Bởi vì trời mua, ánh sáng trong hành lang rất tối,vẫn có thể nhìn thấy một người học sinh nam cao lớn trong ngực lộ ra một khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn, là hoa hậu của lớp nghệthuật bên cạnh - Lâm Thiến.
Nhưng mà, tại sao cô ta lại nhắc đếnmình? Hoan Nhan có chút không hiểu, nhẹ nhàng nỉn thở: "Đương nhiên làem a!" Thanh âm có chút từ tính của học sinh nam truyền đến.
"Ghét...." Lân Thiến nắm chặt tay đấm ngực học sinh nam, sau đó là tiếng cười khanh khách chói tai truyền đến.
Hoan Nhan kinh ngạc sửng sốt, trong tay cặp sách ướt đẫm lập tức rơi trênmặt đất, cô phản xạ có điều kiện đứng lên, đem cả người mình trốn ở vách tường sau..... Mu bàn tay ở trên mặt nhợt nhạt, không biết là nước mưahay là nước mắt, người phát ra thanh âm kia, là Tống Gia Minh, bạn trainửa nam ở cùng một chỗ với cô.
_______________________________________
"Là ai?" Thanh âm dễ nghe Lâm Thiến lập tức vang lên, tiếp theo là tiếngbước chân tới đây, Hoan Nhan thật nhanh lau đi nước trên mặt, đem tóclộn xộn của mình sửa sang lại một cái, mới nở ra nụ cười nhợt nhạt, xoay người đi ra.
"Hoan Nhan?" Thanh âm Tống Gia Minh có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không có lúng túng hay bối rối, ngay cả.....
Hoan Nhan hơi chuyển người một cái, dừng trên cánh tay ngang hông ở trênngười Lâm Thiến, anh ta ngay cả động tác đó đều không có, không, ngay cả bản năng trốn tránh cũng không có.....
Trái tim Hoan Nhan, lập tức rơi vào đáy cốc.
"Hoan Nhan, hôm nay là chủ nhật, cô tới sớm thật" Lâm Thiến dựa vào trongngực Tống Gia Minh, mềm mại nói, ánh mắt nhưng là từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Hoan Nhan, dừng ở đôi giày ướt đẫm của cô.....
Cô LâmThiến quần áo xa xỉ, trang điểm cho xinh đẹp, dáng người duyên dáng,trong tay vẫn còn cầm tay người đàn ông của Hứa Hoan Nhan, dù là bất kỳlà người phụ nữ nào, trong con mắt một cách tự nhiên kia sẽ có khinhthường.....
Hoan Nhan mẫn cảm nhắm đôi mắt, nhợt nhạt cười: "Em có chút chuyện, vì vậy tới sớm.....".
"Vậy thì hay quá, Hoan Nhan anh và Lâm Thiến đang có chuyện muốn nói cùngem, chúng ta ra ngoài đi" Thanh âm Tống Gia Minh rất nhẹ, ôm người đẹphăm hở ra ngoài.
Hoan Nhan cắn môi một cái, tinh tế mở miệng: "Được".
Cô xoay người, như con rối đi về phía trước, đem lời thân mật hai ngườivứt bỏ ở hai lỗ tai, vẫn là cảm thấy, bước chân, nặng nề, thật nặngnề.....