Đêm Noel, mọi người đều hạnh phúc cùng sánh đôi..chỉ có riêng tôi, năm nào cùng vậy,chỉ biết làm bạn một mình cùng đêm tối..một mình ngồi trong căn phòng vắng,lắng nghe khúc nhạc cô đơn... tôi không biết ánh sáng là gì, tôi không biết thế giới ngoài kia ra làm sao, cuộc sống của tôi khép lại bằng một màu đen..nó cũng giống như cuộc đời tôi vậy, tôi là Dương Thu Huyền, năm nay tôi 17 tuổi..tôi sinh ra không được may mắn như các bạn đồng chang lứa, người ta nói tôi là thứ được hình thành từ t*ng trùng khuyết tật của một người đàn ông đến ngay cả mẹ tôi còn không biết chính xác ông ta là ai...

Nghe mọi người kể lại, mẹ tôi vốn dĩ rất xinh đẹp và tài giỏi, bà nấu ăn rất ngon.. bà là con gái duy nhất của một phú ông làng bên.. mẹ tôi, cũng như bao người con gái khác, bà ấp ủ giấc mơ được vào trường sân khấu điện ảnh từ khi còn nhỏ.. ước mơ ấy tưởng chừng đã với trong tầm tay rồi một chốc một lát đã sụp đổ hoàn toàn...trước một hôm ngày ứng tuyển, trong lúc đi dự tiệc sinh nhật bạn ở làng kế bên, bà đã bị một người đàn ông lạ mặt hiếp dâm trong bóng tối...và tôi, tôi chính là kết quả mà bà gọi đó là nỗi nhục lớn nhất đời.. nó chính là nỗi ám ảnh của bà trong suốt 17 năm qua, nó hằn in sâu trong tâm trí bà, bà hận người đàn ông ác ma kia, ngày đêm bà gọi ông ta là quỷ dữ, và tôi, chính là con của quỷ dữ..

- Tại sao mẹ không yêu con, không mong muốn có con nhưng mẹ vẫn quyết định để con có mặt trên đời..

- mày tưởng tao muốn sinh mày ra lắm chắc, vì có mày, tao như mất đi tất cả, tao mất tương lai làm cô diễn viên xinh đẹp, tao mất đi gia đình, hàng xóm, bạn bè.. tao mất đi tất cả...người ta khinh tao là không chồng mà chửa, bố tao từ mặt tao để đảm bảo danh dự cho cả dòng họ.. tao đã từng muốn uống thuốc để tống cái thứ của nợ như mày ra khỏi cơ thể.. nhưng không..mày phải được sinh ra, mày là con của quỷ dữ, nhất định, mày sẽ giống ông ta, tao muốn nhìn thấy mày để tìm ra thằng khốn đó, tao muốn nó phải trả giá với cuộc đời tao.. nếu có thể, tao muốn một dao xiên chết nó tao cũng mãn nguyện...

- mẹ..con cũng là con của mẹ mà..

- không..mày không phải con tao.. mày là thứ t*ng trùng khuyết tật, mày bị mù là vì mày đang trả nghiệp cho thằng bố mày..

Thời gian trôi qua, tôi đã dần làm quen được với mọi thứ, tôi đã quen tai với những câu nói oán trách của mẹ, tôi đã học được cách tự chăm sóc lấy mình mỗi khi mẹ vắng nhà.. Mọi người dân quanh đây, họ đều khinh bỉ mẹ tôi, họ nói mẹ tôi làm đĩ..tôi không oán trách mẹ, không xấu hổ về mẹ, vì dù sao, bà cũng cho tôi có mặt trên đời, bà cũng nuôi tôi khôn lớn đến tận bây giờ..khi thượng đế sắp đặt mình ơ hoàn cảnh nào đi nữa, thay vì oán trách cũng nên học cách chấp nhận..

Ngoài kia,mọi người đang tấp nập đón Noel cùng nhau, bởi lẽ giáng sinh là khoảnh khắc xum vầy yêu thương...tôi nghe được tiếng bước chân của dòng người đi qua, tiếng xe máy nổ và những tiếng cười hạnh phúc..ngồi bên ô cửa sổ nhỏ, tôi mỉm cười ước nguyện chúa ban phước cho người mẹ yêu thương của tôi, tôi mong bà sẽ luôn được chữ ( bình an)..

Hân nắm tay người yêu đi qua nhà Huyền, tính kể giờ phút này, đây là người yêu thứ 7 của cô trong vòng 3 tháng đổ lại...

- Hân.. ai kia em ( liếc mắt về phía Huyền)

- nó là con Huyền mù, anh nhìn nó làm gì..

mẹ nó làm đĩ đấy..

Bạn trai Hân có chút tiếc nuối..

- vậy à? Tiếc nhỉ? Xinh thế mà mù..

Hân giẫm mạnh vào chân bạn trai mình.

- sao anh dám khen nó xinh trước mặt tôi..anh dám khen con mù ấy..

- thì xinh thật mà..

- thế còn tôi? - em cũng xinh nhưng k bằng cô ta..

Hân liếc mắt nhìn Huyền bằng ánh mắt ghen ghét..giọng cô đỏng đảnh.

- anh đi mà ra hỏi con mù ấy làm vợ.. làm người yêu tôi làm chi..

- thôi nào.. anh chỉ yêu em, yêu em nhất đời. Còn con mù ấy thì làm ăn được gì mà lấy..

Hân:

- thật chứ..

- thật..

Nói rồi cô kéo tay anh qua chỗ nhà Huyền..

- các ngữ mù như ai đó làm gì biết tình yêu và noel đẹp như thế nào mà bày đặt ngồi cửa sổ anh nhỉ?

- ừ.. em nói chỉ có chuẩn..

Hai người nhìn nhau cười khúc khích..

Dăm ba cái câu nói này có là gì với những lời lẽ tôi thường nghe.. Người ta nói tôi mù, cũng đúng thôi.. tôi mù thật mà, tôi không biết thế nào là tình yêu và tôi cũng chẳng dám mơ ước đến một ngày sẽ được nếm trải vị tình yêu.. bên cạnh nhà tôi có bé Na hàng xóm, con bé kém tôi hai tuổi nhưng cũng suốt ngày chạy qua đây khóc khóc, khi thì bạn trai bỏ, khi thì không hợp, khi thì bạn trai có người khác.. Nếu tình yêu là như vậy, tôi chấp nhận để tâm hồn mình không phải vướng bận đến hai chữ “ ái tình..”

Ở bên ngoài cửa có tiếng dắt xe của mẹ tôi ngày một gần..bà vất mạnh bịch đồ ăn xuống bàn.

- cơm nước gì chưa?

- con ăn rồi..

- tao đi làm nhà hàng có vài món thừa nên lấy về cho mày ăn đỡ phí..

- dạ mẹ ( cười)

- không phải cười.. đừng tưởng vậy mà tao thương mày.. tao chỉ thấy đồ ăn lãng phí mà thôi..

- sao cũng được, nhưng con vui lắm, vì mẹ cũng đã nghĩ đến con..

- con khùng...

- con vui thật mà..

Bà thở dài..

- mà này.. mày bớt chơi với thằng Phong hàng xóm đi thôi..

Tôi cười nhạt.

- ở làng này có mình anh Phong là quan tâm đến con, mẹ đi làm sớm tối, lắm khi cả đêm.. anh ấy giúp con rất nhiều mẹ ạ..con không chơi với anh ấy thì chơi được với ai..

- nhưng nó là con trai, mày là con gái.. trên đời này đéo có thằng nào tốt mà không có ý đồ cả đâu.. giả tạo hết thôi.. mày là mày ngu lắm...

- mẹ.. cũng có người tốt người xấu.. mẹ đừng nói người ta vậy mà.

- bây giờ mày còn vì nó mà cãi mẹ này hả? Nhà nó đéo thích nó qua lại với đứa mù như mày đâu, mẹ nó thể hiện ra mặt là không thích mày.. à phải rồi, mày mù thì làm sao mà nhìn thấy.. chỉ có con mẹ mày là khổ vì mày thôi..

Nghe đến đây, tự nhiên sống mũi tôi cay cay, trong lòng cảm thấy tủi thân ghê gớm...chưa lúc nào tôi lại cảm thấy tự ti như lúc này, tôi cảm thấy bất lực vô cùng..

Bà lắc đầu thở dài đi qua chỗ tôi đang ngồi.. về nhà được chừng 15phut là bà lại thay bộ đồ khác đi luôn..

- mày ở nhà khoá cửa cẩn thận đấy, nhà chả có cái đéo gì để chúng nó ăn trộm đâu, nhưng mà làng này yêu râu xanh không thiếu, mày mù thế biết đéo đường nào mà chạy.

- mẹ lại đi đâu à?

- tao đi kiếm cái đổ vào lỗ mồm..

- mẹ...

- lại sao?

- mẹ đi cẩn thận....

Nói rồi bà bước đi, tôi lần mò từ dọc cửa sổ ra tới cửa chính để khoá chốt cửa lại.. thú thật, ban đầu tôi rất khó khăn để làm mấy việc này, sau dần rồi cũng quen..

Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc xe máy màu trắng tiến về phía cửa nhà cô..một người đàn ông cao tầm m75, body cũng khá chuẩn, trên tay cầm 2 hộp thức ăn rồi bước xuống xe..

- Huyền..

Tôi ngồi trong nhà đan khăn, nghe thấy tiếng anh Phong..

- anh Phong..

- anh đây.. mở cửa cho anh..

- đợi em lát..

- đi từ từ thôi không kẻo ngã..

Phong đặt hộp cơm xuống bàn rồi cẩn thận mở hộp ra, mùi thơm của sườn xào..

- hôm nay anh mang cho em đúng món mà em thích nhé..

- sườn xào hả anh?

- ừ.. sườn mẹ anh làm đấy, mẹ anh làm sườn với cơm tấm là chuẩn ngon nhất luôn..

- mẹ anh biết anh mang qua cho em không hả?

Phong cười:

- biết chứ.. bà rất thương em luôn, bà nói bà thương em như con gái vậy..

- anh Phong.. anh k phải giấu em nữa, em biết mẹ anh không thích em..

- tào lao... em vừa xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn, hiền lành.. ai mà lại không thích em cho được..

- nhưng em bị mù, cuộc đời em mãi mãi không thể làm được việc gì khi không nhìn thấy ánh sáng..

Phong nắm lấy tay tôi..

- Huyền.. anh nhất định sẽ giúp em nhìn thấy ánh sáng..nhất định anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, bằng mọi cách anh sẽ giúp em nhìn thấy và anh sẽ lấy em làm vợ..

Tôi bất ngờ câu nói của anh Phong, mặc dù tôi biết điều đó mãi mãi chẳng bao giờ thành hiện thực nhưng cũng vô cùng cảm ơn anh đã an ủi tôi, bên cạnh che chở cho tôi.. ước mơ mãi chỉ là mơ ước.. trong khi ở xã hôi này cái gì cũng cần đến tiền, một chữ tiền và hai chữ cũng là tiền, mà nhà tôi nghèo, nói đúng hơn là rất rất nghèo.. tôi chỉ biết mỉm cười chấp nhận sự thật..tôi rút tay mình ra khỏi tay Phong..

- vô ích thôi anh.. đừng lãng phí thời gian của anh cho em làm gì cả.. em biết, số tiền đó quá lớn anh ạ...mà với lại em không xứng với anh, tuy em chưa được biết mặt anh, nhưng em nghĩ anh cũng rất đẹp trai phải không? Thường thường những người tốt bụng đẹp trai cả phải không? Em nhớ có một người đã từng nói với em vì em tốt bụng nên mới xinh gái.. chắc anh cũng vậy đúng không?

Phong đưa tay nắm lấy tay tôi, những ngón tay dài vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt anh.. qua cảm nhận, tôi thấy sống mũi anh cũng khá cao, vầng trán rộng, làn da cũng khá mềm mại..đôi bàn tay tôi dừng lại ở khoé mắt anh, vô tình chạm phải giọt nước mắt đang rơi trên má..tôi lúng túng rụt tay lại, cổ họng có chút nghẹn ngào..

- anh Phong.. anh khóc đấy à?

Phong gật đầu..

- anh cảm thấy thương em lắm, anh hận anh bất lực không tài giỏi hơn người.. bác sỹ nói mắt em vẫn còn cơ hội, nhưng nếu để thêm 1-2 năm nữa, cơ hội lại càng mong manh.. anh thực sự không biết làm nghề gì cho được nhiều tiền để chữa mắt cho em..

- anh Phong.. anh đừng như vậy mà, đừng ngốc nghếch như thế.. nhiều lúc em tự an ủi mình, em không nhìn thấy gì cũng tốt, em sẽ không phải nhìn ánh mắt khinh bỉ từ người đời... mắt em không nhìn thấy ánh mắt họ nhìn mẹ con em. Nhưng em nghe được họ nói những gì về mẹ con em.. lúc đó em thật sự rất đau lòng, nếu khi đó em nhìn thấy ánh mắt họ nữa chắc em sẽ đau lòng mà chết mất..

Phong xoa đầu tôi vài cái..

- cô gái ngốc, em lúc nào cũng ngốc.. em cứ dễ thương như này, người nào không thích em thì quả là một sai lầm... mấy ngày nữa anh lên thành phố làm công trình, em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe đợi anh về nhá baby.. thực lòng không muốn xa em đâu nhưng mà anh phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền...

- nếu vì chữa mắt cho em thì anh không cần làm vậy đâu..

- ngốc thật.. thôi anh về nhá, anh về còn đi đưa cơm cho khách..

Tôi gật đầu..

- anh đi cẩn thận...

Bật đài Mp lên, có dự báo thời tiết đêm nay gió mùa Đông Bắc sẽ về kèm theo cơn mưa phùn...Trong lòng tôi không khỏi lo lắng, mùa đông năm nay, tôi vẫn chưa có một chiếc áo ấm nào hẳn hoi cả... Từ đầu mùa đến giờ, có lẽ đây là cơn gió lạnh đầu tiên khi nhiệt độ giảm xuống còn 9 độ C..

- Lạnh thôi,làm ơn đừng mưa!!!

Tôi nhớ lại hồi nhỏ,mỗi lần gió mùa đông Bắc về kèm theo những cơn mưa Phùn, những hạt mưa làm cho cái giá buốt ngay lập tức biến thành lưỡi dao găm vào da thịt.. thời gian trôi qua, nhưng nó đã biến thành nỗi sợ theo tôi đến tận bây giờ.. mẹ đi vắng, một mình ngồi co ro ở góc nhà khiến tôi ám ảnh vô cùng..

9 giờ tối..

Tại một thành phố xa hoa lộng lẫy, trong ngôi biệt thự rát vàng của dòng họ nhà họ Lâm.. ông Lâm Tân Đồ là chủ của căn nhà này, sở hữu tập đoàn Hùng Phát lớn mạnh nhất Châu Á...

ông có hai người con trai..người con trai cả là Lâm Vũ Hàn ( con của vợ cả nhưng bà đã mất cách đây 25 năm, khi đó anh tròn 5 tuổi).. Lâm Vũ Hàn, bản tính lạnh lùng, ít nói, lãnh đạm, nhưng anh lại là chàng trai khiến triệu người mê, đôi mắt không to, không nhỏ toát lên vẻ anh khí, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ quyến rũ, hai má lúm đồng tiền duyên dáng nhưng lại rất ít khi cười... thật khó có thể bắt gặp được nụ cười từ anh.. từ ngày mẹ anh mất, anh đã dần như mất hẳn đi nụ cười đẹp đẽ ấy, cho đến khi khôn lớn trưởng thành, người duy nhất lại gần được anh chính là Thanh Mai..cô là người con gái đầu tiên khiến trái tim anh rung động, người con gái đầu tiên anh đem lòng yêu thương..

Người con trai thứ hai chính là Lâm Tử Hạ ( anh là con trai của bà hai, là vợ ông bây giờ) trái ngược với Lâm Vũ Hàn, Tử Hạ là cậu ấm rất hiếu động, thích tụ tập ăn chơi cùng bạn bè..anh hay nói, hay cười...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện