"A..." Hứa Hoan Nhan đưa tay che ngực, ngay lập tức lại bị chìm xuống nước, theo bản năng cô đưa tay ôm chặt lấy anh, bộ ngực mềm mại không tránh khỏi dán sát vào người anh...

Anh nheo mắt bỡn cợt, khóe môi khẽ cong khêu gợi: "Tôi biết rõ, cô là một người phụ nữ phóng đãng, vậy mà trước đó còn giả vờ rụt rè e thẹn..."

Anh lúc nào cũng vậy, luôn dùng mọi cách để hạ nhục cô.

"Tôi không muốn ở đây!" Hoan Nhan tức giận mặt đỏ rực, trời ạ, ban ngày ban mặt lại còn giữa bể bơi ngoài trời, cô sao dám sa đọa như vậy! Cô không dám nghĩ đến phản ứng của những người hầu còn đang tránh sau phía cây kia...

"Muốn trên giường?" Anh nhếch môi nhìn cô trêu chọc, lại cúi xuống cắn nhẹ môi cô: "Nhưng tôi thích ở trong nước... loại hưởng thụ này rồi cô sẽ cảm thấy thích...."

Một giây sau, chiếc váy bơi nhỏ xíu cũng đã trôi theo dòng nước, anh hôn một đường xuống phía dưới, xâm nhập mạnh mẽ, Hoan Nhan không nhịn được kêu ra tiếng, ngón tay cào vào lưng anh để lại vài vệt đỏ ửng...

***

Đáng chết! Anh ta trước giày vò cô đến chết đi sống lại, sau thì ném tiền đuổi cô đi! Anh ta xem cô như những cô gái đứng đường, có thể tùy ý gọi đến đuổi đi. Trong lòng tức giận, cô dứt khoát tắt nguồn di động, vứt bỏ người đàn ông đáng ghét đó ra khỏi suy nghĩ!

Trở lại phòng, Hoan Nhan lục tìm chìa khóa, hai cô gái ở cùng phòng cũng chuyển đi vì vậy ký túc xá chỉ còn mình Hoan Nhan ở, cũng có chút vắng vẻ.

Đang mở cửa, bỗng có cánh tay mềm mại chạm vào vai Hoan Nhan, "Hoan Nhan."

Hoan Nhan giật mình, quay đầu lại, thấy Lâm Thiến, đang mỉm cười chào cô.

Cô ta chưa bao giờ tỏ vẻ thân thiết với người khác, trừ phi có việc muốn nhờ vả. Hoan Nhan gạt nhẹ tay cô ta, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi!"

"Hoan Nhan, nói chuyện vài phút, tôi chờ cô lâu rồi.". Lâm Thiến mỉm cười, tay chặn cửa không cho Hoan Nhan đóng lại.

"Thật ngại Lâm Thiến, tôi nghĩ hai chúng ta không có gì để nói."

Hoan Nhan cúi đầu, không muốn nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, cô thừa nhận cô ta rất đẹp, nhất là dáng vẻ vừa thẹn thùng lại thùy mị dịu dàng của cô ta hôm nay khi ở bên Thân Tống Hạo, xinh đẹp động lòng người.

Hoan Nhan cũng không biết tại sao cô lại nghĩ tới hình ảnh giữa trưa hôm nay, hình như… còn có chút chán ghét.

"Hoan Nhan, chuyện liên quan đến Tống Gia Minh." Lâm Thiến nhìn thẳng vào mặt Hoan Nhan, đúng như cô ta nghĩ Hoan Nhan vẫn chưa quên được Tống Gia Minh.

Tay nắm cửa của Hoan Nhan, hoàn toàn không còn sức, Lâm Thiến ngang nhiên đẩy mạnh cửa, thản nhiên đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện