“Ông nội bị bệnh.”

Anh thở dài, giọng nói càng thêm thê lương.

“Chuyện khi nào?” Hứa Hoan Nhan kinh hãi, thế nào mới không gặp ít ngày, ông lại ngã bệnh.

“Biết cô bị thương, ông nóng lòng muốn đi thăm, lúc xuống lầu thì bị ngã.” Anh vụt đứng lên, xoay người bước mấy bước tới trước cửa sổ, bả vai khẽ rung động, Hứa Hoan Nhan hoảng hốt, khóe môi run run hồi lâu, nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống: “Tại sao lại như vậy? Làm sao sẽ….”

“Chuyện ly hôn, tôi đồng ý, nhưng hãy đợi đến khi thân thể ông nội khỏe lên rồi bàn tiếp, có được hay không?” Trong lời nói của anh mang theo cầu khẩn, khiến cho cô không thể cự tuyệt.

“Thôi được, chờ ông nội khỏe lên…”

Anh hình như nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Cám ơn cô, Nhan Nhan.”

“Tôi chỉ là vì ông nội.” Hứa Hoan Nhan không nhìn anh, lập tức đi xuống giường: “Đưa tôi đi thăm ông nội.”

Anh không có gạt cô, ông quả nhiên bị bệnh, chỉ té sơ sơ…cũng không nặng lắm, thậm chí ngay cả vết thương cũng không có, chỉ là bệnh đột nhiên trở nặng, nhiều năm rồi bệnh cũng không tái phát, lúc Hứa Hoan Nhan đi tới, ông nội đang ngủ vẻ mặt rất bình thản, cô ngồi ở trước giường hồi lâu, đến khi trời sắp tối, cô giống như chợt hiểu ra cái gì.

Hôn nhân bọn họ duy trì chính là nhờ có ông nội ở đây, nếu như không có ông, cuộc hôn nhân của họ sẽ tan vỡ.

Bây giờ ông nội đột nhiên bệnh thành như vậy, cô biết, đây là ý trời, trời cao cũng không coi trọng nhân duyên này, đoạn này gặp nhau, bốn năm tháng ở chung với nhau, do cô tranh thủ được, mà bây giờ đã đến lúc trả lại rồi.

Ông nội nằm yên không cử động được, chỉ ánh mắt nhìn bọn họ hết sức vui mừng, Hứa Hoan Nhan cũng là hết sức phối hợp với Thân Tống Hạo ra vẻ ân ân ái ái , chính là muốn an ủi ông nội thôi.

Ông nội bệnh nặng, công việc ở công ty tự nhiên là do Thân Thiếu Khang và Thích Dung Dung phụ trách. Sau khi vô thăm ông trở về biệt thự, hai người cũng mệt mỏi không nói nên lời, chị Tần bưng cà phê lên sau đó lấy ra hai tấm thiệp mời.

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân, phu nhân buổi chiều tới đây, nói là ngài thị trưởng mới từ nước Úc trở về, mẹ của ngài Quý Vân Trạch bạn thân Thiếu gia tổ chức sinh nhật, đặc biệt mời Thiếu gia và Thiếu phu nhân cùng dự tiệc.”

Thân Tống Hạo mệt mõi khoát khoát tay: “Quen biết gì hắn, có bắn đại bác cũng không tới cái quan hệ này, kêu quản gia cho người mang quà mừng tới là được.”

“Thiếu gia, lão gia đặc biệt dặn dò, chuyện này do bí thư của ngài thị trưởng đích thân gọi điện thoại tới nói rõ Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân cần phải tham dự, đặc biệt là Thiếu phu nhân nhất định phải đi.”

Lời nói của chị Tần ngay tức khắc thu hút sự chú ý của hai người, gương mặt Hứa Hoan Nhan càng thêm giật mình, cái gì mà Quý Vân Trạch cô căn bản không quen biết anh ta, tại sao lại dặn dò cô nhất định phải đi qua đó?

Thân Tống Hạo trong lòng không được tự nhiên, cũng không tiện nói gì, anh đã đáp ứng ly hôn, hiện tại anh và Hứa Hoan Nhan, chỉ là lo lắng sức khỏe của ông nội nên mới miễn cưỡng ở cùng mái nhà, đặc biệt là cô, nhìn anh lâu một chút cũng không muốn.

“Nếu là vậy, thì hãy đi đi.” Anh chua chát mở miệng, tiện tay đem tấm thiệp liệng qua một bên: “Chị Tần, chị lo chuẩn bị quà mừng đi.”

Hứa Hoan Nhan mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn bình thường không có mở miệng từ chối, cô bây giờ vẫn chưa ly hôn, cha mẹ chồng tới nhà dặn dò sự tình, cô vẫn là không cách nào từ chối được.

****************************Đợi đến sáng sớm hôm sau rời giường, ăn điểm tâm sáng xong, chị Tần mang quà mừng đã chuẩn bị sẵn để vào trong xe, Hứa Hoan Nhan cũng tùy tiện mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, áo khoác màu vàng nhạt tay ngắn hở cổ, ăn mặc tuy không long trọng nhưng cũng không quá xuề xòa. Lúc bước lên xe, đã thấy Thân Tống Hạo ngồi sẵn ở ghế phía sau, cô khom lưng bước vào đối diện đôi mắt thâm thúy của anh, Hứa Hoan Nhan quay mặt sang bên, thản nhiên nói: “Được rồi, lái xe đi.”

Lúc đến biệt thự nhà họ Quý, tức khắc có quản gia tiến lên cung kính nghênh đón hai người, lễ nghi đầy đủ, hai người giống như là “ khách quý” mà họ đang chờ đón.

Khách mời tham dự rất nhiều, toàn là những nhân vật có mặt mũi ở thành phố này, Thân Tống Hạo không khỏi tò mò, người họ Quý này mới vừa về nước, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, nhanh chóng thu hút sự chú ý của toàn bộ nhân vật nổi tiếng. Sau khi người hầu dâng trà, chợt quản gia tiến lên kính cẩn đối với Hứa Hoan Nhan nói: “Thân phu nhân, phu nhân nhà ta muốn mời ngài đi qua hàn huyên chốc lát.”

Hứa Hoan Nhan càng thêm nghi ngờ: “Mời tôi đi qua?” Cô và phu nhân nhà họ Quý cũng không quen biết, trước đó lại càng chưa từng có giao tình gì nha!

“Đúng vậy, phu nhân nhà tôi đang ở trên lầu cung kính chờ đợi.”

Hứa Hoan Nhan đành phải đứng lên, hơi lo lắng đi theo quản gia lên lầu, Thân Tống Hạo tay cầm cái ly không khỏi nắm chặt lại, nhà họ Quý này rốt cuộc muốn làm gì? Mọi chuyện đều hướng về phía Hứa Hoan Nhan, đột nhiên anh cảm thấy không được tự nhiên mấy.

“Thân tiên sinh đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này!” Chợt có giọng nam sang sảng truyền đến, Thân Tống Hạo vừa ngẩng đầu, sắc mặt không khỏi trầm xuống, người đứng trước mặt anh, không phải là người đàn ông ngày đó ở giữa quán trà ôm Hứa Hoan Nhan sao?

“Thì ra là anh, tôi nói không biết tại sao lại đặc biệt nhất định mời chúng tôi tới đây!” Thân Tống Hạo đứng lên, trong đôi mắt ánh lên nét lạnh lùng, hướng Quý Duy An đang đưa tay ra thì giả bộ như không thấy, lạnh lùng cứng rắn mở miệng nói: “ Cuối cùng, anh có mục đích gì, nếu như anh muốn chủ ý gì đối với Hứa Hoan Nhan, thì tôi cảnh cáo anh, không có khả năng!”

“Thân tiên sinh, anh hiểu lầm rồi…” Quý Duy An nhìn anh phản ứng như vậy, chẳng những không giận,, ngược lại còn rất vui nụ cười phát ra càng sáng chói, anh ta vô vị rút tay lại: “Thân tiên sinh mời ngồi, đợi mẹ tôi sau khi gặp mặt Hứa Hoan Nhan, ngài sẽ hiểu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện