Chuyến đi bị chậm lại mấy ngày vì phải làm thủ tục ra nước ngoài cho Đâu Đâu. Đã sắp tới cuối năm, đã từ lâu anh đã rất sốt ruột, chỉ muốn bay đến Hawai ngay để đoàn tụ với Hoan Nhan, còn cô thì ngày ngày gọi điện thoại tới mấy lần. Anh cũng biết cơ thể của cô hiện tại do mang thai nên rất yếu ớt, cho nên anh cũng rất áy náy vì mình không thể giúp đỡ gì cho cô được.

Vào một ngày, vừa mới dỗ cho Đâu Đâu ngủ trưa, Thân Tống Hạo vốn dự định đi công ty xem xét lại công việc lần cuối thì người quản gia đi vào.

"Ông làm sao vậy? Sao lại có cái vẻ mặt này?" Thân Tống Hạo nhìn vẻ mặt không bằng lòng lại vừa có vẻ tức giận của quản gia, không khỏi buồn cười hỏi.

"Thiếu gia. . . Tôi thật sự không muốn nói với ngài, nhưng mà, nhưng mà. . . cái cô em gái của phu nhân đó, lại đến tìm!" Quản gia vừa thở phì phò vừa nói, dường như ngay cả phép tắc cũng đã quên hết .

"Em gái Nhan Nhan sao?" Thân Tống Hạo cau mày, suy nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra, nói: "Vậy à, người ấy có phải tên gọi là Hứa Mễ Dương không?"

"Vâng, đúng là cô ta. chưa từng thấy ai đến nhà người khác mà có da mặt dày như cô ta."

"Tôi nhớ là đã gửi cô ta vào học ở một trường quân sự, hình như là học bảy năm liên tục, hay là cô ta đã tốt nghiệp rồi.

Thân Tống Hạo nhướng đối lông mày, cũng không nói rõ ra ý có để cho cô ta vào nhà hay không.

"Thực tình, tôi thấy cô ta tính nết vẫn như trước kia. . . Thiếu gia, nếu không thì để tôi đuổi cô ta đi nhé. . ."

"Ấy đừng! Để tôi đi xem một chút, rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì đây, nói cho cùng, cô ta cũng được coi là em gái của Nhan Nhan đấy."

"Nhưng mà cô ta và phu nhân không có một chút liên hệ máu mủ nào hết, chúng ta làm đến như vậy, cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi." Quản gia vẫn như cũ, hầm hừ nói.

"Cứ đi xem một chút đã rồi hãy nói sau!" Thân Tống Hạo cũng cười lạnh, quả thật nếu cô ta vẫn không thay đổi chút nào, thì dĩ nhiên anh cũng sẽ không mảy may quan tâm tới cô ta nữa.

Còn nếu cô ta thật sự cải tà quy chính, ngược lại anh sẽ vui lòng được làm người tốt.

Xuyên qua vườn hoa, lại đi thêm mười mấy thước mới đến nơi cổng chính của biệt thự, Thân Tống Hạo cũng không bảo người mở cửa, chỉ hỏi cách qua hàng rào: "Cô tới đây làm cái gì?"

Hứa Mễ Dương quay lại, thân thể cao ngỏng, gầy tong teo, người mỏng mảnh như một tờ giấy, mái tóc dày bù rối như một đống cỏ khô ở trên đầu, vừa quay đầu lại nhìn thấy Thân Tống Hạo, ánh mắt của cô ta vụt bừng sáng lên: "Anh rể, anh rể, là em đây mà?"

"Nhan Nhan đang nghỉ phép ở nước ngoài, cô tốt nghiệp chưa?" Thân Tống Hạo vẫn như trước, giọng ôn hoà hỏi lại.

Sắc mặt Hứa Mễ Dương thoắt biến đổi. Cô ta cũng không dám nói cho anh biết, cô ta chỉ ở trong trường có ba tháng, sau đó đã rút học phí rồi bỏ ra ngoài sống lêu lổng.

"Vâng, đã tốt nghiệp." Cô ta gật đầu một cái, tùy tiện nói qua loa.

Thân Tống Hạo cũng không hỏi thêm, chỉ tiếp tục nói: "Nếu đã tốt nghiệp, vậy thì hãy đi tìm một công việc đường đường chính chính mà làm. . ."

"Anh rể, em muốn làm ăn với bạn bè, anh có thể cho em mượn chút tiền vốn được không?" Hứa Mễ Dương không đợi anh nói xong, đã vội vàng mở miệng nói.

Thân Tống Hạo liếc mắt nhìn cô ta một cái, cảm thấy dáng vẻ của cô ta có chút không bình thường. Thoạt nhìn đã thấy cực kỳ không khỏe mạnh, dường như chỉ cần một trận gió thổi qua cũng đã gã gục.

"Cô định buôn bán cái gì? Từ trước đến nay tôi không làm những việc mua bán bị lỗ vốn, cô hãy chuẩn bị xong hết mọi thứ, lên kế hoạch dự toán, điều tra thị trường, người cô định hợp tác làm ăn cũng phải tìm hiểu lại? Nếu như cô thua lỗ thì lấy cái gì để trả cho tôi?"

Nghe anh nói như vậy, Hứa Mễ Dương không khỏi nổi lên chút tức giận: "Anh có nhiều tiền như thế, tùy tiện rút ra bằng một sợi tóc cũng đủ cho em sống cả đời, vậy mà lại hẹp hòi quá thế!"

"Đúng là tôi có tiền, nhưng những đồng tiền kia đều là do tôi từng chút từng chút vất vả cực nhọc mới kiếm ra được. Tai sao tôi lại phải đưa cho cô một cách vô điều kiện nhỉ? Nếu như cô vẫn còn ấp ủ ý nghĩ rằng tôi sẽ đưa cho cô khoản tiền ấy, thì tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu, bây giờ thì cô đi đi!"

Thân Tống Hạo nói xong, liền xoay người liền bỏ đi. Hứa Mễ Dương thấy thế cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn anh đi xa, sau đó cũng xoay người, từng bước từng bước rời đi.

Trở về biệt thự, Thân Tống Hạo liền dặn dò quản gia: "Hãy gọi điện thoại tới trường học của Hứa Mễ Dương, tôi muốn xem một chút rốt cuộc cô ta nói có thật không."

Chỉ chốc lát sau quản gia liền quay lại ngay, vẻ mặt đầy khinh bỉ nói: "Đồ lừa đảo, cô ta chỉ ở trường học có ba tháng, liền tự ý bỏ học, còn học phí cô ta cũng đã rút hết và mang theo ra sống ở bên ngoài."

Thân Tống Hạo châm một điếu thuốc, cười lạnh một tiếng nói: "Hãy cho người theo dõi cô ta, ngược lại tôi muốn nhìn xem, đến tột cùng cô ta muốn làm cái gì."

"Vâng, thiếu gia." Quản gia lập tức liền đi chuẩn bị, còn anh cũng dựa vào ghế salon, nhíu mày suy tư. Hứa Mễ Dương đột nhiên xuất hiện, hơn nữa chuyện mượn tiền vừa rồi vì sao lại bỏ qua dễ dàng như thế, thật sự rất kỳ quái....hoàn toàn không hề giống như thói quen hàng ngày, cũng như không phù hợp với tính tình của cô ta.

Thủ tục xuất ngoại của Đâu Đâu cũng không có gì phức tạp lắm, nên đã làm xong đầy đủ. Đêm trước khi đi, hai người cũng có chút kích động, Đâu Đâu tắm xong cứ nằm lỳ ở trên giường, mở to đôi mắt nhìn chăm chú, ánh mắt không rời khỏi tấm hình của Hoan Nhan. Thân Tống Hạo tắm xong ra ngoài, nhìn thấy thế, cười hỏi: "Mẹ con có xinh đẹp không?"

"Rất xinh đẹp ạ..." Đâu Đâu trả lời vẻ rất thỏa mãn, đem hình của mẹ để cẩn thận ở dưới chiếc gối đầu: "Mẹ con xinh đẹp nhất."

"Nhóc con xấu xa, miệng thật ngọt." Thân Tống Hạo cười ha ha, vén chăn lên nằm xuống: "Sáng mai là có thể nhìn thấy mẹ con rồi, mẹ con còn nói cho chú biết, mẹ con đã chuẩn bị cho con rất nhiều quà."

"Con không cần quà, chỉ cần mẹ thôi." Đâu Đâu ngoan ngoãn nhắm mắt lại: "Con nghĩ sẽ ngủ thật nhanh, sau đó sẽ được gặp mẹ rất nhanh."

Thân Tống Hạo xoa xoa của bé: "Ừ, ngủ đi."

Một đêm trôi qua yên bình sáng hôm sau, khi trở dậy, vừa xuống nhà đã thấy quản gia vẻ mặt đen sì đang chờ ở trong phòng khách.

"Có việc gì sao?" Thân Tống Hạo cảm thấy buồn cười, quả thật ông lão này đã biến đổi rồi, gần đây càng ngày ông lão lại càng giống như đứa bé.

"Còn chuyện gì khác ngoài chuyện cái nhà cô Hứa tiểu thư đó chứ! Cô ta lại chạy đến làm loạn, một sống hai chết ầm ỹ đòi đi vào bằng được. Tôi sợ ồn ào sẽ khiến hàng xóm láng giềng nghe thấy, lại sợ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ngài và tiểu thiếu gia, cho nên đã để cho cô ta đi vào, nhưng cũng ngăn lại chỉ cho cô ta đợi ở trong vườn.... thật là chưa từng gặp qua một người nào như vậy, phu nhân của chúng ta thật tuyệt vời, tính tình quá tốt, không hiểu tại sao lại có một người em gái tính nết xấu xa như vậy!"

"Để ý đến cô ta làm cái gì, tôi và Đâu Đâu đang muốn đến sân bay bây giờ đây."

Thân Tống Hạo vừa nói, nhìn từng người giúp việc đang mang hành lý ra nhà để xe, rồi ôm Đâu Đâu đi ra bên ngoài.

"Anh rể..." Từ xa Hứa Mễ Dương nhìn thấy Thân Tống Hạo liền cất tiếng gọi. Thân Tống Hạo chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta: "Cô lại tới đây làm gì?"

"Anh rể, hai người có việc phải ra khỏi nhà sao?" Hứa Mễ Dương nhìn người giúp việc đang mang hành lý, liền đến gần cười hỏi.

"Đúng vậy!" Thân Tống Hạo cũng không buồn nhìn cô ta, liền bế Đâu Đâu đưa vào trong xe, Hứa Mễ Dương lại làm mặt dày, tiến sát đến bên cạnh: "Anh rể, anh có thể cho em đi nhờ một đoạn đường không, em cũng muốn đi sân bay đón bạn em."

Thân Tống Hạo nửa cười nửa không nhìn cô ta: "Dĩ nhiên là được thôi."

Nhìn thấy ánh mắt của cô ta thoáng cái liền nổi lên vẻ vui sướng vì được như ý, lộ rõ sự hả hê. Thân Tống Hạo thản nhiên nhếch môi: "Cô muốn ngồi cùng với chúng tôi trên xe này hay là muốn ngồi trên xe khác?"

"Đương nhiên em muốn ngồi cùng xe với anh rể rồi." Hứa Mễ Dương không chút do dự đáp thật nhanh.

Thân Tống Hạo cũng không từ chối, cười nói: "Cũng được, ta đi thôi!"

Hứa Mễ Dương chủ động ngồi lên ghế phụ, thuận tay liền đặt chiếc túi nhỏ đang cầm trong tay lên nơi để đồ vật ở phía sau xe.

Suốt dọc đường đi cô ta chỉ yên lặng, cũng không nói câu gì. Dĩ nhiên Thân Tống Hạo cũng không để ý đến cô ta, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với Đâu Đâu vài câu.

Đi được một nửa đường, chợt chuông điện thoại di động của Mễ Dương vang lên, cô ta bắt máy "A lô, vâng tôi là Mễ Dương."

"Sao cơ? Cậu đổi vé sang chuyến bay ngày mai à? Sao không nói cho tôi biết sớm một chút, tôi cũng đã đi được nửa đường.... được rồi được rồi..."

Nói mấy câu, Mễ Dương liền cúp điện thoại, cô ta quay sang nhìn Thân Tống Hạo vẻ mặt áy náy: "Anh rể, có thể cho em xuống trước được không? Hôm nay bạn em không đến được..."

Thân Tống Hạo cười một tiếng đầy giễu cợt, nói: "Không được."

Vẻ mặt của Hứa Mễ Dương liền biến sắc, càng thêm cẩn thận cười làm lành nói: "Anh rể, thật sự em không thể đi tiếp...Từ sân bay thuê xe trở về, cũng tốn khá nhiều tiền đấy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện