Cô cố chấp, nhưng cũng không ngốc, có phần hiểu được, 15 năm trống vắng không sánh bằng ba năm cùng ăn cùng ngủ. Cô thua rồi, thua triệt để, thua bởi cô xuất hiện quá sớm, biến mất quá sớm.

"Anh Cẩn Hiên, cám ơn anh đã đến thăm hỏi em." Thiên Tình xoay người, nhân thể nhìn anh một chút. Cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, nhưng nụ cười kia lại như có chút xa xôi: "Anh trở về đi, cái em muốn không phải là sự thông cảm... anh cũng nên biết, em, Thân Thiên Tình này, bị người khác thông cảm, chính là điều mà em ghét nhất !"

Cô xoay người, khập khiễng đi về phía trước. Ngực Mộ Cẩn Hiên thoáng co rút đau đớn, lại không biết phải nói như thế nào, anh cũng đi về phía trước, yên lặng bước theo cô.

Đi được một đoạn đường, đột nhiên Thiên Tình quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt anh quay đi như né tránh, bước chân cũng do dự dừng lại. Trong lòng Thiên Tình có chút chán nản, cô hiểu rõ tính tình của anh, ngay từ khi còn nhỏ đã nhận thấy tính khí của anh thuộc loại không nóng không lạnh, dù Thái sơn có sập ở phía trước thì mặt cũng không đổi sắc.

Thậm chí có đôi khi cô suy nghĩ, phải thế nào mới có thể khiến anh biến đổi được đây? Chưa bao giờ cô nhìn thấy vẻ mặt bối rối của anh...

"Anh đi theo em làm gì? Mộ Cẩn Hiên anh có phải là đàn ông không vậy? Anh đã không cần em, cũng đừng mang đến cho em chút ước ao, đừng mang đến cho em chút hy vọng nữa... em không phải là sủng vật để cho anh dụ dỗ, chơi đùa đâu!"

Thiên Tình nói một mạch, nói xong liền nổi lên tức giận.Cô giận đến run người, cổ họng như nghẹn lại, lòng bàn chân như xoắn lại càng thêm đau nhức. Thực sự cô chỉ muốn rời khỏi anh thật xa, không nhìn thấy anh một lần nào nữa! Cô tiêu sái đi thật nhanh, bất chấp lòng bàn chân của cô đã sớm bị mài đến nát nhừ. Cô sợ rằng, nếu cô dừng lại sẽ không thể khống chế nổi mà tìm anh tủi thân khóc lóc kể lể, sẽ lại bị giọng nói ôn nhu của anh làm cho rối loạn tâm trí.

"Hi, người đẹp. . ." Một chiếc xe Ferrari màu đỏ bất thình lình kêu “Két” một tiếng dừng lại ở sát bên người Thiên Tình, cửa kính xe hạ xuống, để lộ ra từng chút từng chút vẻ mặt tuấn mỹ như yêu quái của một chàng trai. Thiên Tình cũng không ngẩng đầu lên, giọng thô lỗ quát một tiếng: "Cút. . ."

"Ái chà, người đẹp như em tại sao vừa mở miệng đã thô lỗ thế nhỉ!" Trần Liệt nhướng mi, thoáng vẽ ra một nụ cười quỷ quái... hắc... cậu ta chưa từng thấy một cô gái mở miệng đối đáp với một thanh niên tuấn tú điều khiển một chiếc Ferrari lại là một từ “cút” a!

Tâm tính của Thiên Tình không được tốt, ngẩng mặt lên cũng không thèm nhìn tới cậu ta đã bắt đầu mắng: "Ngươi có bệnh à, quá nửa đêm ngươi mở cửa xe thể thao ra để tán gái, tưởng hay ho lắm phải không? Cút... Ta nói cho ngươi biết, bản tiểu thư hôm nay tâm tình không tốt, ngươi còn không biến đi, ta liền cho nổ tung săm lốp xe của ngươi bây giờ!"

Thiên Tình nhất thời bị kích động đến phẫn nộ, liền dương ngón tay giữa như kiểu thị uy giơ lên ở trước mặt Trần Liệt.

Lần này Trần Liệt không sao bình tĩnh được nữa. Cậu ta không khỏi nhìn lại cô vài lần rất hiếu kỳ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của người đang nổi cơn tức giận kia, xem ra có một vẻ đặc biệt phong tình, khiến cho Trần Liệt vốn quen nhìn mỹ nữ vui cười nịnh nọt, với khuôn mặt trang điểm đậm, dày cộm như chiếc mặt nạ kia, trong lòng đột nhiên nổi lên một loạt sự tò mò...

Vậy mà cô lại vẫn giơ ngón tay giữa đầy khinh bỉ như diễu võ dương oai vậy! Nhưng mà cái bộ dáng ấy của cô rõ ràng lại rất thanh tú xinh đẹp... 

Ha ... ha, không ngờ đây lại là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy sự so sánh đối lập nhau như thế, mà lại là sự đối lập tổng hợp của từng bộ phận thân thể. . .

"Nếu như cô làm nổ tung săm lốp xe của tôi, tôi nghĩ rằng nhất định lại càng vui hơn." Ánh mắt của Trần Liệt cong lên, dứt khoát nằm bò ra ở trên cửa xe nhìn cô cười xấu xa.

Thiên Tình vừa nghe lời này, sự tức giận lại nổi lên càng lớn hơn. Cô vừa định mắng cậu ta, lại nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên đang đuổi theo. Thiên Tình chẳng muốn dây dưa với người đàn ông này nữa, xoay người định tránh ra, thế nào lòng bàn chân lại giẫm phải một viên đá vụn sắc nhọn, cô đau đớn “ai ôi” một tiếng, thiếu chút nữa liền ngã quỵ trên mặt đất. . .

"Thiên Tình. . ." Đương nhiên Mộ Cẩn Hiên đã nhìn thấy cảnh vừa rồi, anh bước nhanh mấy bước đuổi theo. Thiên Tình cắn răng một cái, ngẩng đầu liền hướng về ánh mắt của chàng trai đang nhìn một cách biến thái kia, cô trừng mắt nhìn lại cậu ta: "Tôi muốn lên xe!"

"Hả?" Dù thế nào Trần Liệt cũng chưa từng nghĩ rằng, đột nhiên cô lại nói ra một câu liều lĩnh như vậy. Cậu ta thoáng chần chừ, nhưng Thiên Tình lại kéo tay vịn cửa, mở cửa xe ra, khom lưng liền ngồi vào xe. . .

"Thân Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên phát ra tiếng gầm nhẹ, lập tức nổi giận , anh đưa tay kéo lấy cánh tay của cô, đáy mắt cơ hồ phun ra lửa giận: "Em muốn làm gì?"

"Ai cần anh lo!" Thiên Tình trở mặt lườm anh một cái, liền cố sức kéo cánh tay của mình ra: "Buông ra, đồ biến thái này, buông ra!"

"Anh biến thái sao?" Mộ Cẩn Hiên cảm thấy bản thân sắp sửa phun ra lửa, anh càng túm chặt lấy cánh tay của cô, dùng lực kéo cô vào trong lòng mình: "Người khác tùy tiện đến gần bắt chuyện với em, em liền đi cùng với người ta luôn hay sao! Thân Thiên Tình, vì sao em lại trở thành như vậy!"

"Xin hỏi anh, người ta là người nào? " Thiên Tình buồn cười lườm anh một cái, hỏi thẳng: "Xin hỏi, anh lấy tư cách gì để quản em nhỉ?"

"Thân Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên nghiến răng tức giận, anh lập tức giữ chặt hai vai của cô, kéo cô về lại bên cạnh mình: "Em đừng có bức anh!"

"Em bức bách anh sao? Anh muốn kết hôn, em đáp ứng, em không dây dưa, em ngoan ngoãn cút ngay, anh còn muốn em như thế nào nữa đây? Chẳng lẽ. . . Anh muốn “trong nhà hồng kỳ không đổ, bên ngoài cờ màu cũng bay” sao? Thật xấu hổ, em cảm thấy thật ghê tởm khi cùng người khác dùng chung một người đàn ông!"

Cô cố chấp đẩy anh ra, xoay mặt, bày ra vẻ quyến rũ nhìn Trần Liệt: "Này, cậu vẫn còn không đuổi người này đi giúp tôi sao?"

Trần Liệt nhìn cô gái giống như kiểu diễn trò, sắc mặt biến đổi tự nhiên, không khỏi chậc chậc ngợi khen. Cậu ta tự nhận là sự biến đổi sắc mặt của mình trong việc làm quen với phụ nữ, đã được luyện thành công trong “Lô Hỏa Thuần Thanh” thành tuyệt kỹ, nhưng không ngờ bây giờ đem so sánh lại còn có người khác lợi hại hơn!

Cậu ta đẩy cửa xe ra, cánh tay dài liền ôm lấy cổ Thiên Tình: "Sweetheart, người kia là ai vậy, có quan hệ với em sao?"

Trong lòng Thiên Tình biết cậu ta đang cố ý phối hợp với mình, không khỏi cong môi cười: "Trước kia mắt bị mù nên mới có quan hệ, bây giờ nhìn thấy rõ ràng nên sẽ không quan hệ nữa. . ."

"Nếu đã vậy, bây giờ chúng ta đi thôi nhỉ, em thích qua đêm ở nơi nào? Hay là mình lại đến Hilton nhé?" Trần Liệt vừa nói, vừa trương cái mặt hồ ly đầy yêu nghiệt, ghé sát bên tai Thiên Tình nhẹ nhàng thổi một hơi. . .

Nhìn thấy cậu ta làm ra một loạt động tác ám muội như vậy, Mộ Cẩn Hiên có cảm giác đầu óc của mình nổ “ùng” một tiếng. Không chút nghĩ ngợi, anh liền vung quyền nện luôn: "Con mẹ nó, để tao phải ra tay!"

Mặt Trần Liệp nghiêng đi, một quyền kia lại vẫn trùng điệp rơi xuống nơi khóe môi của cậu ta. Bị đau, cậu ta kêu rên thành tiếng, lập tức liền buông lỏng Thiên Tình ra. Mộ Cẩn Hiên đưa tay kéo Thiên Tình trở lại, anh cong ngón giữa lên rồi gõ vào đầu cô kêu “cốc” một cái, gầm nhẹ giống như kiểu cực kỳ phẫn nộ: "Thân Thiên Tình! Em dám tùy tùy tiện tiện đi mướn phòng cùng người khác thử xem!"

"Anh nghĩ rằng em không dám sao? Anh dám tùy tùy tiện tiện kết hôn với người khác, vì sao em lại không thể tùy tiện được nhỉ?" Thiên Tình không chút bận tâm đến sự tức giận của Mộ Cẩn Hiên, ra sức giãy giụa muốn tránh ra bên ngoài: "Anh...cái đồ không biết xấu hổ này, sống chết cứ quấn người khác để làm gì vậy, mau thả em ra ngay, nếu không buông tay bạn trai của em sẽ đánh anh tan xác bây giờ !"

"Em còn nói!" Mộ Cẩn Hiên nhìn cô, đáy mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. Anh lập tức bóp chặt cổ của cô, nhưng chưa dùng lực, chỉ là ra sức lay lay vài cái: "Anh thật muốn bóp chết em, Thân Thiên Tình, có phải em muốn bức anh đến phát điên hay không ?"

"Anh cực kỳ để ý chuyện này sao?" Thiên Tình hất cái cằm lên, nhưng trong đáy mắt đã ẩn chứa ý cười. . .

"Nói vớ vẩn!" Anh buông cái cổ mảnh khảnh của cô ra, nhưng đầu ngón tay lướt qua những vết màu hồng nhàn nhạt ở trên cần cổ của cô lại mang theo sự quyến luyến

"Vì sao?" Thiên Tình ép hỏi rất nhanh: "Này, như vậy không phải là rất hợp ý của anh sao, em cùng người khác kết hôn, làm bà xã người khác, từ nay về sau liền biến mất trong cả cuộc đời của anh. . ."

"Em im ngay đi!" Anh lập tức ôm lấy cô: "Anh không cho phép!"

Lời nói cứng rắn vừa rồi có chút khàn khàn, anh liền cúi đầu trên vai cô cắn một cái: "Anh sẽ không cho phép!"

"Anh cho phép hay là không cho phép có liên quan gì tới em nhỉ? Anh là gì của em, Mộ Cẩn Hiên, dựa vào đâu mà em phải nghe lời anh?" Khóe miệng của Thiên Tình đã ngầm chứa ý cười, nhưng lại vẫn kiên quyết ra sức đẩy anh không thôi: "Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa... Hiện tại em muốn đi yêu đương rồi !"

"Thiên Tình. . ."

Mộ Cẩn Hiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh khẽ buông cô ra, nhìn cô không chớp mắt, nói gằn từng tiếng: "Em biết rất rõ là anh thích em mà."

Thiên Tình lập tức ngây ngẩn cả người, mãi lâu sau cô mới ngây ngốc mở miệng: "Em không biết, cho tới bây giờ em cũng không biết. Anh chưa bao giờ nói với em, trong lòng em không có một chút cơ sở nào hết, Mộ Cẩn Hiên, anh nói lại cho em nghe đi. . . Em vẫn muốn nghe, muốn nghe 100 lần."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện