Phiên dịch lại bô bô một hồi, sắc mặt cái người “thỉnh thoảng tiên sinh” vọt lên thay đổi khó coi, ông ta nhìn qua toilet bên kia An Gia Khải
còn chưa ra tới, liền hướng phiên dịch quang quác quang quác một tràng.
"Thư ký tiểu thư, Tổng giám đốc An cho cô bao nhiêu tiền, Tùng Hạ tiên sinh trả gấp đôi."
Thiên Tình càng thêm tức giận, còn nghe nữa, cô sợ cô sẽ lập tức bộc phát, cho lão già khốn kiếp kia một ném qua vai, trở lại mấy đá!
"Thật xin lỗi, tôi đi toilet." Thiên Tình cố nén tức giận đứng lên, lễ phép gật đầu một cái, xoay người muốn đi, chợt một bàn tay khô héo duỗi tới, trực tiếp rơi vào phía trên eo của cô. . . . . .
Cơn giận của Thiên Tình lập tức bùng phát, cô đưa tay tóm lấy tay lão Tùng Hạ hướng phía ngực mình kéo một phát, cả người ông ta liền từ phía bàn nhào tới, ngã nhếch nhác trên mặt đất!
Vừa ngẩng đầu lên, thấy An Gia Khải đứng ở một bên, Thiên Tình muốn thu hồi chân lại cũng không kịp nữa, đầu nhọn gót giày đá vào trên lưng của “tùng hạ thỉnh thoảng”, người nọ lập tức gào lên giống như heo bị chọc tiết, trong miệng vẫn như cũ bô bô nói cái gì đó, phiên dịch cũng căm tức lớn tiếng kêu la, đại khái như vậy là đánh người ngoại quốc, hợp tác lần này tuyệt đối khó khăn, bọn họ muốn đi gặp chính phủ Trung quốc kiện An Gia Khải, kiện Thiên Tình!
"Ông chủ. . . . . ." Thiên Tình nhìn sắc mặt nghiêm túc khó coi của An Gia Khải, không khỏi khiếp hãi hô lên. . . . . .
An Gia Khải giận dữ đưa tay kéo Thiên Tình ôm vào trong ngực, Thiên Tình sợ hết hồn, còn tưởng rằng anh muốn ra tay đánh mình, nhưng không ngờ An Gia Khải giống như phát điên, hung hăng đạp lão Tùng Hạ này mấy đá, lại chưa hết giận cầm một cái ghế nện vào lưng của lão ta, nhìn người nọ đang gào khóc thảm thiết: "Đánh cái loại người bại hoại này! Có giỏi đi kiện đi, ngược lại tôi muốn nhìn người Nhật Bản ở ngay tại Trung Quốc giở trò lưu manh rốt cuộc chính phủ xử lý như thế nào!"
An Gia Khải trầm giọng quẳng xuống mấy câu nói, tiếp theo rút ra một tấm thẻ quăng vào mặt thông dịch viên kia: " Cầm chút tiền này cho tên bại hoại kia đi bệnh viện, các người nếu muốn về Nhật Bản thì đừng chết tại Trung Quốc!"
Anh một đường kéo Thiên Tình, xoay người đi ra ngoài, bàn tay anh ôm ngang eo Thiên Tình đang run nhè nhẹ, ngay cả anh cũng kềm chế không động vào nữ nhân, vậy mà vẫn dám tranh chấp!
Thiên Tình nhìn dáng vẻ giận dữ của anh, bị anh kéo đi một chữ cô cũng không dám lên tiếng, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm không yên, giao dịch làm ăn lần này hết sức quan trọng, nếu không An Gia Khải sẽ không đích thân đi đàm phán.
“Ông chủ. . . . Thật xin lỗi, thật ra thì, thật ra thì Tùng Hạ tiên sinh chỉ va chạm tôi một chút xíu, lẽ ra tôi không nên ra tay.”
“Thiên Tình!” An Gia Khải chợt dừng bước, mắt đen sâu thẵm như đại dương hấp dẫn bao phủ cả người cô.
“Nếu như không phải vì dẫn em tới đây để giải sầu, anh hoàn toàn sẽ không nhân cơ hội này tới đây gặp mặt ông ta bàn chuyện. Cho nên, em không cần phải suy nghĩ gì hết, dạng người bại hoại như ông ta, anh thấy một lần đánh một lần, tuyệt đối sẽ không nương tay!”
“Nhưng tôi hại anh mất một giao dịch làm ăn. . . “
“Em cho rằng trong lòng anh, người anh yêu quan trọng hay là một cuộc giao dịch làm ăn quan trọng?” An Gia Khải đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô: ‘Không cần suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta dứt khoát chuyên chú dạo chơi cho thật vui vẻ thoải mái!”
Thiên Tình lập tức vui vẻ cười lên: “Được, chúng ta đi lướt sóng, đi bơi lội, đi ăn hải sản. . . “
“Mọi chuyện đều theo ý em.” An Gia Khải nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô cũng vui lây. Anh cúi đầu thấy sợi dây đỏ trên cổ cô, biết cô vẫn ngoan ngoãn đeo viên ngọc ấy, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ngọt ngào vui sướng: “Ngọc này đã đeo
rồi không thể tháo ra, biết không?”
“Tại sao?” Thiên Tình hơi không hiểu, khi đi tắm vẫn phải đeo sao? “Viên ngọc nhà anh, từ trước đến giờ từ đời này sang đời khác chỉ truyền cho con dâu nhà họ An….”
“Oh?” Thiên Tình sủng sốt bật cười, ngón tay không kiềm được xoa xoa ngọc kia, xúc cảm mát lạnh truyền đến, tim của cô hình như cũng hơi xúc động.
“Tôi không thể nhận….”
“Anh đã đưa ra rồi thì không thể thu hồi lại, chẳng lẻ em muốn cả đời này anh phải sống độc thân sao?”
An Gia Khải nhìn vẻ mặt khó xử của cô, trong lòng thoáng chua xót nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng trêu ghẹo cô.
“Ông chủ….” Thiên Tình mềm lòng, không biết nên từ chối người này như thế nào, cô biết anh rất ưu tú, rất hoàn mỹ, nhưng hiện tại cô không cách nào nhanh như vậy yêu người khác. Mười lăm năm lưu luyến si mê, không thể nói cắt liền cắt, cô cần có thời gian, từng chút một đem tình cảm đối với Mộ Cẩn Hiên từ trong tâm mình dần dần gột bỏ.
Còn lại mấy ngày, hai người vui chơi thoải mái giống như thần tiên.
Nhưng thời gian sung sướng lúc nào cũng ngắn ngủi, nháy mắt đã là ngày cuối cùng. Thiên Tình quyết định sau buổi tối này cô sẽ lặng lẽ rời đi, thư từ chức cô đã chuẩn bị xong, đến khi đi sẽ nhét qua khe cửa phòng anh.
Buổi chiều hôm đó, Thiên Tình trên bãi biển ngồi uống nước giải khát ướp lạnh, còn An Gia Khải nói điện thoại cách đó không xa. Bọn họ dự tính một lát nữa sẽ xuống bơi, mấy ngày nay An Gia Khải dạy Thiên Tình bơi cũng được chút ít.
Thiên Tình chờ anh mãi vô cùng buồn chán, nhìn cách đó không xa có một đứa bé nho nhỏ tròn trịa đang chơi bóng, chợt nổi tính trẻ con chạy qua bên đó cùng chơi với đứa bé. Cho đến khi toàn thân đều toát ra mồ hôi, Thiên Tình mới chạy về dù của mình, cầm ly nước chanh uống dỡ lên một hơi hết sạch…..
“Oa, thật sự sảng khoái…”Nước chanh thật lạnh trôi xuống bụng, khiến toàn thân dường như thoải mái đến tận kẽ tóc…
Thật kỳ lạ, cô chạy chơi lâu thế mà nước chanh vẫn lạnh ngắt.
Thiên Tình chép chép miệng, cũng không để trong lòng, quay mặt đi tìm An Gia Khải, lại phát hiện không thấy người kia đâu.
Nằm trên ghế phơi nắng trên bãi cát, một mình buồn tình ngồi nghịch hạt cát chờ anh trở về. Một lát sau, bỗng nhiên cảm giác trước mắt lờ mờ, Thiên Tình cho là do ánh mặt trời chiếu vào làm chói mắt, liền che mặt lại, thế nhưng cảm giác lóa mắt vẫn không hết, bụng dưới khó chịu giống như bị lửa đốt, cả người bắt đầu nóng ran…
Toàn thân Thiên Tình cảm thấy cực kỳ khó chịu, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng cảm giác choáng váng kéo tới càng lúc càng nặng hơn, cả người rơi lại xuống ghế…
“Tiểu thư, An tiên sinh bảo tôi đến đón cô quay lại…” Chợt có một người đàn ông mang giày tây đi tới, cung kính hướng về phía Thiên Tình đang mờ mịt nói.
Thiên Tình chỉ hừ mấy tiếng đã thốt không nên lời, người nọ thấy thế liền lớn tiếng nói với mấy người đàn ông đứng sau lưng: “ Còn không mau đỡ tiểu thư về khách sạn.”
Du khách xung quanh thấy mấy người này nghiêm chỉnh, nói năng đàng hoàng bộ dáng cung kính nên cũng không để ý đến, mấy người kia liền đỡ Thiên Tình đi về hướng phía ngoài bãi biển, du khách một nhóm tới rồi một nhóm đi…Mãi đến khi An Gia Khải vội vả quay trở lại đã không thấy bóng dáng Thiên Tình đâu, trong đầu anh sau khi vang lên một tiếng ong, hình như tất cả trước mắt đều biến mất….
An Gia Khải điên cuồng lôi kéo hỏi thăm du khách hết người này đến người khác, tuy nhiên không một ai biết Thiên Tình đi nơi nào…
An Gia Khải không biết đi nơi nào tìm, gọi điện thoại về khách sạn, Thiên Tình vẫn chưa về phòng. Trong lòng nóng như lửa đốt, chợt một đôi tay mềm mại nhỏ xíu giật giật ống quần của anh: “Chú, chị bị mấy chú mặc đồ đen…nhìn xấu xấu kéo đi rồi…”
An Gia Khải cuống quýt quay đầu lại, chụp đứa bé khoảng bốn năm tuổi luôn miệng hỏi: “Bé ngoan, mau nói cho chú biết bọn họ đưa chị đến chỗ nào?”
Đứa bé giơ ngón tay hồng hào chỉ về hướng nam: “Đi phía bên kia, bọn họ mới vừa đi thì chú đến…”
“Cám ơn bảo bối, cháu thật là đứa bé ngoan, chú phải đi ngay cứu chị trở về…” An Gia Khải kích động không thôi, hôn mạnh vào miệng đứa bé hai cái, xoay người chạy theo hướng đứa bé vừa chỉ…
Vội vàng chạy một hơi tới lối ra, từ xa đã thấy mấy bóng áo đen hết sức bắt mắt trên bãi biển toàn là người mặc đồ tắm. An Gia Khải vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, vừa liều mạng đuổi theo…
Bọn họ đưa Thiên Tình đi đến bên cạnh xe, không biết sao trong đầu thoáng thanh tỉnh một chút, cô vô lực giùng giằng không muốn lên xe: “Buông tôi ra…”
"Thư ký tiểu thư, Tổng giám đốc An cho cô bao nhiêu tiền, Tùng Hạ tiên sinh trả gấp đôi."
Thiên Tình càng thêm tức giận, còn nghe nữa, cô sợ cô sẽ lập tức bộc phát, cho lão già khốn kiếp kia một ném qua vai, trở lại mấy đá!
"Thật xin lỗi, tôi đi toilet." Thiên Tình cố nén tức giận đứng lên, lễ phép gật đầu một cái, xoay người muốn đi, chợt một bàn tay khô héo duỗi tới, trực tiếp rơi vào phía trên eo của cô. . . . . .
Cơn giận của Thiên Tình lập tức bùng phát, cô đưa tay tóm lấy tay lão Tùng Hạ hướng phía ngực mình kéo một phát, cả người ông ta liền từ phía bàn nhào tới, ngã nhếch nhác trên mặt đất!
Vừa ngẩng đầu lên, thấy An Gia Khải đứng ở một bên, Thiên Tình muốn thu hồi chân lại cũng không kịp nữa, đầu nhọn gót giày đá vào trên lưng của “tùng hạ thỉnh thoảng”, người nọ lập tức gào lên giống như heo bị chọc tiết, trong miệng vẫn như cũ bô bô nói cái gì đó, phiên dịch cũng căm tức lớn tiếng kêu la, đại khái như vậy là đánh người ngoại quốc, hợp tác lần này tuyệt đối khó khăn, bọn họ muốn đi gặp chính phủ Trung quốc kiện An Gia Khải, kiện Thiên Tình!
"Ông chủ. . . . . ." Thiên Tình nhìn sắc mặt nghiêm túc khó coi của An Gia Khải, không khỏi khiếp hãi hô lên. . . . . .
An Gia Khải giận dữ đưa tay kéo Thiên Tình ôm vào trong ngực, Thiên Tình sợ hết hồn, còn tưởng rằng anh muốn ra tay đánh mình, nhưng không ngờ An Gia Khải giống như phát điên, hung hăng đạp lão Tùng Hạ này mấy đá, lại chưa hết giận cầm một cái ghế nện vào lưng của lão ta, nhìn người nọ đang gào khóc thảm thiết: "Đánh cái loại người bại hoại này! Có giỏi đi kiện đi, ngược lại tôi muốn nhìn người Nhật Bản ở ngay tại Trung Quốc giở trò lưu manh rốt cuộc chính phủ xử lý như thế nào!"
An Gia Khải trầm giọng quẳng xuống mấy câu nói, tiếp theo rút ra một tấm thẻ quăng vào mặt thông dịch viên kia: " Cầm chút tiền này cho tên bại hoại kia đi bệnh viện, các người nếu muốn về Nhật Bản thì đừng chết tại Trung Quốc!"
Anh một đường kéo Thiên Tình, xoay người đi ra ngoài, bàn tay anh ôm ngang eo Thiên Tình đang run nhè nhẹ, ngay cả anh cũng kềm chế không động vào nữ nhân, vậy mà vẫn dám tranh chấp!
Thiên Tình nhìn dáng vẻ giận dữ của anh, bị anh kéo đi một chữ cô cũng không dám lên tiếng, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm không yên, giao dịch làm ăn lần này hết sức quan trọng, nếu không An Gia Khải sẽ không đích thân đi đàm phán.
“Ông chủ. . . . Thật xin lỗi, thật ra thì, thật ra thì Tùng Hạ tiên sinh chỉ va chạm tôi một chút xíu, lẽ ra tôi không nên ra tay.”
“Thiên Tình!” An Gia Khải chợt dừng bước, mắt đen sâu thẵm như đại dương hấp dẫn bao phủ cả người cô.
“Nếu như không phải vì dẫn em tới đây để giải sầu, anh hoàn toàn sẽ không nhân cơ hội này tới đây gặp mặt ông ta bàn chuyện. Cho nên, em không cần phải suy nghĩ gì hết, dạng người bại hoại như ông ta, anh thấy một lần đánh một lần, tuyệt đối sẽ không nương tay!”
“Nhưng tôi hại anh mất một giao dịch làm ăn. . . “
“Em cho rằng trong lòng anh, người anh yêu quan trọng hay là một cuộc giao dịch làm ăn quan trọng?” An Gia Khải đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô: ‘Không cần suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta dứt khoát chuyên chú dạo chơi cho thật vui vẻ thoải mái!”
Thiên Tình lập tức vui vẻ cười lên: “Được, chúng ta đi lướt sóng, đi bơi lội, đi ăn hải sản. . . “
“Mọi chuyện đều theo ý em.” An Gia Khải nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô cũng vui lây. Anh cúi đầu thấy sợi dây đỏ trên cổ cô, biết cô vẫn ngoan ngoãn đeo viên ngọc ấy, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ngọt ngào vui sướng: “Ngọc này đã đeo
rồi không thể tháo ra, biết không?”
“Tại sao?” Thiên Tình hơi không hiểu, khi đi tắm vẫn phải đeo sao? “Viên ngọc nhà anh, từ trước đến giờ từ đời này sang đời khác chỉ truyền cho con dâu nhà họ An….”
“Oh?” Thiên Tình sủng sốt bật cười, ngón tay không kiềm được xoa xoa ngọc kia, xúc cảm mát lạnh truyền đến, tim của cô hình như cũng hơi xúc động.
“Tôi không thể nhận….”
“Anh đã đưa ra rồi thì không thể thu hồi lại, chẳng lẻ em muốn cả đời này anh phải sống độc thân sao?”
An Gia Khải nhìn vẻ mặt khó xử của cô, trong lòng thoáng chua xót nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng trêu ghẹo cô.
“Ông chủ….” Thiên Tình mềm lòng, không biết nên từ chối người này như thế nào, cô biết anh rất ưu tú, rất hoàn mỹ, nhưng hiện tại cô không cách nào nhanh như vậy yêu người khác. Mười lăm năm lưu luyến si mê, không thể nói cắt liền cắt, cô cần có thời gian, từng chút một đem tình cảm đối với Mộ Cẩn Hiên từ trong tâm mình dần dần gột bỏ.
Còn lại mấy ngày, hai người vui chơi thoải mái giống như thần tiên.
Nhưng thời gian sung sướng lúc nào cũng ngắn ngủi, nháy mắt đã là ngày cuối cùng. Thiên Tình quyết định sau buổi tối này cô sẽ lặng lẽ rời đi, thư từ chức cô đã chuẩn bị xong, đến khi đi sẽ nhét qua khe cửa phòng anh.
Buổi chiều hôm đó, Thiên Tình trên bãi biển ngồi uống nước giải khát ướp lạnh, còn An Gia Khải nói điện thoại cách đó không xa. Bọn họ dự tính một lát nữa sẽ xuống bơi, mấy ngày nay An Gia Khải dạy Thiên Tình bơi cũng được chút ít.
Thiên Tình chờ anh mãi vô cùng buồn chán, nhìn cách đó không xa có một đứa bé nho nhỏ tròn trịa đang chơi bóng, chợt nổi tính trẻ con chạy qua bên đó cùng chơi với đứa bé. Cho đến khi toàn thân đều toát ra mồ hôi, Thiên Tình mới chạy về dù của mình, cầm ly nước chanh uống dỡ lên một hơi hết sạch…..
“Oa, thật sự sảng khoái…”Nước chanh thật lạnh trôi xuống bụng, khiến toàn thân dường như thoải mái đến tận kẽ tóc…
Thật kỳ lạ, cô chạy chơi lâu thế mà nước chanh vẫn lạnh ngắt.
Thiên Tình chép chép miệng, cũng không để trong lòng, quay mặt đi tìm An Gia Khải, lại phát hiện không thấy người kia đâu.
Nằm trên ghế phơi nắng trên bãi cát, một mình buồn tình ngồi nghịch hạt cát chờ anh trở về. Một lát sau, bỗng nhiên cảm giác trước mắt lờ mờ, Thiên Tình cho là do ánh mặt trời chiếu vào làm chói mắt, liền che mặt lại, thế nhưng cảm giác lóa mắt vẫn không hết, bụng dưới khó chịu giống như bị lửa đốt, cả người bắt đầu nóng ran…
Toàn thân Thiên Tình cảm thấy cực kỳ khó chịu, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng cảm giác choáng váng kéo tới càng lúc càng nặng hơn, cả người rơi lại xuống ghế…
“Tiểu thư, An tiên sinh bảo tôi đến đón cô quay lại…” Chợt có một người đàn ông mang giày tây đi tới, cung kính hướng về phía Thiên Tình đang mờ mịt nói.
Thiên Tình chỉ hừ mấy tiếng đã thốt không nên lời, người nọ thấy thế liền lớn tiếng nói với mấy người đàn ông đứng sau lưng: “ Còn không mau đỡ tiểu thư về khách sạn.”
Du khách xung quanh thấy mấy người này nghiêm chỉnh, nói năng đàng hoàng bộ dáng cung kính nên cũng không để ý đến, mấy người kia liền đỡ Thiên Tình đi về hướng phía ngoài bãi biển, du khách một nhóm tới rồi một nhóm đi…Mãi đến khi An Gia Khải vội vả quay trở lại đã không thấy bóng dáng Thiên Tình đâu, trong đầu anh sau khi vang lên một tiếng ong, hình như tất cả trước mắt đều biến mất….
An Gia Khải điên cuồng lôi kéo hỏi thăm du khách hết người này đến người khác, tuy nhiên không một ai biết Thiên Tình đi nơi nào…
An Gia Khải không biết đi nơi nào tìm, gọi điện thoại về khách sạn, Thiên Tình vẫn chưa về phòng. Trong lòng nóng như lửa đốt, chợt một đôi tay mềm mại nhỏ xíu giật giật ống quần của anh: “Chú, chị bị mấy chú mặc đồ đen…nhìn xấu xấu kéo đi rồi…”
An Gia Khải cuống quýt quay đầu lại, chụp đứa bé khoảng bốn năm tuổi luôn miệng hỏi: “Bé ngoan, mau nói cho chú biết bọn họ đưa chị đến chỗ nào?”
Đứa bé giơ ngón tay hồng hào chỉ về hướng nam: “Đi phía bên kia, bọn họ mới vừa đi thì chú đến…”
“Cám ơn bảo bối, cháu thật là đứa bé ngoan, chú phải đi ngay cứu chị trở về…” An Gia Khải kích động không thôi, hôn mạnh vào miệng đứa bé hai cái, xoay người chạy theo hướng đứa bé vừa chỉ…
Vội vàng chạy một hơi tới lối ra, từ xa đã thấy mấy bóng áo đen hết sức bắt mắt trên bãi biển toàn là người mặc đồ tắm. An Gia Khải vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, vừa liều mạng đuổi theo…
Bọn họ đưa Thiên Tình đi đến bên cạnh xe, không biết sao trong đầu thoáng thanh tỉnh một chút, cô vô lực giùng giằng không muốn lên xe: “Buông tôi ra…”
Danh sách chương