【Thu thập danh tính: Người dẫn đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu】
Lúc đăng xuất khỏi trò chơi, Diệp Phi thật sự ôm tư tưởng sẽ ngủ li bì hết một tuần, sau đó để hệ thống cưỡng ép mình vào trò cấp S rồi cứ nằm yên như vậy, thế nên cũng không có chút do dự nào mà tiêu hết điểm tích lũy đổi bảy ngày lưu trú, còn thuê cả phòng khách sạn.
Nhưng có một câu nói cũ rất đúng, bạn mãi không bao giờ biết được ngày mai và chuyện bất ngờ cái nào sẽ đến trước.
Quả nhiên, so với ngày mai thì chuyện bất ngờ đến nhanh hơn.
Diệp Phi bước ra ngoài với vẻ ủ dột, anh hạ quyết tâm về sau phải làm một con sói cô độc lạnh lùng, không chơi đùa với các bạn nhỏ nữa.
Nhưng tuổi thọ của quyết định này chỉ kéo dài được ba ngày liền bị Diệp Phi bóp chết.
Thật ra anh cũng không phải người dễ dàng thay đổi ý định, nhưng lời nói của Tần Cảnh ngày hôm nay đúng là đã tác động đến anh.
"Gặp khó khăn thì vượt qua nó, ai đưa anh vào đây thì đi tìm người đó mà trả thù. Anh cảm giác thế giới này quá thối nát à, vậy thì cố gắng thay đổi chúng còn hơn."
"Diệp Phi, lần này anh sẽ không cô đơn nữa."
Vượt qua khó khăn, tìm thủ phạm trả thù, thay đổi thế giới thối nát.
Đây đều là những việc Diệp Phi đã làm, ngoại trừ cái cuối cùng.
"Lần này, anh sẽ không cô đơn nữa."
Nhắc tới cũng kỳ quái, Diệp Phi đã sống nhiều năm như vậy, gặp qua người muôn hình muôn vẻ, cũng gặp đủ thứ chuyện trên đời.
Bây giờ những bạn nhỏ cạnh anh cũng không tính là đặc biệt nhất, bọn họ quen nhau không lâu, nhưng Diệp Phi cảm thấy ở cùng với họ rất thoải mái.
Xem ra điều quyết định mối quan hệ giữa người với người không phải tính cách, cũng không phải nghề nghiệp, càng không phải tuổi tác, mà là một thứ kỳ diệu khác.
Trong nháy mắt, đầu óc Diệp Phi nóng lên, quyết định tùy hứng một lần.
Mặc kệ kết cục có ra sao, mặc kệ lần này anh lại đối mặt với chuyện gì, cứ thử một lần nữa đi. Dù sao anh cũng chỉ là một tên ngốc có trí nhớ kém.
Nhưng như vậy, Diệp Phi sẽ phải đập tan ước muốn ngủ hết một tuần của mình.
Song chỉ có mình Diệp Phi là kẻ xa xỉ có thể đổi 7000 điểm lưu trú, mà những người sẵn sàng đi cùng anh thì không có tiền, cho dù có tiền cũng không tự nguyện lãng phí thời gian của mình với anh. Bởi vậy vào buổi chiều ngày thứ ba, Diệp Phi phải chính thức nói lời hẹn với chiếc giường lớn trong căn phòng xa hoa này.
Anh bị Tần Cảnh cưỡng ép kéo đến lối đăng nhập trò chơi.
Chọn tiểu đội, xác nhận đăng nhập, vào trò chơi, trơn tru mạch lạc.
Chẳng qua trình tự lần này dường như hơi khác so với lần trước.
Trước đó, sau khi Diệp Phi xác nhận đăng nhập, anh và Chu Chính Ninh đã tạm thời bị nhốt vào khu vực chờ, nơi có bức tường trắng và ánh sáng chói lóa, khi đó Chu Chính Ninh đã nói cho anh biết, do đội của bọn họ bị thiếu người, nên cần phải ở đây đợi người khác vào tham gia.
Nhưng lần này, mặc dù bên bọn họ chỉ có bốn, song cũng không phải vào đợi như lần trước nữa.
【Bíp --】
【Chào thân ái tiểu đội Một Đội Thần Kỳ Khiến Người Khác Táng Đởm Kinh Hồn đăng nhập trò chơi, đang phân chia phó bản...】
【Chỉ định phó bản】
【Trại huấn luyện thứ năm Vân Hà (Cấp A)】
...
【Làm mới trò chơi, đang tải phó bản --】
【Địa điểm: Trại huấn luyện thứ năm Vân Hà】
【NPC chính: Lục Triển Thành】
【Cấp bậc: A】
【Số người: 4】
...
【Người chơi đang tiến hành đăng nhập --】
【Bắt đầu đọc xếp hạng --】
【160, Chu Chính Ninh】
【080, Nhậm Hoa Nhan】
【051, Tần Cảnh】
【001, Diệp Phi】
...
【Bíp --】
【Phó bản đã được tải xong, chuẩn bị đăng nhập trò chơi】
【Chúc các bạn chơi game vui vẻ!】
...
"Này! Bạn học sinh đó, giáo viên nào dẫn em tới đây?! Đừng có chạy lung tung! Đứng lại!!"
Trước khi mở mắt, Diệp Phi đã ngửi thấy mùi của cỏ cây rất nồng nặc.
Một cơn gió từ xa bay tới, mang theo tiếng thét vỡ giọng của một người đàn ông.
Diệp Phi mở một mắt, gắng thích ứng với luồng sáng đột ngột. Anh đang ngồi trên một chiếc ghế xếp, thứ đồ chơi này rất thoải mái, Diệp Phi hoàn toàn không muốn đứng dậy.
Anh giương mắt, đảo quanh một vòng.
Nơi đây tựa như một khu rừng rậm, trước mặt anh là một bãi sân đã bị khai phá, cô độc giữa cây cối um tùm, phía xa xuất hiện tòa nhà lớn và quảng trường, vừa giống như trường học, vừa giống như một sân huấn luyện... nói chung là cùng loại với trại tập trung.
Bây giờ anh đang ngồi dưới tán cây bên bìa rừng, ở cùng chỗ với anh còn có hơn mười gương mặt xa lạ khác. Trong số bọn họ, có người đang ngồi trên ghế giống như Diệp Phi, có người thì đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía trước - nơi khu đất huấn luyện nhỏ, lúc này đang tụ lại không ít người trẻ tuổi.
Vừa rồi Diệp Phi có nghiêm túc nghe hệ thống thông báo, điều làm anh ngạc nhiên là trò chơi lần này chỉ có bốn người, nghĩa rằng không có đồng đội xa lạ, cũng rất vinh dự vì trong sân đều là thành viên của Một Đội Thần Kỳ Khiến Người Khác Táng Đởm Kinh Hồn.
Nhưng Diệp Phi nhìn trái nhìn phải, cũng không trông thấy các bạn nhỏ của mình đâu.
Anh nhớ lại địa điểm mà hệ thống đã thông báo.
Trại huấn luyện thứ năm Vân Hà... nghe cũng hơi quen tai, nhưng chỉ có tên thôi thì Diệp Phi chẳng nhớ nổi là ở đâu. Song nói đến NPC chính là Lục Triển Thành...
Diệp Phi sờ cằm theo thói quen.
"Bạn học sinh! Em ở đâu chui ra vậy?! Đừng có chạy nữa!!"
Ngay lúc Diệp Phi suy nghĩ, giọng nói bị vỡ của người đàn ông lại xuất hiện, theo tiếng thét của người nọ, Diệp Phi trông thấy một bóng hình đột nhiên xông ra từ đám người đang tụ tập ở sân huấn luyện nhỏ đó.
Tốc độ của tên kia cực nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy đến đây, mà người đuổi theo cậu ta đằng sau lại đang thở hồng hộc, vừa chạy vừa gọi, sống chết thế nào cũng đuổi không kịp.
Thấy thế, bên cạnh lập tức có người tiến lên hỗ trợ, bắt lấy cái bóng kia, tên đó loạng choạng một chút, sau đó bị ghì xuống đất.
Diệp Phi hơi nhíu mày.
Anh thay đổi tư thế, cố gắng tìm một góc độ để nhìn rõ mặt.
"Ây da, mệt chết tôi."
Giọng nói đứt quãng vừa hô to đuổi đến. Nó xuất phát từ một người đàn ông trung niên với vóc dáng vừa mập vừa lùn, lúc chạy tới, thịt trên người ông ta cũng khẽ rung theo.
【NPC: Hồ Bàn (Người phụ trách trại huấn luyện)】
Hồ Bàn vịn đầu gối thở hổn hển, ấp úng nói cảm ơn:
"Cảm ơn các thầy, tôi cũng chẳng biết sao mà thằng nhóc này lại trà trộn được vào đây nữa, xin lỗi, xin lỗi."
Diệp Phi ngồi trên ghế nhìn cảnh ồn ào, lúc nghe thấy câu nói của Hồ Bàn, cũng vừa lúc nhìn thấy mặt của người nọ.
Đó là gương mặt của một cậu trai trẻ ngoài hai mươi tuổi, cùng lúc bị cả ba giáo viên ấn xuống, mặt chôn trong lớp đất tơi xốp, lúc nâng lên thì trên tóc và mặt đều dính toàn là bùn.
Nhưng dù vậy, Diệp Phi cũng có thể nhìn ra gương mặt giấu sau lớp bùn đất của tên nhóc này rất đẹp trai.
Tóc đầu đinh trông có hơi ngứa ngáy, làn da lúa mạch khỏe mạnh, khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, nụ cười ngây ngô giống như mặt trời nhỏ ngu ngơ, khiến tâm trạng người khác không nhịn được mà trở nên vui vẻ theo.
Ừm, quả nhiên là một trai đẹp ngốc nghếch.
【NPC chính: Lục Triển Thành】
Trai đẹp ngốc nghếch bị ấn xuống bùn với vẻ cầu xin.
Các biện pháp an ninh của trại huấn luyện rất nghiêm ngặt, tất cả học viên đều cần giáo viên dẫn dắt mới có thể vào được, cũng không biết tên nhóc Lục Triển Thành này dùng cách nào để trà trộn, thành một đứa con hoang không rõ lai lịch, bây giờ bị phát hiện thì định tàn nhẫn đuổi đi.
Lục Triển Thành hiển nhiên không vui, cậu ta khẩn cầu:
"Thưa các thầy, xin rũ lòng thương, cứ để em tham gia cùng đi. Em mạnh lắm, em nhất định có thể trổ hết tài năng trong trại huấn luyện, trở thành thành viên xuất sắc của Đội đặc nhiệm siêu năng lực!!!"
Những lời nói này rất chân thành và đầy nhiệt huyết, nhưng vì người nói đang bị đè xuống đất, nên không tránh khỏi có cảm giác buồn cười.
"Không được." Hồ Bàn lấy khăn tay trong túi quần ra, vừa lau mồ hôi vừa nói:
"Trại huấn luyện của chúng tôi nhất định phải có giáo viên từ Bộ Giảng dạy và nghiên cứu chịu trách nhiệm dẫn dắt mới có thể báo danh, nơi này vốn dành cho năng lực gia, độ nguy hiểm cao, em có biết có rất nhiều đôi mắt đang dõi theo chúng ta hay không? Vì vậy muốn vào đây thì phải có người bảo đảm, em là trẻ hoang, chúng tôi không biết em từ đâu đến, cũng không biết hoàn cảnh của em, nếu có vấn đề gì chúng tôi biết tìm ai chịu trách nhiệm đây? Thế nên, em từ đâu tới thì về lại đó đi."
"Em không muốn --"
Lục Triển Thành nghẹn ngào kéo dài giọng.
Lúc này lực chú ý của mọi người xung quanh đều tụ lên người Lục Triển Thành, không ai quan tâm đến Diệp Phi, Diệp Phi có thể làm càn cười trộm.
Anh phải khó lắm mới nhịn được cười, cho đến khi ánh mắt anh va vào người nào đó đang đứng đằng trước cách mình không xa.
Một người đàn ông vừa đô vừa cao với làn da sẫm màu, còn có hình xăm không rõ nghĩa trên cái đầu tròn trọc lóc bóng loáng. Trên người gã chỉ mặc một cái áo hoodie kèm quần yếm lao động đơn giản, nhưng dù mặc bộ đồ bình thường như vậy cũng không ngăn được khí chất "Tôi là người xấu" của gã.
【NPC: Nguyên Chấn (Người dẫn đội Sấm Sét của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu)】
Đến lúc này, Diệp Phi mới phát hiện địa điểm của trò chơi phó bản này khác với hai phó bản trước.
Địa điểm của họ ở hai phó bản cũ một cái là ở trường học, một cái là ở bệnh viện, trong đó ngoại trừ NPC chính và NPC ẩn ra, còn lại đều lấy nghề nghiệp để đặt tên.
Nhưng bây giờ mới chỉ vào phó bản được mấy phút mà đã xuất hiện hai cái tên ngoài tuyến chính này.
Vả lại...
Diệp Phi nghiêm túc quan sát xung quanh một chút.
Nơi này là trại huấn luyện thứ năm Vân Hà, đến giờ anh vẫn chưa nhận thấy có gì kỳ lạ, mọi thứ ở đây đều vô cùng giống với thực tế.
Diệp Phi thu hồi ánh mắt.
Cùng lúc đó, anh chú ý đến NPC Nguyên Chấn, dường như đang suy tư gì đó khi nhìn Lục Triển Thành.
Trước kia Lâm Tiêm Tiêm và Mạc Hàm đều là người quen cũ của anh, trùng hợp thay, Lục Triển Thành cũng vậy.
Nói chung, lại là nơi quen thuộc, sự kiện cũ, người quen cũ.
Diệp Phi không thấy bất ngờ, anh nhớ lại tin tức liên quan đến Lục Triển Thành, lại trông thấy Nguyên Chấn trước mặt định giơ tay lên, mở miệng muốn nói gì đó, lúc sau anh lập tức đứng dậy khỏi ghế, vẫy tay rồi chạy chậm đến chỗ Lục Triển Thành:
"Khoan khoan khoan, xin lỗi các thầy."
Diệp Phi cắt ngang trước khi Nguyên Chấn mở lời.
Câu nói của anh lập tức thu hút sự chú ý của Hồ Bàn và các giáo viên khác.
"Bạn học Lục, không phải tôi đã bảo em đến gặp trực tiếp tôi rồi ư? Sao lại chạy thẳng vào đây vậy, xem em đã làm gì đi, chỉ toàn để các thầy lo lắng thôi."
Diệp Phi kéo lấy cổ áo sau của Lục Triển Thành, lôi người dưới đất dậy.
Người tinh ý đều sẽ nhìn ra là Diệp Phi đang giải vây giúp Lục Triển Thành, nhưng gọi Lục Triển Thành là đồ đẹp trai ngốc nghếch cũng không phải không đúng.
Cậu ta mở to mắt, ngơ ngác hỏi:
"Dạ? Thầy là ai?"
Diệp Phi cười cười đập vào ót cậu ta một bạt tai:
"Tôi là thầy Diệp, người dẫn đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu, mấy ngày trước em còn liên lạc với tôi đây, quên rồi à?"
"Dạ? Em không có... Á!"
Diệp Phi lại vỗ cậu ta một cái nữa.
Trước khi Lục Triển Thành kịp mở miệng nói tiếp, anh đã bảo với Hồ Bàn bên cạnh:
"Xin lỗi ông Hồ, thằng bé này hơi ngốc. Tôi là Diệp Phi, người dẫn đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu, đây là học sinh tôi phụ trách năm nay, xin hỏi bây giờ tôi có thể dẫn em ấy đi đăng ký được chưa?"
Lúc Diệp Phi nói xong, xung quanh cũng đồng thời vang lên tiếng thông báo:
【Người chơi 001 Diệp Phi thu thập danh tính: Người dẫn đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu】
【Người chơi 160 Chu Chính Ninh, 080 Nhậm Hoa Nhan, 051 Tần Cảnh thu thập danh tính: Học sinh đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu】
【Đang hoàn thiện thiết lập danh tính ảo cho người chơi】
【Bắt đầu trò chơi】
【Chào mừng người chơi đến với trại huấn luyện thứ năm Vân Hà】
【Trại huấn luyện thứ năm Vân Hà là một trong những trại huấn luyện có quy mô lớn nhất nước K, mỗi năm đều tuyển chọn những nhân tài ưu tú cho Đội đặc nhiệm siêu năng lực nước K, là nơi có rất nhiều năng lực gia mong muốn đặt chân đến】
【Tuyên bố nhiệm vụ】
【Người dẫn đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu hãy hết lòng dẫn dắt học sinh tại trại huấn luyện thứ năm, nỗ lực phát triển và giành lấy hạng nhất trong cuộc tuyển chọn Đội đặc nhiệm】
Lúc đăng xuất khỏi trò chơi, Diệp Phi thật sự ôm tư tưởng sẽ ngủ li bì hết một tuần, sau đó để hệ thống cưỡng ép mình vào trò cấp S rồi cứ nằm yên như vậy, thế nên cũng không có chút do dự nào mà tiêu hết điểm tích lũy đổi bảy ngày lưu trú, còn thuê cả phòng khách sạn.
Nhưng có một câu nói cũ rất đúng, bạn mãi không bao giờ biết được ngày mai và chuyện bất ngờ cái nào sẽ đến trước.
Quả nhiên, so với ngày mai thì chuyện bất ngờ đến nhanh hơn.
Diệp Phi bước ra ngoài với vẻ ủ dột, anh hạ quyết tâm về sau phải làm một con sói cô độc lạnh lùng, không chơi đùa với các bạn nhỏ nữa.
Nhưng tuổi thọ của quyết định này chỉ kéo dài được ba ngày liền bị Diệp Phi bóp chết.
Thật ra anh cũng không phải người dễ dàng thay đổi ý định, nhưng lời nói của Tần Cảnh ngày hôm nay đúng là đã tác động đến anh.
"Gặp khó khăn thì vượt qua nó, ai đưa anh vào đây thì đi tìm người đó mà trả thù. Anh cảm giác thế giới này quá thối nát à, vậy thì cố gắng thay đổi chúng còn hơn."
"Diệp Phi, lần này anh sẽ không cô đơn nữa."
Vượt qua khó khăn, tìm thủ phạm trả thù, thay đổi thế giới thối nát.
Đây đều là những việc Diệp Phi đã làm, ngoại trừ cái cuối cùng.
"Lần này, anh sẽ không cô đơn nữa."
Nhắc tới cũng kỳ quái, Diệp Phi đã sống nhiều năm như vậy, gặp qua người muôn hình muôn vẻ, cũng gặp đủ thứ chuyện trên đời.
Bây giờ những bạn nhỏ cạnh anh cũng không tính là đặc biệt nhất, bọn họ quen nhau không lâu, nhưng Diệp Phi cảm thấy ở cùng với họ rất thoải mái.
Xem ra điều quyết định mối quan hệ giữa người với người không phải tính cách, cũng không phải nghề nghiệp, càng không phải tuổi tác, mà là một thứ kỳ diệu khác.
Trong nháy mắt, đầu óc Diệp Phi nóng lên, quyết định tùy hứng một lần.
Mặc kệ kết cục có ra sao, mặc kệ lần này anh lại đối mặt với chuyện gì, cứ thử một lần nữa đi. Dù sao anh cũng chỉ là một tên ngốc có trí nhớ kém.
Nhưng như vậy, Diệp Phi sẽ phải đập tan ước muốn ngủ hết một tuần của mình.
Song chỉ có mình Diệp Phi là kẻ xa xỉ có thể đổi 7000 điểm lưu trú, mà những người sẵn sàng đi cùng anh thì không có tiền, cho dù có tiền cũng không tự nguyện lãng phí thời gian của mình với anh. Bởi vậy vào buổi chiều ngày thứ ba, Diệp Phi phải chính thức nói lời hẹn với chiếc giường lớn trong căn phòng xa hoa này.
Anh bị Tần Cảnh cưỡng ép kéo đến lối đăng nhập trò chơi.
Chọn tiểu đội, xác nhận đăng nhập, vào trò chơi, trơn tru mạch lạc.
Chẳng qua trình tự lần này dường như hơi khác so với lần trước.
Trước đó, sau khi Diệp Phi xác nhận đăng nhập, anh và Chu Chính Ninh đã tạm thời bị nhốt vào khu vực chờ, nơi có bức tường trắng và ánh sáng chói lóa, khi đó Chu Chính Ninh đã nói cho anh biết, do đội của bọn họ bị thiếu người, nên cần phải ở đây đợi người khác vào tham gia.
Nhưng lần này, mặc dù bên bọn họ chỉ có bốn, song cũng không phải vào đợi như lần trước nữa.
【Bíp --】
【Chào thân ái tiểu đội Một Đội Thần Kỳ Khiến Người Khác Táng Đởm Kinh Hồn đăng nhập trò chơi, đang phân chia phó bản...】
【Chỉ định phó bản】
【Trại huấn luyện thứ năm Vân Hà (Cấp A)】
...
【Làm mới trò chơi, đang tải phó bản --】
【Địa điểm: Trại huấn luyện thứ năm Vân Hà】
【NPC chính: Lục Triển Thành】
【Cấp bậc: A】
【Số người: 4】
...
【Người chơi đang tiến hành đăng nhập --】
【Bắt đầu đọc xếp hạng --】
【160, Chu Chính Ninh】
【080, Nhậm Hoa Nhan】
【051, Tần Cảnh】
【001, Diệp Phi】
...
【Bíp --】
【Phó bản đã được tải xong, chuẩn bị đăng nhập trò chơi】
【Chúc các bạn chơi game vui vẻ!】
...
"Này! Bạn học sinh đó, giáo viên nào dẫn em tới đây?! Đừng có chạy lung tung! Đứng lại!!"
Trước khi mở mắt, Diệp Phi đã ngửi thấy mùi của cỏ cây rất nồng nặc.
Một cơn gió từ xa bay tới, mang theo tiếng thét vỡ giọng của một người đàn ông.
Diệp Phi mở một mắt, gắng thích ứng với luồng sáng đột ngột. Anh đang ngồi trên một chiếc ghế xếp, thứ đồ chơi này rất thoải mái, Diệp Phi hoàn toàn không muốn đứng dậy.
Anh giương mắt, đảo quanh một vòng.
Nơi đây tựa như một khu rừng rậm, trước mặt anh là một bãi sân đã bị khai phá, cô độc giữa cây cối um tùm, phía xa xuất hiện tòa nhà lớn và quảng trường, vừa giống như trường học, vừa giống như một sân huấn luyện... nói chung là cùng loại với trại tập trung.
Bây giờ anh đang ngồi dưới tán cây bên bìa rừng, ở cùng chỗ với anh còn có hơn mười gương mặt xa lạ khác. Trong số bọn họ, có người đang ngồi trên ghế giống như Diệp Phi, có người thì đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía trước - nơi khu đất huấn luyện nhỏ, lúc này đang tụ lại không ít người trẻ tuổi.
Vừa rồi Diệp Phi có nghiêm túc nghe hệ thống thông báo, điều làm anh ngạc nhiên là trò chơi lần này chỉ có bốn người, nghĩa rằng không có đồng đội xa lạ, cũng rất vinh dự vì trong sân đều là thành viên của Một Đội Thần Kỳ Khiến Người Khác Táng Đởm Kinh Hồn.
Nhưng Diệp Phi nhìn trái nhìn phải, cũng không trông thấy các bạn nhỏ của mình đâu.
Anh nhớ lại địa điểm mà hệ thống đã thông báo.
Trại huấn luyện thứ năm Vân Hà... nghe cũng hơi quen tai, nhưng chỉ có tên thôi thì Diệp Phi chẳng nhớ nổi là ở đâu. Song nói đến NPC chính là Lục Triển Thành...
Diệp Phi sờ cằm theo thói quen.
"Bạn học sinh! Em ở đâu chui ra vậy?! Đừng có chạy nữa!!"
Ngay lúc Diệp Phi suy nghĩ, giọng nói bị vỡ của người đàn ông lại xuất hiện, theo tiếng thét của người nọ, Diệp Phi trông thấy một bóng hình đột nhiên xông ra từ đám người đang tụ tập ở sân huấn luyện nhỏ đó.
Tốc độ của tên kia cực nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy đến đây, mà người đuổi theo cậu ta đằng sau lại đang thở hồng hộc, vừa chạy vừa gọi, sống chết thế nào cũng đuổi không kịp.
Thấy thế, bên cạnh lập tức có người tiến lên hỗ trợ, bắt lấy cái bóng kia, tên đó loạng choạng một chút, sau đó bị ghì xuống đất.
Diệp Phi hơi nhíu mày.
Anh thay đổi tư thế, cố gắng tìm một góc độ để nhìn rõ mặt.
"Ây da, mệt chết tôi."
Giọng nói đứt quãng vừa hô to đuổi đến. Nó xuất phát từ một người đàn ông trung niên với vóc dáng vừa mập vừa lùn, lúc chạy tới, thịt trên người ông ta cũng khẽ rung theo.
【NPC: Hồ Bàn (Người phụ trách trại huấn luyện)】
Hồ Bàn vịn đầu gối thở hổn hển, ấp úng nói cảm ơn:
"Cảm ơn các thầy, tôi cũng chẳng biết sao mà thằng nhóc này lại trà trộn được vào đây nữa, xin lỗi, xin lỗi."
Diệp Phi ngồi trên ghế nhìn cảnh ồn ào, lúc nghe thấy câu nói của Hồ Bàn, cũng vừa lúc nhìn thấy mặt của người nọ.
Đó là gương mặt của một cậu trai trẻ ngoài hai mươi tuổi, cùng lúc bị cả ba giáo viên ấn xuống, mặt chôn trong lớp đất tơi xốp, lúc nâng lên thì trên tóc và mặt đều dính toàn là bùn.
Nhưng dù vậy, Diệp Phi cũng có thể nhìn ra gương mặt giấu sau lớp bùn đất của tên nhóc này rất đẹp trai.
Tóc đầu đinh trông có hơi ngứa ngáy, làn da lúa mạch khỏe mạnh, khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, nụ cười ngây ngô giống như mặt trời nhỏ ngu ngơ, khiến tâm trạng người khác không nhịn được mà trở nên vui vẻ theo.
Ừm, quả nhiên là một trai đẹp ngốc nghếch.
【NPC chính: Lục Triển Thành】
Trai đẹp ngốc nghếch bị ấn xuống bùn với vẻ cầu xin.
Các biện pháp an ninh của trại huấn luyện rất nghiêm ngặt, tất cả học viên đều cần giáo viên dẫn dắt mới có thể vào được, cũng không biết tên nhóc Lục Triển Thành này dùng cách nào để trà trộn, thành một đứa con hoang không rõ lai lịch, bây giờ bị phát hiện thì định tàn nhẫn đuổi đi.
Lục Triển Thành hiển nhiên không vui, cậu ta khẩn cầu:
"Thưa các thầy, xin rũ lòng thương, cứ để em tham gia cùng đi. Em mạnh lắm, em nhất định có thể trổ hết tài năng trong trại huấn luyện, trở thành thành viên xuất sắc của Đội đặc nhiệm siêu năng lực!!!"
Những lời nói này rất chân thành và đầy nhiệt huyết, nhưng vì người nói đang bị đè xuống đất, nên không tránh khỏi có cảm giác buồn cười.
"Không được." Hồ Bàn lấy khăn tay trong túi quần ra, vừa lau mồ hôi vừa nói:
"Trại huấn luyện của chúng tôi nhất định phải có giáo viên từ Bộ Giảng dạy và nghiên cứu chịu trách nhiệm dẫn dắt mới có thể báo danh, nơi này vốn dành cho năng lực gia, độ nguy hiểm cao, em có biết có rất nhiều đôi mắt đang dõi theo chúng ta hay không? Vì vậy muốn vào đây thì phải có người bảo đảm, em là trẻ hoang, chúng tôi không biết em từ đâu đến, cũng không biết hoàn cảnh của em, nếu có vấn đề gì chúng tôi biết tìm ai chịu trách nhiệm đây? Thế nên, em từ đâu tới thì về lại đó đi."
"Em không muốn --"
Lục Triển Thành nghẹn ngào kéo dài giọng.
Lúc này lực chú ý của mọi người xung quanh đều tụ lên người Lục Triển Thành, không ai quan tâm đến Diệp Phi, Diệp Phi có thể làm càn cười trộm.
Anh phải khó lắm mới nhịn được cười, cho đến khi ánh mắt anh va vào người nào đó đang đứng đằng trước cách mình không xa.
Một người đàn ông vừa đô vừa cao với làn da sẫm màu, còn có hình xăm không rõ nghĩa trên cái đầu tròn trọc lóc bóng loáng. Trên người gã chỉ mặc một cái áo hoodie kèm quần yếm lao động đơn giản, nhưng dù mặc bộ đồ bình thường như vậy cũng không ngăn được khí chất "Tôi là người xấu" của gã.
【NPC: Nguyên Chấn (Người dẫn đội Sấm Sét của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu)】
Đến lúc này, Diệp Phi mới phát hiện địa điểm của trò chơi phó bản này khác với hai phó bản trước.
Địa điểm của họ ở hai phó bản cũ một cái là ở trường học, một cái là ở bệnh viện, trong đó ngoại trừ NPC chính và NPC ẩn ra, còn lại đều lấy nghề nghiệp để đặt tên.
Nhưng bây giờ mới chỉ vào phó bản được mấy phút mà đã xuất hiện hai cái tên ngoài tuyến chính này.
Vả lại...
Diệp Phi nghiêm túc quan sát xung quanh một chút.
Nơi này là trại huấn luyện thứ năm Vân Hà, đến giờ anh vẫn chưa nhận thấy có gì kỳ lạ, mọi thứ ở đây đều vô cùng giống với thực tế.
Diệp Phi thu hồi ánh mắt.
Cùng lúc đó, anh chú ý đến NPC Nguyên Chấn, dường như đang suy tư gì đó khi nhìn Lục Triển Thành.
Trước kia Lâm Tiêm Tiêm và Mạc Hàm đều là người quen cũ của anh, trùng hợp thay, Lục Triển Thành cũng vậy.
Nói chung, lại là nơi quen thuộc, sự kiện cũ, người quen cũ.
Diệp Phi không thấy bất ngờ, anh nhớ lại tin tức liên quan đến Lục Triển Thành, lại trông thấy Nguyên Chấn trước mặt định giơ tay lên, mở miệng muốn nói gì đó, lúc sau anh lập tức đứng dậy khỏi ghế, vẫy tay rồi chạy chậm đến chỗ Lục Triển Thành:
"Khoan khoan khoan, xin lỗi các thầy."
Diệp Phi cắt ngang trước khi Nguyên Chấn mở lời.
Câu nói của anh lập tức thu hút sự chú ý của Hồ Bàn và các giáo viên khác.
"Bạn học Lục, không phải tôi đã bảo em đến gặp trực tiếp tôi rồi ư? Sao lại chạy thẳng vào đây vậy, xem em đã làm gì đi, chỉ toàn để các thầy lo lắng thôi."
Diệp Phi kéo lấy cổ áo sau của Lục Triển Thành, lôi người dưới đất dậy.
Người tinh ý đều sẽ nhìn ra là Diệp Phi đang giải vây giúp Lục Triển Thành, nhưng gọi Lục Triển Thành là đồ đẹp trai ngốc nghếch cũng không phải không đúng.
Cậu ta mở to mắt, ngơ ngác hỏi:
"Dạ? Thầy là ai?"
Diệp Phi cười cười đập vào ót cậu ta một bạt tai:
"Tôi là thầy Diệp, người dẫn đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu, mấy ngày trước em còn liên lạc với tôi đây, quên rồi à?"
"Dạ? Em không có... Á!"
Diệp Phi lại vỗ cậu ta một cái nữa.
Trước khi Lục Triển Thành kịp mở miệng nói tiếp, anh đã bảo với Hồ Bàn bên cạnh:
"Xin lỗi ông Hồ, thằng bé này hơi ngốc. Tôi là Diệp Phi, người dẫn đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu, đây là học sinh tôi phụ trách năm nay, xin hỏi bây giờ tôi có thể dẫn em ấy đi đăng ký được chưa?"
Lúc Diệp Phi nói xong, xung quanh cũng đồng thời vang lên tiếng thông báo:
【Người chơi 001 Diệp Phi thu thập danh tính: Người dẫn đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu】
【Người chơi 160 Chu Chính Ninh, 080 Nhậm Hoa Nhan, 051 Tần Cảnh thu thập danh tính: Học sinh đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu】
【Đang hoàn thiện thiết lập danh tính ảo cho người chơi】
【Bắt đầu trò chơi】
【Chào mừng người chơi đến với trại huấn luyện thứ năm Vân Hà】
【Trại huấn luyện thứ năm Vân Hà là một trong những trại huấn luyện có quy mô lớn nhất nước K, mỗi năm đều tuyển chọn những nhân tài ưu tú cho Đội đặc nhiệm siêu năng lực nước K, là nơi có rất nhiều năng lực gia mong muốn đặt chân đến】
【Tuyên bố nhiệm vụ】
【Người dẫn đội Thần Kỳ của Bộ Giảng dạy và Nghiên cứu hãy hết lòng dẫn dắt học sinh tại trại huấn luyện thứ năm, nỗ lực phát triển và giành lấy hạng nhất trong cuộc tuyển chọn Đội đặc nhiệm】
Danh sách chương