"Là, là anh?" Hoan Nhan suy nghĩ rất lâu, mới nhìn rõkhuôn mặt trước mắt này, cô lập tức hô nhỏ, cả kinh lui về phía sau vàibước.....
Người trước mặt này, dĩ nhiên là người đàn ông cùng cô giao dịch một đêm kia!
"Thế nào? Cô có vẻ xem ra cực kỳ kích động, Hứa Hoan Nhan tiểu thư....." Anh dương môi, đi xuống xe, đưa tay đút vào trong túi quần, một tay tùy ýcầm áo khoác để trên vai, ánh mặt trời chiếu lên hình dáng lên tạo nênbóng mờ, làm cho người ta thấy không rõ lắm, vẻ mặt anh lúc này là thếnào.....
"Anh, xe bị đụng là xe của anh sao?" Hoan Nhan ấp úng mở miệng, có chút khẩn trương đánh giá anh, cảnh sát chỗ đó đã nói rõ, làba cô say rượu vượt đèn đỏ, tạo thành tai nạn giao thông, tất cả tráchnhiệm đều do bọn họ trách nhiệm.
"Cô nghĩ sao a?" Anh nhún vai, tiếc hận buông tay.
Hoan Nhan lập tức cúi đầu, cô ở cửa hàng bánh ngọt làm việc, một tháng cóhai ngàn tiền, một ngàn đưa là phí sinh hoạt cho ba, sáu trăm là để mình dùng, còn lại là bốn trăm, tiền thuốc men của ba đều là vấn đề, bây giờ nên làm cái gì bây giờ?
"Xin hỏi, tôi có thể biết được, tôi rốt cuộc nên bồi thường cho anh bao nhiêu tiền?" Hoan Nhan lấy hết dũng khí hỏi.
"Không nhiều lắm, ba trăm vạn mà thôi" Giọng điệu của anh như một playboy,Hoan Nhan lập tức há to mồm, ngơ ngác nhìn anh không thốt nên lời.....
Vẻ mặt của cô, ở trong mắt anh hiểu lầm, cô kinh ngạc như vậy, là bởi vì đánh cá lớn như vậy mà hưng phấn sao?
"Thân tiên sinh, tình hình trong nhà chúng tôi anh cũng thấy đấy, bây giờ tôi bồi thường cho anh không nổi, bất quá anh yên tâm, anh ghi giấy nợ chotôi, tô từng tháng làm việc kiếm tiền trả nợ lại cho anh, được không?".
Cô cầu xin nhìn lại anh, trên mặt tái nhợt là vẻ mặt bất lực.
Nhưng mà Thân Tống Hạo nhăn mày, xem thường nâng cằm lên: "Ngượng ngùng HứaHoan Nhan tiểu thư, tôi không có rảnh từng tháng cùng cô đưa tiền lẻ.... Nếu cô không có biện pháp khác, luật sự của tôi sẽ kiện toàn bộ sự việc Hứa tiên sinh.....".
"Không được!" Hoan Nhan lập tức không khống chế được nói ra tiếng....
"Mày còn chết chết đứng ở nơi này làm gì? Vừa rồi tôi đã thay cô giao tiềnthế chấp đã, lão kia còn muốn giao hơn mười vạn chi phí giải phẫu, côcòn không đi giao tiền, nếu không sẽ bị đuổi ra, tôi nói cho cô biết,tôi tuyệt đối sẽ không chăm sóc lão bại liệt này..... Còn có năm ngàntiền thế chấp cô phải đưa cho tôi, đây chính là tiền riêng của tôi....".
Hoàng Thư Quyên bỗng nhiên lại xông ra, kéo Hoan Nhan qua một bên, lớn giọngồn ào..... Thân Tống Hạo nghiêng người dựa vào xe, đôi mắt không chút để ý đảo qua hai người bọn họ, một thô lỗ vô tình, một yếu ớt bất lực, xem ra thật đúng là làm cho người ta đồng cảm a.
Điện thoại trongtúi vang lên, Thân Tống Hạo không nhìn trực tiếp nhấn nghe, đầu bên điện thoại kia truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ: "Hạo, đừng chiatay được không? Em thật sự rất yêu anh, em không thể xa anh, Hạo, khôngcó anh em sẽ chết, thật sự sẽ chết....".