“ Làm gì thế?”

Ngân Hách ngồi dậy trên giường hỏi, vậy mà, tôi tưởng anh ngủ rồi. Tỉnh rồi à? Tôi chưa làm gì cả đã tự tỉnh dậy rồi.

“ Không có gì, chỉ nghĩ lung tung....”

“ Đang nghĩ về anh hả?”

“ Ừ. Nghĩ về anh.”

“ Nếu nghĩ về anh.”

“ Nếu nghĩ về anh. Em có phải đang thầm mắng anh không?”

“ Anh tưởng em là anh à?”

Tôi đang sấy tóc, Ngân Hách bước tớ trước mặt tôi, ôm ngang hông tôi rồi đặt tôi lên giường.

“ Em phải sấy tóc.”

“ Anh chịu đưng lâu lắm rồi.”

“ Anh không phải ngủ rồi sao?”

“ Tóm lại, anh đợi lâu lắm rồi.”

Nghe Ngân Hách nói, tôi nhoẻn miệng cười.

“ Thế thì đợi em sấy khô tóc đi.”

“ Ngày mai, anh phải đi làm.”

Ngân Hách nhoẻn miệng cười, tôi vừa hé môi, định nói lý do thì Ngân Hách đã hôn môi tôi.

“ Này, sấy tóc...”

Lúc tôi lại định lên tiếng, Ngân Hách lại hôn môi tôi. Mỗi lúc tôi định nói, anh lại làm như thế. Nhìn thấy tôi không nói gì nữa, Ngân Hách toét miệng cười. “ Ngoan thật, sớm nghe lời thì có phải tốt hơn không?”

“ Anh...”

Tôi lấy tay che mặt, Ngân Hách hôn lên cổ tôi, nói:” Nhân Duyên, con đợi nhé. Bố mẹ sẽ sinh em cho con.”

Ba lần tình cờ gặp nhau.

“ Không! Không! Chú, con không muốn!”

Cậu bé 10 tuổi, đôi mắt sáng, tóc đen, đẩy chú thân hình to lớn, chạy ra ngoài.

Không thể đi đến nhà trẻ, vẽ như những đứa trẻ khác, lại phải đi theo bọn người mặc đồ vest đen đó học võ công như cách phòng thân v..v... Điều này làm cậu ghét và sợ hãi.

“ Chết tiệt...”

Những gì học được chỉ là những lời bọn họ chửi nhau. Nhìn thấy chú to lớn, cậu chạy thoát ra ngoài. Cậu chạy đến bên ngoài một kiến trúc đồ sộ. Ngày chạy trốn ra ngoài lại có mưa to. Cậu bé trốn bọn người to lớn đuổi theo mình, cố sức chạy.

“ Ngân Hách thiếu gia! Thiếu gia!”

Bọn người cao to, mặc đồ vest đen gọi lớn tên cậu bé và đuổi theo. Cậu bé chạy nấp vào một lỗ chó. Bọn người đuổi theo không tìm thấy cậu, họ tản ra, cố gắng tìm cậu. Cậu là người thừa kế tổ chức này, cũng là người có huyết thống duy nhất. Nếu không cẩn thận, để cậu bị thương, thế thì cái mạng nhỏ nhoi của họ khó giữ nổi. Cậu bé không hiểu tâm trạng sốt ruột của bọn người tìm cậu, chỉ cố nén hơi thở, mặt cậu hiện lên niềm vui được giải phóng và tự do.

Cậu bé nhìn xung quanh. Ở đây giống sân golf, vừa giống sân nhà, nhưng kỳ lạ là, không tìm ra cửa vào. Hơn nữa, từ chỗ nhìn thấy hoa ở khắp nơi cho thấy, đây không giống sân golf.

“ Là ai đó?”

“ Thế ngươi là ai?” Cậu bé nhìn xung quanh. Lúc ngẩng đầu lên, cậu mới biết có một bé gái đang nhìn mình. Khuôn mặt xinh đẹp, môi chúm chím, nhưng xem ra không phải cô bé có tính cách dịu dàng.

Cậu bé vội thừa nhận lỗi của mình:” À, xin lỗi. Mình bị người ta truy đuổi, cứ trốn cứ trốn, rốt cuộc chạy vào đây.”

“ Là vào từ cửa bí mật của tớ phải không?”

“ Ừ. Nếu thật sự là cửa bí mật mà cậu nói.”

“ Thế thì không dễ bị phát hiện đâu. Cậu lại có bản lĩnh vào đây?”

Cậu bé thừ người nhìn cô bé mau mồm mau miệng đó. Cô bé lại nhìn cậu với vẻ mặt già dặn:” Cậu đang nhìn gì thế?”

“ Không có gì. Hoa ở đây thật đẹp.”

“ Cậu thật biết điều.”

Nghe cô bé bất thình lình nói như thế, cậu bé nhoẻn miệng cười, nói:” Ở nơi tớ sống, nếu không biết điều, tớ chỉ có chết.”

“ Là ý gì?”

“ Đây là sân nhà à? Lớn thật đấy.!” Cậu bé vội đổi chủ đề.

Cô bé hình như không cảm thấy nên không hỏi tiếp, nói: “ Đây là sân sau. Nếu gọi là sân, thế thì cũng có thể nói là sân.”

“ Thế à? Cậu ở đây à?”

“ Ừ.”

Cậu bé nghe cô bé trả lời chắc như đinh đóng cột thì im lặng và nhìn những bông hoa trong sân, như là không có gì để hỏi nữa. Cô bé nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác, rồi có thể là vì cảm thấy cậu không nguy hiểm, cô mới không cảnh giác nữa.

Cậu bé hỏi: “ Tớ muốn ở đây một lát rồi đi, được không?”

“... “

“ Không được thì thôi đi. Bởi vì lâu rồi, tớ không được chơi, cho nên...”

“ Được, chỉ cần cậu đừng làm phiền tớ.”

“ Làm phiền?”

“ Đây không phải là sân nhà tớ mà là nơi tớ luyện tập.”

“ Luyện tập? Cậu luyện tập kỹ thuật làm vườn à?”

Nghe cậu bé nói, cô bé lửa giận tới đầu. Không biết từ lúc nào, cô đã cầm một cây gậy và kề vào cổ cậu bé: “ Không phải, là luyện tập cái này.”

Cậu bé không biết nói gì, cậu từng cố hết sức tập qua cái này cho đến khi không muốn thấy nữa mới trốn đến đây. Nhưng, ở đây cũng có luyện tập cái này.

Thấy cậu bé không nói gì, chỉ đứng im lặng, cô bé cho rằng cậu sợ rồi nên lấy cây gậy ra khỏi cổ cậu. Sau đó, để cậu bé một bên, cô vung cây gậy đánh vào không khí.

Trong mắt cậu bé đã học qua kỹ thuật tấn công, động tác và tư thế của cô bé chẳng qua là vùng vẫy loạn xạ. Nhưng mắt cô bé ánh lên, cô bé lấy gậy làm kiếm đánh vào không khí, cứ như đang cảnh cáo kẻ thù trước mặt vậy.

Vút!

Còn có thể phát ra âm thanh khi múa trong không khí.

“ Động tác đó không phải như thế.”

“ Cậu nói gì?” Cô bé dừng lại nhìn, cậu bé đang ngồi dưới đất liền đứng dậy và sửa thế tay cầm gậy cho cô.

“ Tay này cao một chút, tay này thấp một chút. Thế này cầm gậy mới thoải mái, tấn công cũng dễ.”

“ Hừ!”

Cô bé vung gậy như không hài lòng về hành động của cậu, nhưng chẳng bao lâu, đã chứng thực được những gì cậu bé nói là sự thật, hơn nữa, như thế còn tiện tấn công một tay.

“ Ồ, cái này cậu học ở đâu?” Cô bé hỏi, làm cậu sững người.

“ À...tớ...Chú tớ biết đánh võ. Ha ha... Tớ thấy chú tập nên học được.”

“ Thế à? Thế thì cậu đánh cho tớ xem một lần đi.” Cô bé quăng cây gậy đang cầm lại, cậu bé cầm lấy. Khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài, lại phải thị phạm ở đây!

“ Nhất định phải đánh sao?”

“ Đánh đi. Cậu không phải muốn chơi ở đây sao?”

“ Thôi được. Nếu đó là cái giá của việc chơi ở đây.”

Cuộc nói chuyện thành thục của họ, nếu ai nghe thấy có thể cho là cuộc nói chuyện của hai người già. Một người là vì từ nhỏ đã được dạy dỗ, đọc nhiều sách, một người là do môi trường lớn lên khiến phải như vậy.

“ Nào, bắt đầu đi.”

Cậu bé nắm chặt cây gậy, đánh nhanh nhẹn và dứt khoát vào không khí. Nếu có một ai đó trước mặt, người này nhất định là sẽ bị đánh tơi tả. Chẳng ai tin, đó là cậu bé 10 tuổi đánh gậy.

Cậu bé đánh vài động tác đơn giản rồi dừng lại, sắc mặt vẫn bình thường, với cậu đây là bài tập thể dục đơn giản.

“ Oa...”

Lúc cậu bé trả gậy lại, cô bé khen tấm tắc và cười. Lúc nãy còn nhìn hầm hầm, mặt lạnh tanh, nhưng bây giờ, cô cười như tìm được ốc đảo giữa sa mạc vậy. Cười rất dễ thương, cô bé đẩy cây gậy về phía cậu bé.

“ Cho tớ xem một lần nữa đi.”

“ Không. Tớ mệt rồi.”

“ Cậu thật lợi hại! Thật sự đều là nhìn thấy mà học được à?”

“ Hử? Ừ.”

“ Thế cậu có thể dạy tớ không?”

“ Hả?” Cậu bé không dám tin, hỏi lại.

“ Tớ muốn trở nên khoẻ mạnh. Nếu muốn tớ khoẻ mạnh, cậu nên dạy tớ. Thế nào?”

“... ”

“ Cậu có thể mỗi ngày đến đây chơi, muốn chơi bao lâu cũng được, bởi vì không ai dạy võ cho tớ cả.”

Chả trách sao nhiều sơ hở như thế, hoá ra là tự học. Cậu bé nghĩ, rồi cậu thấy cô bé cười dễ thương như thế thì gật đầu. “ Nhưng tớ không dám hứa, mỗi lần đều tuân thủ thoả thuận. Bởi vì, tớ rất khó ra ngoài.”

Nghe cậu bé nói, cô bé gật đầu, mỉm cười.

Cậu bé cười hì hì, hỏi:” Cậu tên gì?”

“ Tớ?” Cô bé cười, rồi nói: “ Lý Huệ Bân, tớ tên Lý Huệ Bân.”

“ Được, xin chiếu cố nhiều hơn, Lý Huệ Bân.”

Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau. Hai người, ai cũng không nhớ lần gặp nhau đầu tiền, lần đầu tiên giống như ngẫu nhiên gặp nhau.

“ Thiếu gia, hôm nay sao lại chăm chỉ thế?”

“ Tập xong bài tập này, 5 giờ, tôi có thể ra ngoài chơi không?”

“ Không được, thiếu gia. Cậu đã ra ngoài chơi mấy ngày liền rồi.”

“ Thế thì tôi không tập nữa.” Cậu bé vứt cây gậy mà lúc nãy cậu còn chăm chỉ tập luyện xuống đất, không chút lưu luyến. Sư phụ dạy cậu rất sốt ruột, vài ngày nữa, đại ca sẽ kiểm tra thực lực.... Nhưng nếu không để cậu ra ngoài chơi, cậu sẽ võ không luyện, cơm không ăn. Thế thì làm sao? “ Được...thôi được.”

Là nhân vật thứ ba cạnh đại ca, nghe nói, ông đáng sợ như vuốt hổ. Nhưng trước mặt cậu bé, người đàn ông này đành bó tay. Nếu chuyện này bị bọn thuộc hạ nhìn tháy nhất định sẽ cười vỡ bụng.

“ Được. Thế tôi sẽ luyện tập chăm chỉ đến 5 giờ. Đến 5 giờ, tôi sẽ ra ngoài ngay.”

“ Ừ...”

“ Ở trường đã dạy, đàn ông đã hứa thì phải chắc như đinh đóng cột. Chú đừng quên đấy.”

Người đàn ông sững người.

Luyện tập đến 5 giờ, cậu bé chạy ra ngoài, chui vào cái cổng bí mật đó.

“ Tớ đang đợi cậu.”

Đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của cậu bé. Chỉ cần chui qua con đường bí mật đó, mình sẽ thành người quan trọng và tự do, hơn nữa, thời gian ở cùng cô bé là lúc vui vẻ, dễ chịu nhất.

Cô bé mỉm cười: “ Cây gậy của cậu này.”

“ Cám ơn.”

Cậu bé đem tất cả những gì hoc được, lần lượt dạy hết cho cô bé, cô tiếp thu rất nhanh. Suy cho cùng cũng là đứa trẻ, tập được 30 phút là đã thở phù phù rồi. Không, nói chính xác là chỉ có cô bé như thế, cậu bé có cơ thể khoẻ mạnh không thua người lớn. Hơn nữa, cậu còn nhanh nhẹn sắc bén hơn bất cứ người nào.

“ Cậu sao không mệt chút nào?” Cô bé ngồi bệt xuống cạnh cậu bé.

“ Bởi vì, tớ là con trai.”

“ Dẹp, chỉ cần là con trai thì mạnh thế sao?”

“ Không phải sao? Nếu không thì là vì bẩm sinh tớ đã lợi hại như thế.”

Ngay cả dáng vẻ cô bé dẩu môi, cậu bé cũng thấy rất dễ thương. Cô bé nằm giữa sân, cậu cũng nằm xuống.

“ Tớ thật ngưỡng mộ cậu. Nếu tớ sinh ra cũng lợi hại như cậu thì tốt biết mấy.”

“ Tại sao?”

“ Tớ muốn báo thù, báo thù...”

“ Báo thù? Đợi sau khi lớn lên hãy nói với tớ, tớ sẽ thay cậu báo thù.”

Cậu bé có lòng tin. Cậu tin mình có thể thay cô bé báo thì, bởi vì sau khi lớn lên, cậu sẽ kế thừa tổ chức của bố. Nếu như thế, cậu sẽ càng mạnh hơn bất kỳ ai.

“ Cậu thay tớ báo thù á?”

“ Ừ... Sau khi lớn lên, cậu đến tìm tớ. Cậu nhất định sẽ giật mình.”

“ Thế à? Biết rồi. Những tớ sẽ mạnh lên, nhất định...”

“ Đúng. Nhất định sẽ mạnh lên.” Hai đứa bé cùng nhìn bầu trời và cười.

Mấy ngày sau. Đến 5 giờ chiều, lúc cậu bé muốn ra ngoài chơi thì bị ngăn lại.

“ Làm gì thế? Tôi muốn ra ngoài.”

“ Đại ca đến rồi.”

“ Bố? Bảo ông ấy lát nữa hãy đến.”

“ Thiếu gia!”

“ Tôi rất bận.”

“ Xin đi theo tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện