Đây là sơ suất của chúng tôi, hy vọng bác sĩ không hoảng sợ
Nhậm Hoa Nhan vẫn luôn thản nhiên ngồi bên cạnh nghe Chu Chính Ninh gọi điện.
Lúc cậu nói xong từ "không được", trước mắt Nhậm Hoa Nhan đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, nháy mắt tiếp theo đỉnh đầu Chu Chính Ninh cũng hiện ra một dòng thông báo:
【Hành vi cực đoan】
Nhậm Hoa Nhan nhớ nội quy y tá có nói rằng:
*Trong lúc gọi điện nếu bệnh nhân đưa ra những thông tin không phù hợp với tình hình thực tế của bệnh viện, hãy lập tức kết thúc cuộc trò chuyện và xoa dịu người giám hộ, đưa bệnh nhân đến phòng điều trị lầu 2, giao cho bác sĩ tiến hành chữa bệnh.
Em khó xử nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi cũng nhớ ra, nhìn thấy biểu cảm của Nhậm Hoa Nhan đoán được tình hình, vì vậy hếch cằm ra hiệu em làm theo nội quy.
Chu Chính Ninh vì thế mà bị giật lại điện thoại.
Nhậm Hoa Nhan tuy còn nhỏ nhưng có khả năng ứng biến rất tốt. Dùng giọng điệu trang trọng xin lỗi người giám hộ, đồng thời nói vài lời quan tâm mong bệnh nhân sớm bình phục, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
Chu Chính Ninh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi Diệp Phi gõ đầu cậu:
"Em... chẳng phải anh nói là đừng quá tiêu cực sao?"
"Không có mà?" Chu Chính Ninh chấm hỏi cực mạnh, ấm ức không chịu được:
"Em chỉ nói 'không được' thôi cũng tính là tiêu cực hả? Nhạy cảm quá vậy!"
"Em phản đối lời người giám hộ nói, có khuynh hướng phản nghịch, rất dễ bị cho là 'cực đoan'."
Diệp Phi lười biếng đáp.
Nội quy hà khắc khiến Chu Chính Ninh sợ ngây người:
"Ổn chứ ạ? Chậc, nếu em thật sự vào bệnh viện này thì chắc cả đời cũng không ra được."
Cậu thấy hơi khó chịu, dừng chút mới nhớ nói việc chính cho Diệp Phi:
"Đúng rồi thầy Diệp, đầu dây bên kia là mẹ Từ Miểu. Từ Miểu đúng là con trai, lý do nhập viện là bởi vì..."
Chu Chính Ninh do dự không biết mở lời thế nào.
"Vì bên trong cậu ấy tồn tại một người con gái?"
Diệp Phi khẽ híp mắt nói thay cậu.
Chu Chính Ninh cũng bất ngờ, gật đầu liên tục:
"Dạ, vì cậu ấy thích làm con gái nên mới bị đưa vào đây, nhưng... đưa cậu ấy vào chữa bệnh... là không đúng ạ? "Tự tin lên, bỏ từ 'ạ' đi, làm vậy không đúng."
Diệp Phi duỗi người đứng dậy từ trên giường:
"Nếu nhất định phải đưa vào viện cũng phải để cậu ấy gặp một cố vấn tâm lý dịu dàng, chứ không phải bệnh viện tâm thần dùng thuốc không rõ hiệu quả và dụng cụ sốc điện lạnh lẽo."
Nói xong, Diệp Phi ném thẻ định danh của mình cho Chu Chính Ninh rồi ngoắc tay với cậu:
"Pudding, đưa thẻ định danh của em với Từ Miểu cho anh."
Chu Chính Ninh chẳng rõ anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
【Trao đổi danh tính (Diệp Phi, Chu Chính Ninh)】
【Thêm lớp danh tính (Chu Chính Ninh, Từ Miểu)】
"Đi thôi."
Diệp Phi ra hiệu với Nhậm Hoa Nhan.
Em hơi do dự:
"Thật sự phải đi ạ..."
Chu Chính Ninh chưa thấy được nội quy y tá, cậu không hiểu:
"Hai người đi đâu?"
Nhậm Hoa Nhan sờ chóp mũi giải thích:
"Là vầy, vừa nãy lúc anh Chu gọi điện bị nhận định là có hành vi cực đoan, theo lý lẽ thì em phải đưa anh đến phòng điều trị lầu hai."
"..."
Phòng điều trị lầu hai.
Chu Chính Ninh cả đời cũng không quên được.
Cậu nhìn Diệp Phi, không kiềm được nước mắt tuôn trào, muốn nhào qua ôm lấy anh không cho đi:
"Đừng mà thầy Diệp, em đã là người trưởng thành rồi, sai lầm của mình tự em có thể gánh vác! Anh đừng vì em mà làm việc này, em sẽ thấy rất áy náy! Anh trả lại thẻ định danh cho em đi, chẳng phải chỉ là giật điện thôi ư, chính em có thể vượt qua được!!!"
Nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị anh né tránh.
Diệp Phi ghét bỏ đẩy đầu cậu ra:
"Thôi mà pudding tốt bụng, sao em giống kẻ ngốc vậy. Em ngốc nhưng anh không ngốc đâu, đến phòng điều trị là có việc muốn làm, ai bảo sẽ sốc điện thay em chứ."
Thật ra Diệp Phi đã thèm muốn quyền hạn của bác sĩ từ lâu, nhưng dường như anh vẫn chưa gặp được vị "bác sĩ" nào ngoại trừ người ở phòng điều trị lầu hai cả.
Hơn nữa trong nội quy bệnh nhân, người bệnh cũng không được tự ý vào những nơi vượt phạm vi như phòng điều trị. Thẻ định danh của anh bị cảnh cáo ba lần đã có thể tự hào triệu hồi lôi điện, nhưng những dấu cảnh cáo ấy đã biến mất theo y tá ống tiêm, và giờ anh lại trở thành một bệnh nhân có quy củ.
Cuối cùng không ngờ bạn học pudding vô tình vi phạm nội quy, coi như là cậu đưa một cái gối cho Diệp Phi lúc anh đang buồn ngủ vậy.
Vốn dĩ bọn họ đã có thể đạt normal end, Diệp Phi cũng không muốn tạo thêm việc cho bản thân, nhưng với tình hình hiện tại thì cũng nên đến đó một chuyến.
Diệp Phi và Nhậm Hoa Nhan cùng đi đến phòng điều trị lầu hai.
Anh quen thuộc quẹt thẻ định danh lên cửa, nhưng lúc nhìn thấy bác sĩ điều trị bên trong mới giật mình.
Bác sĩ điều trị so với ngày hôm qua đã cao hơn hai cái đầu, dáng người vặn vẹo, màu da vốn không trắng trẻo nay lại càng đen hơn, nụ cười trên gương mặt khiến gã thêm quái dị.
【NPC: Bác sĩ điều trị (dạng hợp nhất)】
Đúng rồi, anh nhớ ra hôm qua Mạc Hàm đã vẽ hẳn ba bức tranh, ít nhất là ba tờ giấy trắng bị anh phát hiện.
Trong đó một bức là y tá ống tiêm, một bức là Từ Miểu, vậy bức cuối cùng chỉ có thể là bác sĩ điều trị.
... Mọi việc ngày càng trở nên rắc rối.
Diệp Phi lùi về sau hai bước.
Bác sĩ thấy thế, nụ cười trên gương mặt càng cứng đờ:
"Bệnh nhân này, nghe bảo lúc gọi điện cậu đã chống đối người giám hộ phải không? Tại sao chứ, mẹ cậu nghe thế sẽ rất buồn đó, bệnh viện và người giám hộ đều vì các cậu, nhìn bệnh nhân đã điều trị mà vẫn cực đoan như vậy khiến chúng tôi rất đau đớn và cực khổ. Rất nhiều người dành thời gian và tiền bạc cho cậu, rốt cuộc còn không hài lòng chỗ nào?"
Bác sĩ điều trị vừa nói xong đã vươn cánh tay to lớn đến Diệp Phi, muốn kéo anh vào phòng cưỡng chế điều trị.
Diệp Phi vốn đã có kế hoạch hành động thành thục, nhưng hiển nhiên đối thủ trong kế hoạch của anh không phải là một con quái vật vừa đen vừa to cao hơn hai mét.
Nhưng chuyện trước mắt bây giờ...
Diệp Phi căng da đầu đâm sầm vào cơ thể của bác sĩ điều trị.
Thân hình cao lớn của gã lảo đảo, nhưng chớp mắt Diệp Phi đã bị gã nắm cổ áo ném lên giường thật mạnh.
"Không nghe lời..." Bác sĩ điều trị thở gấp:
"Tăng gấp đôi thời gian điều trị!!"
Đjt cả lò nhà mày.
Diệp Phi không nhịn được chửi rủa trong lòng.
Anh bò dậy từ trên giường, sau đó lập tức bị bác sĩ điều trị bắt lấy mắt cá chân kéo lại. Gã ta kéo chiếc đai ở mép giường bệnh muốn cố định Diệp Phi vào.
Toàn thân anh liền nổi da gà, đá vào mặt bác sĩ điều trị.
Nụ cười của gã bị cú đá của Diệp Phi làm cho méo mó, tay nắm mắt cả chân cũng buông lỏng.
Cùng lúc đó, Diệp Phi thoát khỏi khống chế của gã, sau đó tay mắt nhanh nhạy giữ dây đai của bác sĩ điều trị đang cầm, phản công buộc chặt cổ tay đối phương ở mép giường.
Dây đai giường bệnh này là loại đặc chế, bệnh nhân có khỏe đến đâu cũng không thể tự thoát ra, cho dù "bệnh nhân" có là quái vật NPC to lớn đi chăng nữa.
Bác sĩ điều trị dĩ nhiên tức giận.
Gã giật mạnh cánh tay của mình cũng không thể nào thoát khỏi dây trói của giường bệnh.
Giường bệnh bị kéo phát ra tiếng kêu chói tai, bác sĩ điều trị phẫn nộ gào rống, cực kì ồn ào.
Diệp Phi đứng trên giường bệnh vừa né cánh tay còn lại của gã, vừa ổn định cơ thể tránh không té ngã.
Anh nhìn dụng cụ để ở đầu giường, lấy miếng dán điện cực chụp vào huyệt thái dương của bác sĩ điều trị.
Dây của miếng dán điện cực không đủ dài nên kéo ra một khoảng cách.
Diệp Phi nhìn các con số trên màn hình, thật ra anh cũng chẳng biết dùng thế nào, nói tóm lại là xoay mặt số lên mức cao nhất, sau đó ấn đại nút, kết thúc trận đấu.
Đợi khi nghe thấy tiếng kêu của bác sĩ điều trị, Diệp Phi đã biết bản thân đã chọn đúng.
Gã cố gắng lắc đầu muốn thoát khỏi miếng dán điện cực, nhưng miếng dán giống như đã sinh trưởng trên huyệt thái dương của gã, dù cho có lay động cách mấy cũng không hề hấn gì.
Lúc đó Diệp Phi đã nghĩ:
Những "bệnh nhân" bị trói tay trói chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể yên lặng chịu đựng đau đớn chắc hẳn đã vô cùng tuyệt vọng.
Một tiếng "rầm" vang lên, bác sĩ điều trị ngất xỉu ngã xuống đất, tay vẫn còn bị dây đai giữ ở mép giường.
Thân hình cao lớn không ngừng co giật dưới sự lưu động của dòng điện, cực giống một con cá sắp chết.
Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm.
Sự mệt mỏi tột độ dâng lên trong cơ thể, anh nằm trên giường bệnh gần như nghe thấy tiếng trái tim của mình đang đập nhanh liên hồi, vì vậy cố gắng ổn định nhịp thở.
Hôm nay cực kỳ tổn hại sức lực.
Anh nhớ lại, thế mà trước đây mình anh còn đánh nhau với năm người được.
Bác sĩ điều trị đáng thương run rẩy trên mặt đất, nhưng biên độ đã yếu đi rất nhiều.
Diệp Phi nhảy xuống giường cởi dây trói cho gã, nhanh nhẹn lột áo blouse trắng của đối phương.
Sau đó cũng tiện tay tắt máy sốc điện.
Mãi đến lúc này, miếng dán điện cực trên huyệt thái dương của bác điều trị mới bong ra.
Người đàn ông run rẩy trên nền đất, thở "hồng hộc", qua vài phút sau mới dừng lại.
Gã vẫn chưa từ bỏ, chậm rãi nắm tay vịn của giường bệnh như muốn bò dậy đánh một trận với Diệp Phi.
Nguy hiểm lập tức ở ngay trước mắt nhưng Diệp Phi chẳng quan tâm mà từ tốn tròng áo blouse của gã vào người.
NPC trừng lớn mắt nhìn Diệp Phi, khóe môi cong lên đã trĩu xuống, xấu không chịu được.
Gã gầm lên giận dữ, vươn tay muốn bóp cổ Diệp Phi.
Nhưng cùng lúc đó, cửa phòng điều trị vốn đang đóng chặt bị mở tung, bốn năm người đàn ông trông như nhân viên bảo an xông vào.
Bọn họ cầm côn điện quật vào NPC, gã đang cố bò dậy lần nữa ngã xuống mặt đất.
Âm thanh rống giận cuối cùng của NPC bị đứt quãng, đôi mắt trừng lớn với tròng mắt trắng dã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Cuối cùng, ba bảo vệ kéo NPC đã xụi lơ rời khỏi phòng điều trị.
Một người khác trông giống như đội trưởng ở lại chốc lát, cúi mình xin lỗi Diệp Phi:
"Xin lỗi, đây là sơ suất của chúng tôi, để kẻ không rõ danh tính này xông vào bệnh viện, hy vọng bác sĩ không hoảng sợ."
Anh tiện tay cầm lấy mắt kính trên bàn đeo lên, tròng kính phản chiếu ánh sánh lạnh lẽo trên đầu, che đi ánh mắt Diệp Phi.
"Không có gì hết, may là các anh đến kịp."
Diệp Phi đẩy mắt kính cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng:
"Cảm ơn anh, ngài bảo an."
【Thay đổi danh tính】
【Diệp Phi (bác sĩ)】
Nhậm Hoa Nhan vẫn luôn thản nhiên ngồi bên cạnh nghe Chu Chính Ninh gọi điện.
Lúc cậu nói xong từ "không được", trước mắt Nhậm Hoa Nhan đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, nháy mắt tiếp theo đỉnh đầu Chu Chính Ninh cũng hiện ra một dòng thông báo:
【Hành vi cực đoan】
Nhậm Hoa Nhan nhớ nội quy y tá có nói rằng:
*Trong lúc gọi điện nếu bệnh nhân đưa ra những thông tin không phù hợp với tình hình thực tế của bệnh viện, hãy lập tức kết thúc cuộc trò chuyện và xoa dịu người giám hộ, đưa bệnh nhân đến phòng điều trị lầu 2, giao cho bác sĩ tiến hành chữa bệnh.
Em khó xử nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi cũng nhớ ra, nhìn thấy biểu cảm của Nhậm Hoa Nhan đoán được tình hình, vì vậy hếch cằm ra hiệu em làm theo nội quy.
Chu Chính Ninh vì thế mà bị giật lại điện thoại.
Nhậm Hoa Nhan tuy còn nhỏ nhưng có khả năng ứng biến rất tốt. Dùng giọng điệu trang trọng xin lỗi người giám hộ, đồng thời nói vài lời quan tâm mong bệnh nhân sớm bình phục, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
Chu Chính Ninh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi Diệp Phi gõ đầu cậu:
"Em... chẳng phải anh nói là đừng quá tiêu cực sao?"
"Không có mà?" Chu Chính Ninh chấm hỏi cực mạnh, ấm ức không chịu được:
"Em chỉ nói 'không được' thôi cũng tính là tiêu cực hả? Nhạy cảm quá vậy!"
"Em phản đối lời người giám hộ nói, có khuynh hướng phản nghịch, rất dễ bị cho là 'cực đoan'."
Diệp Phi lười biếng đáp.
Nội quy hà khắc khiến Chu Chính Ninh sợ ngây người:
"Ổn chứ ạ? Chậc, nếu em thật sự vào bệnh viện này thì chắc cả đời cũng không ra được."
Cậu thấy hơi khó chịu, dừng chút mới nhớ nói việc chính cho Diệp Phi:
"Đúng rồi thầy Diệp, đầu dây bên kia là mẹ Từ Miểu. Từ Miểu đúng là con trai, lý do nhập viện là bởi vì..."
Chu Chính Ninh do dự không biết mở lời thế nào.
"Vì bên trong cậu ấy tồn tại một người con gái?"
Diệp Phi khẽ híp mắt nói thay cậu.
Chu Chính Ninh cũng bất ngờ, gật đầu liên tục:
"Dạ, vì cậu ấy thích làm con gái nên mới bị đưa vào đây, nhưng... đưa cậu ấy vào chữa bệnh... là không đúng ạ? "Tự tin lên, bỏ từ 'ạ' đi, làm vậy không đúng."
Diệp Phi duỗi người đứng dậy từ trên giường:
"Nếu nhất định phải đưa vào viện cũng phải để cậu ấy gặp một cố vấn tâm lý dịu dàng, chứ không phải bệnh viện tâm thần dùng thuốc không rõ hiệu quả và dụng cụ sốc điện lạnh lẽo."
Nói xong, Diệp Phi ném thẻ định danh của mình cho Chu Chính Ninh rồi ngoắc tay với cậu:
"Pudding, đưa thẻ định danh của em với Từ Miểu cho anh."
Chu Chính Ninh chẳng rõ anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
【Trao đổi danh tính (Diệp Phi, Chu Chính Ninh)】
【Thêm lớp danh tính (Chu Chính Ninh, Từ Miểu)】
"Đi thôi."
Diệp Phi ra hiệu với Nhậm Hoa Nhan.
Em hơi do dự:
"Thật sự phải đi ạ..."
Chu Chính Ninh chưa thấy được nội quy y tá, cậu không hiểu:
"Hai người đi đâu?"
Nhậm Hoa Nhan sờ chóp mũi giải thích:
"Là vầy, vừa nãy lúc anh Chu gọi điện bị nhận định là có hành vi cực đoan, theo lý lẽ thì em phải đưa anh đến phòng điều trị lầu hai."
"..."
Phòng điều trị lầu hai.
Chu Chính Ninh cả đời cũng không quên được.
Cậu nhìn Diệp Phi, không kiềm được nước mắt tuôn trào, muốn nhào qua ôm lấy anh không cho đi:
"Đừng mà thầy Diệp, em đã là người trưởng thành rồi, sai lầm của mình tự em có thể gánh vác! Anh đừng vì em mà làm việc này, em sẽ thấy rất áy náy! Anh trả lại thẻ định danh cho em đi, chẳng phải chỉ là giật điện thôi ư, chính em có thể vượt qua được!!!"
Nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị anh né tránh.
Diệp Phi ghét bỏ đẩy đầu cậu ra:
"Thôi mà pudding tốt bụng, sao em giống kẻ ngốc vậy. Em ngốc nhưng anh không ngốc đâu, đến phòng điều trị là có việc muốn làm, ai bảo sẽ sốc điện thay em chứ."
Thật ra Diệp Phi đã thèm muốn quyền hạn của bác sĩ từ lâu, nhưng dường như anh vẫn chưa gặp được vị "bác sĩ" nào ngoại trừ người ở phòng điều trị lầu hai cả.
Hơn nữa trong nội quy bệnh nhân, người bệnh cũng không được tự ý vào những nơi vượt phạm vi như phòng điều trị. Thẻ định danh của anh bị cảnh cáo ba lần đã có thể tự hào triệu hồi lôi điện, nhưng những dấu cảnh cáo ấy đã biến mất theo y tá ống tiêm, và giờ anh lại trở thành một bệnh nhân có quy củ.
Cuối cùng không ngờ bạn học pudding vô tình vi phạm nội quy, coi như là cậu đưa một cái gối cho Diệp Phi lúc anh đang buồn ngủ vậy.
Vốn dĩ bọn họ đã có thể đạt normal end, Diệp Phi cũng không muốn tạo thêm việc cho bản thân, nhưng với tình hình hiện tại thì cũng nên đến đó một chuyến.
Diệp Phi và Nhậm Hoa Nhan cùng đi đến phòng điều trị lầu hai.
Anh quen thuộc quẹt thẻ định danh lên cửa, nhưng lúc nhìn thấy bác sĩ điều trị bên trong mới giật mình.
Bác sĩ điều trị so với ngày hôm qua đã cao hơn hai cái đầu, dáng người vặn vẹo, màu da vốn không trắng trẻo nay lại càng đen hơn, nụ cười trên gương mặt khiến gã thêm quái dị.
【NPC: Bác sĩ điều trị (dạng hợp nhất)】
Đúng rồi, anh nhớ ra hôm qua Mạc Hàm đã vẽ hẳn ba bức tranh, ít nhất là ba tờ giấy trắng bị anh phát hiện.
Trong đó một bức là y tá ống tiêm, một bức là Từ Miểu, vậy bức cuối cùng chỉ có thể là bác sĩ điều trị.
... Mọi việc ngày càng trở nên rắc rối.
Diệp Phi lùi về sau hai bước.
Bác sĩ thấy thế, nụ cười trên gương mặt càng cứng đờ:
"Bệnh nhân này, nghe bảo lúc gọi điện cậu đã chống đối người giám hộ phải không? Tại sao chứ, mẹ cậu nghe thế sẽ rất buồn đó, bệnh viện và người giám hộ đều vì các cậu, nhìn bệnh nhân đã điều trị mà vẫn cực đoan như vậy khiến chúng tôi rất đau đớn và cực khổ. Rất nhiều người dành thời gian và tiền bạc cho cậu, rốt cuộc còn không hài lòng chỗ nào?"
Bác sĩ điều trị vừa nói xong đã vươn cánh tay to lớn đến Diệp Phi, muốn kéo anh vào phòng cưỡng chế điều trị.
Diệp Phi vốn đã có kế hoạch hành động thành thục, nhưng hiển nhiên đối thủ trong kế hoạch của anh không phải là một con quái vật vừa đen vừa to cao hơn hai mét.
Nhưng chuyện trước mắt bây giờ...
Diệp Phi căng da đầu đâm sầm vào cơ thể của bác sĩ điều trị.
Thân hình cao lớn của gã lảo đảo, nhưng chớp mắt Diệp Phi đã bị gã nắm cổ áo ném lên giường thật mạnh.
"Không nghe lời..." Bác sĩ điều trị thở gấp:
"Tăng gấp đôi thời gian điều trị!!"
Đjt cả lò nhà mày.
Diệp Phi không nhịn được chửi rủa trong lòng.
Anh bò dậy từ trên giường, sau đó lập tức bị bác sĩ điều trị bắt lấy mắt cá chân kéo lại. Gã ta kéo chiếc đai ở mép giường bệnh muốn cố định Diệp Phi vào.
Toàn thân anh liền nổi da gà, đá vào mặt bác sĩ điều trị.
Nụ cười của gã bị cú đá của Diệp Phi làm cho méo mó, tay nắm mắt cả chân cũng buông lỏng.
Cùng lúc đó, Diệp Phi thoát khỏi khống chế của gã, sau đó tay mắt nhanh nhạy giữ dây đai của bác sĩ điều trị đang cầm, phản công buộc chặt cổ tay đối phương ở mép giường.
Dây đai giường bệnh này là loại đặc chế, bệnh nhân có khỏe đến đâu cũng không thể tự thoát ra, cho dù "bệnh nhân" có là quái vật NPC to lớn đi chăng nữa.
Bác sĩ điều trị dĩ nhiên tức giận.
Gã giật mạnh cánh tay của mình cũng không thể nào thoát khỏi dây trói của giường bệnh.
Giường bệnh bị kéo phát ra tiếng kêu chói tai, bác sĩ điều trị phẫn nộ gào rống, cực kì ồn ào.
Diệp Phi đứng trên giường bệnh vừa né cánh tay còn lại của gã, vừa ổn định cơ thể tránh không té ngã.
Anh nhìn dụng cụ để ở đầu giường, lấy miếng dán điện cực chụp vào huyệt thái dương của bác sĩ điều trị.
Dây của miếng dán điện cực không đủ dài nên kéo ra một khoảng cách.
Diệp Phi nhìn các con số trên màn hình, thật ra anh cũng chẳng biết dùng thế nào, nói tóm lại là xoay mặt số lên mức cao nhất, sau đó ấn đại nút, kết thúc trận đấu.
Đợi khi nghe thấy tiếng kêu của bác sĩ điều trị, Diệp Phi đã biết bản thân đã chọn đúng.
Gã cố gắng lắc đầu muốn thoát khỏi miếng dán điện cực, nhưng miếng dán giống như đã sinh trưởng trên huyệt thái dương của gã, dù cho có lay động cách mấy cũng không hề hấn gì.
Lúc đó Diệp Phi đã nghĩ:
Những "bệnh nhân" bị trói tay trói chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể yên lặng chịu đựng đau đớn chắc hẳn đã vô cùng tuyệt vọng.
Một tiếng "rầm" vang lên, bác sĩ điều trị ngất xỉu ngã xuống đất, tay vẫn còn bị dây đai giữ ở mép giường.
Thân hình cao lớn không ngừng co giật dưới sự lưu động của dòng điện, cực giống một con cá sắp chết.
Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm.
Sự mệt mỏi tột độ dâng lên trong cơ thể, anh nằm trên giường bệnh gần như nghe thấy tiếng trái tim của mình đang đập nhanh liên hồi, vì vậy cố gắng ổn định nhịp thở.
Hôm nay cực kỳ tổn hại sức lực.
Anh nhớ lại, thế mà trước đây mình anh còn đánh nhau với năm người được.
Bác sĩ điều trị đáng thương run rẩy trên mặt đất, nhưng biên độ đã yếu đi rất nhiều.
Diệp Phi nhảy xuống giường cởi dây trói cho gã, nhanh nhẹn lột áo blouse trắng của đối phương.
Sau đó cũng tiện tay tắt máy sốc điện.
Mãi đến lúc này, miếng dán điện cực trên huyệt thái dương của bác điều trị mới bong ra.
Người đàn ông run rẩy trên nền đất, thở "hồng hộc", qua vài phút sau mới dừng lại.
Gã vẫn chưa từ bỏ, chậm rãi nắm tay vịn của giường bệnh như muốn bò dậy đánh một trận với Diệp Phi.
Nguy hiểm lập tức ở ngay trước mắt nhưng Diệp Phi chẳng quan tâm mà từ tốn tròng áo blouse của gã vào người.
NPC trừng lớn mắt nhìn Diệp Phi, khóe môi cong lên đã trĩu xuống, xấu không chịu được.
Gã gầm lên giận dữ, vươn tay muốn bóp cổ Diệp Phi.
Nhưng cùng lúc đó, cửa phòng điều trị vốn đang đóng chặt bị mở tung, bốn năm người đàn ông trông như nhân viên bảo an xông vào.
Bọn họ cầm côn điện quật vào NPC, gã đang cố bò dậy lần nữa ngã xuống mặt đất.
Âm thanh rống giận cuối cùng của NPC bị đứt quãng, đôi mắt trừng lớn với tròng mắt trắng dã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Cuối cùng, ba bảo vệ kéo NPC đã xụi lơ rời khỏi phòng điều trị.
Một người khác trông giống như đội trưởng ở lại chốc lát, cúi mình xin lỗi Diệp Phi:
"Xin lỗi, đây là sơ suất của chúng tôi, để kẻ không rõ danh tính này xông vào bệnh viện, hy vọng bác sĩ không hoảng sợ."
Anh tiện tay cầm lấy mắt kính trên bàn đeo lên, tròng kính phản chiếu ánh sánh lạnh lẽo trên đầu, che đi ánh mắt Diệp Phi.
"Không có gì hết, may là các anh đến kịp."
Diệp Phi đẩy mắt kính cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng:
"Cảm ơn anh, ngài bảo an."
【Thay đổi danh tính】
【Diệp Phi (bác sĩ)】
Danh sách chương