"Thiên Tình, sao em lại bỏ đi không nói không rằng như vậy ?"
"Em nhớ ba mẹ, cho nên đã từ chức trở về nhà." Thiên Tình vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: "Anh Cẩn Hiên ngồi chơi nhé, em lên lầu trước."
"Thiên Tình, em đi cùng anh ra ngoài một lúc được không?" Mộ Cẩn Hiên vừa thốt ra lời nói kia, Thân Tống Hạo toàn thân liền toát mồ hôi lạnh... Trời ạ, lúc này nếu như vừa ra khỏi cửa mà chạm mặt với An Gia Khải, An Gia Khải sẽ nghĩ thế nào đây? " Anh Cẩn Hiên, anh có chuyện gì sao?" Cô thấy lời anh nói mang theo chút như cầu xin, nên không đành lòng cự tuyệt.
"Anh có mấy lời này muốn nói chuyện với em nói một chút... anh...anh sắp sửa...sắp sửa sẽ phải kết hôn..."
"Chúc mừng anh, đáng tiếc em đang ở nước Mỹ nên không thể tham gia hôn lễ của anh được rồi." Thiên Tình cười sáng lạn đến khác thường, nét mặt tươi cười vui vẻ cũng không hề thấy sự miễn cưỡng.
Lúc này Hoan Nhan và Thân Tống Hạo mới lặng lẽ thở ra, nhưng trong lòng lại thật chua xót.
Như thế này là điều tốt nhất cho cả hai đứa trẻ... tạo hóa đúng là trêu ngươi.
"Thiên Tình, em cùng anh đi ra ngoài một chút đi!" Mộ Cẩn Hiên lại tiến lên một bước, giọng nói vẫn hòa nhã như vậy, tựa hồ Thiên Tình vẫn là cô bé con ngày xưa của anh.
Trong lòng nói buông tay, nhưng khi cô nhìn thấy con người anh ở đây lại không thể tuyệt đối không động lòng được... Thôi thì, cùng anh ra ngoài một lần cuối để chấm dứt hoàn toàn vậy.
Cô gật gật đầu đi ra ngoài với anh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi làm người ta nhức mắt. Bọn họ ra cửa liền rẽ đi về bên trái. Khi họ đi ra ngoài được mấy chục mét, bên ngoài cửa lớn của biệt thự, phía bên phải đường, một chiếc xe chậm rãi dừng lại, yên lặng đỗ ở nơi đó.
Dưới ánh mặt trời, bên trong chiếc xe màu đen tản ra một bầu không khí nghiêm trọng, An Gia Khải ngón tay nắm chặt vô- lăng không rời, anh nhìn bọn họ không chớp mắt.
Hình bóng tay cầm tay kia, bộ dáng luôn luôn cười đùa kia, mỗi một nụ cười ngọt ngào kia cô đều dành cho hắn.
Giữa lúc này An Gia Khải chợt cảm thấy bản thân mình giống như bị xối nước từ trên đầu xuống vậy. Anh tự hành hạ mình đã biết bao nhiều ngày vì nhớ cô, lại chợt nhớ ra rằng, đúng là cho tới bây giờ trong lòng cô vẫn không hề có anh, chỉ có anh Cẩn Hiên của cô, vĩnh viễn không sao xóa nổi bóng dáng anh Cẩn Hiên của cô...
Anh cảm thấy trong ngực thoáng phát sinh sự căng thẳng, hơi thở tựa hồ nóng đến sắp cháy lên... Bọn họ đi đến chỗ ngoặt, nơi ngã tư đường liền biến mất không nhìn thấy nữa. Anh lập tức thở ra một hơi
Một tiếng “ầm” vang lên, chiếc di động trong tay đã bị anh ném vào tấm kính chắn gió…
Vẫn chưa hết tức giận, anh giận dữ ném chiếc điện thoại di động ra ngoài cửa sổ xe.
Không chút do dự, anh quay đầu xe, không đến vài giây đồng hồ đã biến mất tăm tích.
“Anh Cẩn Hiên, anh đi đi… những gì nên nói chúng ta đã sớm nói hết rồi, có nói thêm gì đi nữa cũng không còn ý nghĩa.”
Rốt cục Thiên Tình vẫn đứng lại, rút bàn tay đang ở trong lòng bàn tay của anh ra.
Trong lòng Mộ Cẩn Hiên khe khẽ thở dài một cái, anh biết, từ giờ trở đi, bắt đầu từ giờ khắc này, anh đã thật sự phải rời khỏi Thiên Tình rồi, Thiên Tình thật sự hoàn toàn triệt để biến mất trong cuộc đời anh.
“Được, anh sẽ nhìn em đi.” Mộ Cẩn Hiên mỉm cười nhẹ nhàng, vuốt ve mái tóc Thiên Tình một lần sau cùng, như ngày xa xưa, anh cau mày “dặn dò” cô: “Thiên Tình, sau này em không được khóc nhè nữa nhé… sau này, em nhất định phải hạnh phúc đấy, Thiên Tình.”
“Em sẽ như vậy.” Thiên Tình ra sức gật đầu, nước mắt đã chảy ra, khi xoay người lại, cô khẽ nói: “Anh Cẩn Hiên, em đi đây…!”
“Ừ, em đi đi…” Anh đứng bất động, nhìn bóng dáng của cô bị ánh mặt trời kéo dài ra rất dài, thật dài…
Thời thơ ấu kia đúng là một giấc mộng, rốt cục anh đã tỉnh lại rồi, thức dậy mãi mãi.
Từ nay về sau, anh và Thiên Tình thật sự sẽ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, vĩnh viễn sẽ không bao giờ giao nhau.
Anh nhìn theo bộ váy áo màu lam của Thiên Tình, nơi góc đường kia làn váy chợt ánh lên, sau đó bóng dáng mảnh khảnh kia thoáng hiện lên rồi cứ như vậy biến mất không còn nhìn thấy nữa.
Mộ Cẩn Hiên cảm thấy hốc mắt đau nhức, giống như bị kim chọc vào từng phát đau đến lợi hại, sau đó, nước mắt cứ thế rơi xuống… Anh lấy tay lau đi nhưng cảm thấy những giọt nước mắt kia cho dù thế nào cũng không dừng được.
Một bước sai, các bước sau đều sẽ sai… Vận mệnh của anh và Thiên Tình từ mùa hạ năm ấy, khi anh rời đi, cũng đã được định sẵn rồi.
Thiên Tình anh chỉ hy vọng em được hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc… Còn anh, sau này anh sẽ cất giữ em vào nơi sâu thẳm ở trong tim, mãi mãi giấu kín trong tim.
Thiên Tình vừa vào nhà, liền cảm giác thấy không khí có chút nặng nề. Thân Tống Hạo nhìn cô đi vào, không khỏi có chút áy náy: “Noãn Noãn…”
“Không có việc gì đâu, ba, mẹ, anh Cẩn Hiên đã đi rồi, tháng sau anh ấy sẽ phải kết hôn!”
Xem ra cô vẫn có chỗ không vui, Hoan Nhan tiến lên nhẹ nhàng kéo con gái ra hỏi: “Noãn Noãn, con không đau lòng chứ?”
Noãn Noãn liền lắc đầu: “Không ạ, con cực kỳ mừng cho anh Cẩn Hiên, bởi vì chị Tử Di là người tốt, lúc trước con… con đã làm nhiều chuyện tổn thương đến chị ấy như thế, vậy mà chị ấy đều không hề so đo, chị ấy thật lòng yêu anh Cẩn Hiên, đây là phúc khí của anh ấy…”
“Nhưng mà Noãn Noãn của chúng ta về sau sẽ ra sao đây?” Hoan Nhan đau lòng không thôi, đôi mắt liền đỏ lên, Thân Tống Hạo lại càng không dám nhắc đến chuyện của An Gia Khải… có lẽ cậu ta bị lỡ chuyện gì đó nên vừa vặn không đến.
“Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng đâu, con gái mẹ là một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại không thể tìm được bạn trai tốt cơ chứ?” Thiên Tình nhìn mẹ thương tâm, liền cười đùa cợt nhả, cọ tới cọ lui làm nũng trên người Hoan Nhan…
“Con bé này, thế nào mà vẫn còn lắm mồm như vậy chứ…”
“Mẹ, chị của con là tự yêu mình quá đấy thôi, đâu phải bây giờ mẹ mới biết!” Thân Dật Tuyên ở trên lầu cũng thò cái đầu nhỏ ra nổi cơn ồn ào theo…
“Thân Dật Tuyên, xem chị có xé cái miệng của em ra không!” Thiên Tình giương nanh múa vuốt nhào lên để đánh cậu ta. Hai chị em nháo thành một đoàn, trong phòng tràn đầy tiếng cười vui của bọn nhỏ. Hoan Nhan cảm thấy trước nay chưa từng thấy niềm hanh phúc như vậy, trong mũi thấy đau xót, không kìm được những dòng nước mắt đang tuôn trào…
“Nhìn em kìa, sao lại khóc vậy…” Thân Tống Hạo nhẹ nhàng kéo vợ mình ngồi xuống ghế sofa, thốt len những lời từ đáy lòng: “Thiên Tình của chúng ta quả thật đã vui vẻ rồi, anh nhìn thấy con liền cảm thấy thật kiêu hãnh, cảm thấy thật thỏa mãn. Làm sao có thể lại có đứa con khiến người ta phải yêu thích như vậy chứ? Đương nhiên toàn bộ đều do công của bà xã em đấy. Nếu không phải anh có một phu nhân tốt như vậy thì làm sao có thể có ba đứa con tuyệt vời như vậy đây?”
Hoan Nhan nghe những lời này, cảm thấy trong lòng như được rót mật. Mấy năm nay anh đối xử với cô quả thực rất tuyệt vời, trong mắt chưa từng bao giờ có những người khác, trong lòng cũng chỉ có cô và các con. Cô có thể có được một cuộc sống hạnh phúc như vậy đều do anh mang đến.
“Em cũng cần phải cảm ơn anh, anh đã cho em một gia đình ấm áp như vậy.” Hoan Nhan dựa vào trong lòng anh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: “Ông xã, em yêu anh.”
Cho dù Thân Tống Hạo đã vài lần nghe cô nói như vậy, giờ phút này nét mặt cũng thay đổi, càng ôm chặt lấy cô: “Kiếp sau anh vẫn muốn được cưới em.”
Hoan Nhan cười cười, ánh mắt nhìn anh dí dỏm: “Gả cho anh làm gì nhỉ, để cho anh bắt nạt em à?”
“Vậy thì kiếp sau đổi lại cho em bắt nạt anh…”
“Em cũng không có trái tim tàn nhẫn như thế đâu.”
“Anh biết ngay là em không nỡ mà…”
Thiên Tình đứng ở trên lầu nhìn bộ dáng đằm thắm của ba mẹ, tay không khỏi nắm chặt vào lan can, cô cũng muốn mình có một tình yêu như thế, nhưng nó đang ở nơi nào đây?
********************************
Bốn tháng sau.
“Gia Khải, con cũng đã ba mươi tuổi, cũng nên lấy vợ thôi, mẹ con và ba đều mong chờ được ôm cháu trai, trông mong đã nhiều năm như vậy, bây giờ mới coi như thấy được một người… Gia Khải, con hãy nghe ba ba nói, kết hôn đi, Ninh Ninh là cô gái tốt, một mình mang bầu như thế phải chịu rất nhiều khổ sở. Con nên lấy nó về nhà, nhà chúng ta không phải là người sống có thành kiến với địa vị xã hội, chỉ cần đây là đứa trẻ của nhà ta là được, ba ba cũng không ý kiến.”
Ba An vừa nói, mẹ An ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, bên cạnh bà Lâm Ninh Ninh ngồi rũ mắt xuống, bộ dạng phục tùng, bụng dưới đã nổi lên khá to, bây giờ cô ta đã mang bầu sáu tháng rồi.
“Gia Khải, khi Ninh Ninh vừa sinh đứa trẻ ra, các con sẽ kết hôn có được hay không? Con gái nhà người ta vì con mà sinh ra đứa nhỏ, dù thế nào con cũng phải chịu trách nhiệm.”
Ba An đã nói như vậy, nhưng An Gia Khải vẫn trầm mặc như cũ.
Mẹ An thấy con mình có thái độ như vậy, không khỏi mở miệng hỏi: “Gia Khải, con thấy thế nào, sao không nói lời nào vậy?”
Sắc mặt của Lâm Ninh Ninh cũng thoáng tái đi, cô khẩn trương đến nỗi trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, cẩn thận đánh giá vẻ mặt An Gia Khải.
"Em nhớ ba mẹ, cho nên đã từ chức trở về nhà." Thiên Tình vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: "Anh Cẩn Hiên ngồi chơi nhé, em lên lầu trước."
"Thiên Tình, em đi cùng anh ra ngoài một lúc được không?" Mộ Cẩn Hiên vừa thốt ra lời nói kia, Thân Tống Hạo toàn thân liền toát mồ hôi lạnh... Trời ạ, lúc này nếu như vừa ra khỏi cửa mà chạm mặt với An Gia Khải, An Gia Khải sẽ nghĩ thế nào đây? " Anh Cẩn Hiên, anh có chuyện gì sao?" Cô thấy lời anh nói mang theo chút như cầu xin, nên không đành lòng cự tuyệt.
"Anh có mấy lời này muốn nói chuyện với em nói một chút... anh...anh sắp sửa...sắp sửa sẽ phải kết hôn..."
"Chúc mừng anh, đáng tiếc em đang ở nước Mỹ nên không thể tham gia hôn lễ của anh được rồi." Thiên Tình cười sáng lạn đến khác thường, nét mặt tươi cười vui vẻ cũng không hề thấy sự miễn cưỡng.
Lúc này Hoan Nhan và Thân Tống Hạo mới lặng lẽ thở ra, nhưng trong lòng lại thật chua xót.
Như thế này là điều tốt nhất cho cả hai đứa trẻ... tạo hóa đúng là trêu ngươi.
"Thiên Tình, em cùng anh đi ra ngoài một chút đi!" Mộ Cẩn Hiên lại tiến lên một bước, giọng nói vẫn hòa nhã như vậy, tựa hồ Thiên Tình vẫn là cô bé con ngày xưa của anh.
Trong lòng nói buông tay, nhưng khi cô nhìn thấy con người anh ở đây lại không thể tuyệt đối không động lòng được... Thôi thì, cùng anh ra ngoài một lần cuối để chấm dứt hoàn toàn vậy.
Cô gật gật đầu đi ra ngoài với anh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi làm người ta nhức mắt. Bọn họ ra cửa liền rẽ đi về bên trái. Khi họ đi ra ngoài được mấy chục mét, bên ngoài cửa lớn của biệt thự, phía bên phải đường, một chiếc xe chậm rãi dừng lại, yên lặng đỗ ở nơi đó.
Dưới ánh mặt trời, bên trong chiếc xe màu đen tản ra một bầu không khí nghiêm trọng, An Gia Khải ngón tay nắm chặt vô- lăng không rời, anh nhìn bọn họ không chớp mắt.
Hình bóng tay cầm tay kia, bộ dáng luôn luôn cười đùa kia, mỗi một nụ cười ngọt ngào kia cô đều dành cho hắn.
Giữa lúc này An Gia Khải chợt cảm thấy bản thân mình giống như bị xối nước từ trên đầu xuống vậy. Anh tự hành hạ mình đã biết bao nhiều ngày vì nhớ cô, lại chợt nhớ ra rằng, đúng là cho tới bây giờ trong lòng cô vẫn không hề có anh, chỉ có anh Cẩn Hiên của cô, vĩnh viễn không sao xóa nổi bóng dáng anh Cẩn Hiên của cô...
Anh cảm thấy trong ngực thoáng phát sinh sự căng thẳng, hơi thở tựa hồ nóng đến sắp cháy lên... Bọn họ đi đến chỗ ngoặt, nơi ngã tư đường liền biến mất không nhìn thấy nữa. Anh lập tức thở ra một hơi
Một tiếng “ầm” vang lên, chiếc di động trong tay đã bị anh ném vào tấm kính chắn gió…
Vẫn chưa hết tức giận, anh giận dữ ném chiếc điện thoại di động ra ngoài cửa sổ xe.
Không chút do dự, anh quay đầu xe, không đến vài giây đồng hồ đã biến mất tăm tích.
“Anh Cẩn Hiên, anh đi đi… những gì nên nói chúng ta đã sớm nói hết rồi, có nói thêm gì đi nữa cũng không còn ý nghĩa.”
Rốt cục Thiên Tình vẫn đứng lại, rút bàn tay đang ở trong lòng bàn tay của anh ra.
Trong lòng Mộ Cẩn Hiên khe khẽ thở dài một cái, anh biết, từ giờ trở đi, bắt đầu từ giờ khắc này, anh đã thật sự phải rời khỏi Thiên Tình rồi, Thiên Tình thật sự hoàn toàn triệt để biến mất trong cuộc đời anh.
“Được, anh sẽ nhìn em đi.” Mộ Cẩn Hiên mỉm cười nhẹ nhàng, vuốt ve mái tóc Thiên Tình một lần sau cùng, như ngày xa xưa, anh cau mày “dặn dò” cô: “Thiên Tình, sau này em không được khóc nhè nữa nhé… sau này, em nhất định phải hạnh phúc đấy, Thiên Tình.”
“Em sẽ như vậy.” Thiên Tình ra sức gật đầu, nước mắt đã chảy ra, khi xoay người lại, cô khẽ nói: “Anh Cẩn Hiên, em đi đây…!”
“Ừ, em đi đi…” Anh đứng bất động, nhìn bóng dáng của cô bị ánh mặt trời kéo dài ra rất dài, thật dài…
Thời thơ ấu kia đúng là một giấc mộng, rốt cục anh đã tỉnh lại rồi, thức dậy mãi mãi.
Từ nay về sau, anh và Thiên Tình thật sự sẽ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, vĩnh viễn sẽ không bao giờ giao nhau.
Anh nhìn theo bộ váy áo màu lam của Thiên Tình, nơi góc đường kia làn váy chợt ánh lên, sau đó bóng dáng mảnh khảnh kia thoáng hiện lên rồi cứ như vậy biến mất không còn nhìn thấy nữa.
Mộ Cẩn Hiên cảm thấy hốc mắt đau nhức, giống như bị kim chọc vào từng phát đau đến lợi hại, sau đó, nước mắt cứ thế rơi xuống… Anh lấy tay lau đi nhưng cảm thấy những giọt nước mắt kia cho dù thế nào cũng không dừng được.
Một bước sai, các bước sau đều sẽ sai… Vận mệnh của anh và Thiên Tình từ mùa hạ năm ấy, khi anh rời đi, cũng đã được định sẵn rồi.
Thiên Tình anh chỉ hy vọng em được hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc… Còn anh, sau này anh sẽ cất giữ em vào nơi sâu thẳm ở trong tim, mãi mãi giấu kín trong tim.
Thiên Tình vừa vào nhà, liền cảm giác thấy không khí có chút nặng nề. Thân Tống Hạo nhìn cô đi vào, không khỏi có chút áy náy: “Noãn Noãn…”
“Không có việc gì đâu, ba, mẹ, anh Cẩn Hiên đã đi rồi, tháng sau anh ấy sẽ phải kết hôn!”
Xem ra cô vẫn có chỗ không vui, Hoan Nhan tiến lên nhẹ nhàng kéo con gái ra hỏi: “Noãn Noãn, con không đau lòng chứ?”
Noãn Noãn liền lắc đầu: “Không ạ, con cực kỳ mừng cho anh Cẩn Hiên, bởi vì chị Tử Di là người tốt, lúc trước con… con đã làm nhiều chuyện tổn thương đến chị ấy như thế, vậy mà chị ấy đều không hề so đo, chị ấy thật lòng yêu anh Cẩn Hiên, đây là phúc khí của anh ấy…”
“Nhưng mà Noãn Noãn của chúng ta về sau sẽ ra sao đây?” Hoan Nhan đau lòng không thôi, đôi mắt liền đỏ lên, Thân Tống Hạo lại càng không dám nhắc đến chuyện của An Gia Khải… có lẽ cậu ta bị lỡ chuyện gì đó nên vừa vặn không đến.
“Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng đâu, con gái mẹ là một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại không thể tìm được bạn trai tốt cơ chứ?” Thiên Tình nhìn mẹ thương tâm, liền cười đùa cợt nhả, cọ tới cọ lui làm nũng trên người Hoan Nhan…
“Con bé này, thế nào mà vẫn còn lắm mồm như vậy chứ…”
“Mẹ, chị của con là tự yêu mình quá đấy thôi, đâu phải bây giờ mẹ mới biết!” Thân Dật Tuyên ở trên lầu cũng thò cái đầu nhỏ ra nổi cơn ồn ào theo…
“Thân Dật Tuyên, xem chị có xé cái miệng của em ra không!” Thiên Tình giương nanh múa vuốt nhào lên để đánh cậu ta. Hai chị em nháo thành một đoàn, trong phòng tràn đầy tiếng cười vui của bọn nhỏ. Hoan Nhan cảm thấy trước nay chưa từng thấy niềm hanh phúc như vậy, trong mũi thấy đau xót, không kìm được những dòng nước mắt đang tuôn trào…
“Nhìn em kìa, sao lại khóc vậy…” Thân Tống Hạo nhẹ nhàng kéo vợ mình ngồi xuống ghế sofa, thốt len những lời từ đáy lòng: “Thiên Tình của chúng ta quả thật đã vui vẻ rồi, anh nhìn thấy con liền cảm thấy thật kiêu hãnh, cảm thấy thật thỏa mãn. Làm sao có thể lại có đứa con khiến người ta phải yêu thích như vậy chứ? Đương nhiên toàn bộ đều do công của bà xã em đấy. Nếu không phải anh có một phu nhân tốt như vậy thì làm sao có thể có ba đứa con tuyệt vời như vậy đây?”
Hoan Nhan nghe những lời này, cảm thấy trong lòng như được rót mật. Mấy năm nay anh đối xử với cô quả thực rất tuyệt vời, trong mắt chưa từng bao giờ có những người khác, trong lòng cũng chỉ có cô và các con. Cô có thể có được một cuộc sống hạnh phúc như vậy đều do anh mang đến.
“Em cũng cần phải cảm ơn anh, anh đã cho em một gia đình ấm áp như vậy.” Hoan Nhan dựa vào trong lòng anh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: “Ông xã, em yêu anh.”
Cho dù Thân Tống Hạo đã vài lần nghe cô nói như vậy, giờ phút này nét mặt cũng thay đổi, càng ôm chặt lấy cô: “Kiếp sau anh vẫn muốn được cưới em.”
Hoan Nhan cười cười, ánh mắt nhìn anh dí dỏm: “Gả cho anh làm gì nhỉ, để cho anh bắt nạt em à?”
“Vậy thì kiếp sau đổi lại cho em bắt nạt anh…”
“Em cũng không có trái tim tàn nhẫn như thế đâu.”
“Anh biết ngay là em không nỡ mà…”
Thiên Tình đứng ở trên lầu nhìn bộ dáng đằm thắm của ba mẹ, tay không khỏi nắm chặt vào lan can, cô cũng muốn mình có một tình yêu như thế, nhưng nó đang ở nơi nào đây?
********************************
Bốn tháng sau.
“Gia Khải, con cũng đã ba mươi tuổi, cũng nên lấy vợ thôi, mẹ con và ba đều mong chờ được ôm cháu trai, trông mong đã nhiều năm như vậy, bây giờ mới coi như thấy được một người… Gia Khải, con hãy nghe ba ba nói, kết hôn đi, Ninh Ninh là cô gái tốt, một mình mang bầu như thế phải chịu rất nhiều khổ sở. Con nên lấy nó về nhà, nhà chúng ta không phải là người sống có thành kiến với địa vị xã hội, chỉ cần đây là đứa trẻ của nhà ta là được, ba ba cũng không ý kiến.”
Ba An vừa nói, mẹ An ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, bên cạnh bà Lâm Ninh Ninh ngồi rũ mắt xuống, bộ dạng phục tùng, bụng dưới đã nổi lên khá to, bây giờ cô ta đã mang bầu sáu tháng rồi.
“Gia Khải, khi Ninh Ninh vừa sinh đứa trẻ ra, các con sẽ kết hôn có được hay không? Con gái nhà người ta vì con mà sinh ra đứa nhỏ, dù thế nào con cũng phải chịu trách nhiệm.”
Ba An đã nói như vậy, nhưng An Gia Khải vẫn trầm mặc như cũ.
Mẹ An thấy con mình có thái độ như vậy, không khỏi mở miệng hỏi: “Gia Khải, con thấy thế nào, sao không nói lời nào vậy?”
Sắc mặt của Lâm Ninh Ninh cũng thoáng tái đi, cô khẩn trương đến nỗi trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, cẩn thận đánh giá vẻ mặt An Gia Khải.
Danh sách chương