Huống chi Tử Di không phải một người phụ nữ xấu xa. Anh luôn tỉnh táo nên biết rất rõ. Anh thích Thiên Tình, muốn ở cùng một chỗ với Thiên Tình, nhưng chưa bao giờ cô đố kỵ hoặc làm tổn thương tới Thiên Tình.

"Anh biết, Tử Di, em cứ hận anh , trách anh, mắng anh, anh cũng không dám oán trách em... chính anh đã phụ em, có lỗi với em... tất cả đều là lỗi của anh... Anh không nên qua lại với em khi bản thân vẫn không quên được Thiên Tình. Anh không nên đã yêu Thiên Tình, lại còn làm tổn thương em... Tóm lại, anh là đồ vô lại, một tên vô lại chính cống. Tử Di, em đừng khóc nữa, lỗi là do anh, anh không phải là một người đàn ông tốt, anh không xứng đáng với em..."



"Mộ Cẩn Hiên... Anh đi đi, lập tức đi ngay bây giờ đi..." Nghe thấy anh nói như vậy, lập tức Âu Tử Di tránh ra khỏi lòng anh, nước mắt còn đang đong đầy trong khóe mắt cô cũng không để ý, vẫn cứ ra sức đẩy anh : " Anh đi đi, thừa dịp lúc này em còn chưa đổi ý, thừa dịp lúc này em còn có thể kìm giữ được bản thân mình, Cẩn Hiên... Anh đi đi, hãy kết hôn với Thiên Tình ngay đi, để cho em hoàn toàn chết tâm, từ nay về sau sẽ không còn “si tâm vọng tưởng” nữa..."



Cô lảo đảo đẩy Mộ Cẩn Hiên ra, miệng nói những lời lộn xôn, ngay chính cô cũng không biết mình đang nói gì nữa... Cô chỉ muốn anh hãy đi khẩn trương, đừng có đứng ở trước mặt cô như vậy nữa... cô sợ rằng cô sẽ không nhẫn nại được , sợ rằng cô lại đổi ý... Cô sợ bản thân mình lại giống như ngày trước , cứ “mặt dày mày dạn” dây dưa với anh...



"Tử Di..." Mộ Cẩn Hiên thấy cô quay mặt bỏ đi, bộ dáng bước đi nghiêng ngả lảo đảo mà lại kiên quyết, theo bản năng anh đuổi theo một vài bước, rồi lại dừng lại...



Cô nói rất đúng, tình yêu tay ba, tất nhiên có một người sẽ phải buông tay...



Mộ Cẩn Hiên xoay người đi về phía nhà Thiên Tình. Tới cửa nhà, anh ấn chuông cửa, khi đang chờ mở cửa, bất chợt anh nghe thấy một tiếng hét lớn đầy bi thương của Tử Di. Mộ Cẩn Hiên kinh hãi quay đầu lại , nhìn thấy cô đang chạy tới giống như bị điên vậy...



"Tử Di, làm sao vậy?" Mộ Cẩn Hiên cuống quít chạy tới ôm chặt lấy cô, nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt đến dọa người, ánh mắt như thất thần làm cho người ta sợ hãi.



Cô bóp chặt cánh tay anh, móng tay tựa hồ đã đâm sâu vào trong tay anh, hai hàm răng va vào nhau lập cập, cô cứ thế run rẩy ở trong lòng anh rất lâu, mới mở miệng nói ra mấy chữ đứt quãng: "Ba, ba ba... Bệnh tình nguy kịch, bệnh tình nguy kịch... Bệnh viện, bệnh viện, cấp cứu... Cẩn Hiên, đưa em đi... lái xe... Lấy xe..."



"Tử Di, em đừng sốt ruột, anh sẽ đưa em đi ngay bây giờ, em chờ ở đây, anh đi lấy xe, đừng sợ, không có việc gì đâu, hãy tin tưởng anh, có được hay không?"



Anh nhẹ nhàng lắc lắc cô, lại thấy bộ dáng của cô vẫn trong tình trạng thần trí mơ hồ, chỉ có những giọt lệ vẫn lăn xuống không ngừng từ đôi mắt vô hồn. Anh dứt khoát kéo cô đến bãi cỏ, đỡ cô ngồi xuống: "Tử Di, chờ anh..."



Mộ Cẩn Hiên buông cô ra xoay người định đi, bỗng nhiên ngay giờ phút đó, một đôi tay tóm lấy quần áo anh keó lại phía sau.



Mộ Cẩn Hiên xoay mặt trở lại, nhìn thấy đôi con ngươi đen tuyền đang nhìn anh, mở miệng nói gằn từng tiếng: "Cẩn Hiên..."



"Làm sao vậy, Tử Di?"



"Anh cho em mượn xe, anh không cần phải đi đâu." Cô nói thì thào... đúng ra là cô đang sợ, cô sợ rằng mình đã rất không dễ dàng mới đưa ra được quyết định kia, mà quyết tâm ấy lại cứ thế bị phá hủy đi... cô cũng sợ, sợ rằng vì chuyện của ba ba, Mộ Cẩn Hiên sẽ làm nhưng chuyện gì đó, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.



Nếu hiện tại cô đã lựa chọn buông tay, vậy thì, tất cả quả đắng hãy để cho cô một mình gánh vác.



"Hiện giờ cảm xúc của em không tốt, lái xe thế nào đây?" Mộ Cẩn Hên nhíu mày, đẩy tay cô ra rồi vội vã đi lấy xe. Xe còn đang đỗ ở trong vườn nhà của Thiên Tình, lúc này người hầu đến mở cửa, bước chân của Mộ Cẩn Hiên không ngừng đi về phía khu vườn.



Anh đi đến bên cạnh xe, khi mở cửa xe, anh không tự chủ được, thoáng nhìn qua phòng của Thiên Tình vẫn còn đang sáng đèn. Nhất định cô vẫn còn chưa đi ngủ, bây giờ cô đang ngồi ở đó mà khóc sao?



Lúc này anh thật muốn xông lên gặp cô, nói cho cô biết hiện tại bọn họ đã có thể ở cùng một chỗ rồi.



Nhưng anh vẫn cố gắng khắc chế, mở cửa xe, khởi động động cơ, một luồng ánh sáng từ đèn pha chiếu rọi về phía trước càng lúc càng xa, xa đến nỗi rốt cuộc anh cũng không sao nhìn tới được.



Khi đó, anh hoàn toàn không biết, bỏ qua một giây đồng hồ, một ngày, một tháng, một năm, sẽ không cách nào lấy lại những sai lầm đã qua nữa.



Xe chạy ra ngoài, anh mở cửa xe gọi Âu Tử Di lên xe.



"Cẩn Hiên, để mình em đi thôi." Âu Tử Di loạng choạng đứng lên, cố chấp mở miệng nói.



"Lên xe đi Tử Di, bác trai đối xử với anh tốt vô cùng, anh đi thăm bác là chuyện đương nhiên thôi, chuyện khác tạm thời không cần lo, em lên xe nhanh đi!"



Âu Tử Di gục đầu xuống, cảm thấy lo lắng một mảnh, cũng không nhàn rỗi để suy nghĩ nhiều nữa... Đúng vậy, ba ba đã sắp chết, bây giờ cô còn lo lắng những chuyện này nọ có ích gì hay không?



Ngồi trên xe, anh nhanh chóng lái xe đi về hướng bệnh viện . Âu Tử Di khóc mệt mỏi, sự nghẹn ngào dần ngừng lại, cô áp sát mặt vào lớp kính lạnh băng ... cả hai người bọn họ đều không ai nói năng gì.

*******************



Lần thứ tám An Gia Khải ngẩng đầu lên, lúc này anh vẫn thấy Thân Thiên Tình mang một bộ dáng như “thất hồn lạc phách”, đang chống má nhìn vách tường màu trắng.



Anh nhìn đi nhìn lại cái vách tường kia, xác định hoàn toàn sạch sẽ, không có bất kỳ cái gì thú vị ở đó đáng để cho cô không nhúc nhích mà nhìn ngắm đến nửa buổi sáng như vậy.



Uh`m, anh là ông chủ đấy nhé, cà phê mình uống tự tay mình pha, tài liệu cũng chính mình phải chỉnh sửa, sau đó gọi điện thoại bảo người đến lấy, trong lúc ấy, anh đi pha trà, mang nước trái cây cho cô.



Thân phận hai người bọn họ, rõ ràng đã đổi chỗ rồi



"Thân Thiên Tình!" An Gia Khải không kềm nén được, buông bút đi tới.



Trước mặt cô có một tờ tạp chí đang mở, vẫn đúng trang mà hai giờ trước anh thấy cô đã mở ra xem.



"Cô đã thất thần suốt một buổi sáng rồi đấy." Bàn tay anh quơ quơ ở trước mặt cô, nhìn thấy ngay cả đôi mắt cô cũng không hề chuyển động một cái.



"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh nhìn cô ngồi si ngốc ngơ ngác ở đó, bộ dáng thần sắc không chút thay đổi, đáy lòng không khỏi nảy lên một nỗi phiền muộn nho nhỏ.



Cô vẫn trầm mặc như cũ, An Gia Khải nhếch môi, thử hỏi thăm dò: "Chuyện có liên quan đến Mộ Cẩn Hiên sao?"



Thiên Tình chớp chớp đôi mắt, tiếp theo, đôi mắt đỏ lên, một dòng nước mắt lập tức tuôn trào, lăn xuống gò má.



Ánh mắt An Gia Khải đầy tăm tối, anh cúi đầu, ngón tay thon dài đan vào nhau: "Lại là hắn, Thân Thiên Tình, cô vẫn còn định tranh giành không chịu thua kém sao?"



Thiên Tình mếu máo, nước mắt rơi xuống càng thêm mãnh liệt: "Ông chủ, lần này anh ấy thật sự phải kết hôn rồi."



An Gia Khải nhíu lại hàng mi dài, khẽ dựa vào trên ghế sofa, lười biếng nhìn cô, bên môi đã có ý cười nhàn nhạt: "Này không cần phải như vậy chứ? Cuối cùng người ta đã lựa chọn một người và đã buông tay với một người, đối với cô mà nói, đây là chuyện tốt."



"Tôi bị ném đi, còn nói là chuyện tốt sao?" Hai mắt Thiên Tình trừng lớn, buồn bực nhìn vẻ mặt cười cười của An Gia Khải.



"Như thế sao không thể gọi là chuyện tốt được đây? Chẳng lẽ người đàn ông kia một bên cùng cô chàng chàng thiếp thiếp, một bên cùng vị hôn thê ân ân ái ái, sau đó kéo dài đến độ mười năm, tám năm... người ta hưởng hết “Tề Nhân Chi Phúc”, trong chớp mắt sẽ quăng luôn cả hai người đi, tuyển chọn một người khác, tuổi còn trẻ lại xinh đẹp để kết hôn,... Đến lúc đó hắn quăng bỏ cô so với hiện tại hắn quăng bỏ cô có gì khác nhau không, cô nói xem đây có đúng là một việc tốt không? Ít nhất bây giờ, cô tuổi còn trẻ, bộ dáng lại đẹp như vậy, gia thế lại tốt, cô có thể tìm một người đàn ông khác toàn tâm toàn yêu cô mà... có rất nhiều, rất nhiều cơ hội!"



"Anh nói bậy! Tôi không cho phép anh được chửi bới anh Cẩn Hiên như vậy. Vốn dĩ anh ấy không phải là người như thế, anh cho là anh Cẩn Hiên cũng giống như đàn ông các anh, chuyên môn lạm tình như vậy sao?" Thiên Tình bị câu nói của anh làm cho tức giận đến bốc hỏa, không khỏi đứng bật dậy, chỉ vào mũi anh lớn tiếng nói biện bạch.



"Chẳng thế thì sao ." An Gia Khải “vân đạm phong khinh” cười: "Chẳng thế thì cô hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý đi.



"Anh Cẩn Hiên đối với Âu Tử Dichỉ là chịu trách nhiệm, đối với tôi là thích thiệt tình..." Thiên Tình nói được nửa câu, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào nữa, cứ ngơ ngẩn cả người.



"Nếu hắn đối với Âu Tử Di chỉ là chịu trách nhiệm, vậy vì sao hắn vẫn còn trêu chọc cô? Nếu hắn đối với cô là thích thật lòng, vì sao lúc trước lại đi trêu chọc Âu Tử Di?"



"Tôi đã nói với anh từ trước rồi mà, nhà anh Cẩn Hiên có việc khó nói, ban đầu thời điểm anh ấy khó khăn, thì Âu Tử Di cứu anh ấy..."



"A..., nếu cô đã nói như vậy, tôi lại càng thêm coi thường hắn, một người đàn ông, không nói đến chuyện gặp phải chuyện gì khó khăn, chỉ cần nói đơn giản, hắn cần người phụ nữ cứu giúp, hỗ trợ ... Về điểm này tôi liền coi hắn không ra gì rồi, còn nữa, chẳng lẽ được người ta cứu cứ phải lấy thân báo đáp mới được hay sao? Nếu là ngay cả điểm này, một chút sát phạt quyết đoán cũng không có, nếu ngay cả một chút việc cực nhỏ ấy mà không thể chống đỡ nổi, vậy thì, tôi muốn hỏi cô một câu ngược lại, dựa vào cái gì mà cô nói người ta đối với cô là chân thành thật ý đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện