"Buông tay, buông tôi ra, còn kéo tôi sẽ báo cảnh sát!" Hoan Nhan cố gẵng giãy giụa, chiếc áo màu xanh lá vì lôi kéo gần như bị bọn chúng cởi ra, lộ ra bờ vai trắng nõn mảnh khảnh, cô nghe Ka Ka nói qua, bình thường những chuyện như thế này thường không xảy ra, nhưng bọn người này tất nhiên không thể coi như là người bình thường!
Trong lúc giằng co, cô ngẩng đầu, lại vừa nhìn thấy gương mặt tối tăm của Thân Tống Hạo đang đi vào Pub, Hoan Nhan thấy anh giống như là cứu tinh hét lớn: "Thân Tống Hạo, cứu em!"
Tiếng nhạc huyên náo gần như bao phủ tiếng kêu của cô, mà giờ phút này, cô đã bị đám người kéo về phía một căn phòng trong quán, tiếng kêu của Hoan Nhan bị chìm nghỉm trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, thế mà người đàn ông này giống như tâm linh tương thông, ánh mắt liếc về phía cô.... Nhìn bóng dáng màu xanh nhạt ở trong đám người lúc ẩn lúc hiện, đập vào mắt anh, trong lòng nháy mắt tỉnh táo lại, tiếp theo lửa giận xông lên, anh chửi thầm một tiếng, đôi chân thon dài lập tức chen vào giữa đam người đi về phía cô... Vừa đúng lúc này, Hoan Nhan đã không còn chút sức lực bị kéo đi tới chiếc ghế, mà Ka Ka nhả lên sân kháu đoạt lấy ghi ta đánh một bản sôi động, trên sân khấu và dưới sân khấu hoàn toàn hỗn loạn, căn bản không chú ý tới Hoan Nhan được cô sắp xếp ngồi dưới sân khấu đã bị kéo đi.
"Thân Tống Hạo....." Hoan Nhan lớn tiếng kêu, cố gắng giãy giụa thân thể không muốn bị lôi vào, cánh tay gần như bị bọn họ kéo đứt, đau đớn, nhưng cô hoàn toàn không để ý, chỉ chăm chú nhìn vào bóng dáng cao lớn cách đó không xa đang tiến lại gần, cô chưa hề phát hiện, anh lại có giờ phút khiến người ta động lòng.
Ánh mắt của anh chưa hề rời khỏi cô, lửa giận trong đáy mắt gần như muốn bộc phát, trong lòng Hoan Nhan trào lên một cảm giác an tâm, cô biết, anh sẽ không để người khác tổn thương minh, vào lúc này, cô không chút do dự lựa chọn tin tưởng anh.
"Buông cô ấy ra, mấy tên khốn này!" Anh giận dữ gầm lên, ra tay cực nhanh, một quyền đấm vào mặt gã đàn ông đang ở sát Hoan Nhan, những tên khốn này bị ma túy tàn phá tất nhiên không phải đối thủ của anh, chỉ hai ba lần anh đã đá văng mấy tên khốn lôi kéo cô, cầm chặt tay cô.
Hoan Nhan hai mắt sáng rực, nhìn anh, nhưng chỉ nhin thấy gò má lạnh lùng, bàn tay anh dùng sức, gần như bóp nát bàn tay cô, dùn tay gạt đám người, kéo cô chạy ra ngoài, cô không cảm thấy đau, cũng không thấy anh thô lỗ, thậm chí trên môi còn nở nụ cười, đôi mắt sáng rực nhìn bóng lưng mê người của anh.
Cô nguyện ý bị anh nắm tay như vậy, đi thẳng về phía trước, cô nguyện ý ngoan ngoãn đi theo bước chân của anh, cái gì cũng không sợ hãi.
Đêm khuya, gió đập vào mặt, cô lại cảm thấy toàn thân khô nóng, thấp thỏm lo lâu lập tức tiêu tan, toàn thân thoải mái.
Anh tức giận bỏ tay cô ra, không lên tiếng xoay người sang chỗ khác rút một điếu thuốc ra hút, hung hăng hít mấy hơi, anh xoay người, đang muốn mắng cô thì thân thể nhỏ bé đã nhào vào lòng anh.... Lời đến miệng bị nghẹn lại, ngón tay cầm thuốc lá đưa ra, không dám nhúc nhích, người con gái từ trước tới giờ luôn trong sáng rụt rè, bướng bỉnh ngượng ngùng Hứa Hoan Nhan, vậy mà chủ động ôm anh, hơn nữa còn dán chặt như vậy.... "Tôi rất sợ, Thân Tống Hạo." Cô ngẩng đầu, hai mắt đầy nước mắt, vành mắt ửng đỏ, sợ hãi nhìn anh, làm cho cơn giận đang dâng trào mạnh mẽ của anh không tìm được chỗ phát tiết, dần dần bị một loại tình cảm bao phủ....Hai tay cô ôm chặt eo anh, thân thể nhỏ bé lại đột nhiên bộc phát sức lực mạnh mẽ làm anh không tránh được.
Anh cúi đầu, gương mặt anh tuấn động lòng người, nhưng lúc này trong mắt anh chỉ thấy một người, người đang sợ hãi ôm lấy anh, Hứa Hoan Nhan.
Cô dán sát mặt vào ngực anh, bỗng ngửi thấy mùi nước hoa, cái mũi nhăn lại, cô giống như con cún nhỏ ở trước ngực anh ngửi ngửi, sau đó ôm anh chặt hơn: "Tôi chán ghét anh, tôi chán ghét anh người đàn ông hoa tâm xấu xa Thân Tống Hạo...."
Nước mắt cô trào ra, trong lòng tức giận, ôm lấy cổ anh khóc hu hu.....