cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện