Hai người nói xong câu này, nhất thời đều nhìn đối phương không nói thêm gì nữa. Vẫn là Hứa Húc phản ứng truớc, có chút không được tự nhiên sờ sờ lỗ tai: “… Học trưởng, vậy chúng ta vào đi!”
Nếu như không có đêm hôm đó, Bách Đông Thanh đối với Hứa Húc mà nói, là một học trưởng không tính là quá thân quen nhưng có ấn tượng rất tốt, đã lâu như vậy mới gặp lại anh, nên chính là sự mừng rỡ đơn thuần. Nhưng bởi vì có một đêm kia, khoảnh khắc trùng phùng như thế này, thì có chút xấu hổ và gượng gạo.
Thật ra trong một năm qua, cô ngẫu nhiên cũng nhớ tới đêm hôm đó, mặc dù chuyện phá sinh quan hệ với một học trưởng không tính là quá quen thuộc, thật sự là hoang được đến mức không chân thực. Nhưng cô không chỉ một lần thầm cảm thấy may mắn, quá may mắn vì người xuất hiện đêm đó là Bách Đông Thanh, cho nên xảy ra chuyện như vậy, hình như cũng không làm cô cảm thấy quá khó khăn để tiếp nhận.
Nếu đổi lại là người khác, sau khi tỉnh lại, chỉ sợ không biết có bao nhiêu hối hận và tự trách.
Có đôi lúc cô cũng nghĩ qua, nếu như đêm đó không gặp phải Bách Đông Thanh, cô vốn dĩ có thể làm ngơ sự vọng động của mình tránh dẫn tới tình huống không thể cứu vãn hay không? Đương nhiên vấn đề này chỉ là giả thiết, là không có đáp án.
Hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Bách Đông Thanh để Hứa Húc ngồi đó, còn anh đi ra quầy gọi cà phê. Hứa Húc thật sự cũng không khách sáo giành trả tiền với anh hay giành 50/50, dù sao bây giờ anh cũng đã là một luật sư có giấy phép hành nghề, trà tiền một ly cà phê, cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nhân viên phục vụ trong tiệm đã sớm đổi một đợt rồi, sau khi Bách Đông Thanh gọi món xong, thấp giọng nói câu gì đó với nhân viên phục vụ, cô gái trẻ nhìn về phía anh cười cười gật đầu, một lát sau đưa ly cà phê cho anh, anh nhận lấy dụng cụ, cúi đầu tự mình kéo hoa trên ly cà phê.
Hứa Húc vẫn luôn ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc trang phục lịch sự, thì ra là cũng phù hợp như vậy.
Thật ra cũng mới tốt nghiệp hơn một năm mà thôi, nhưng khí chất toàn thân, hình như rất không giống với trước đây, so với nam sinh đứng bên trong quầy thu ngân, mặc đồng phục Starbucks màu xanh lá, cứ như là hai người khác nhau. Vẻ thiếu niên ngây ngô rút đi không ít, mặc dù vẫn còn trả tuổi, nhưng cũng đã có mấy phần thành thục.
Điều duy nhất không đổi, vẫn là người ôn hoà như trước đây. Xã hội là một cái thùng nhuộm, anh vẫn như một gốc tùng bách xanh tốt đứng sừng sững tại đỉnh núi chưa bị ô nhiễm.
Lúc Bách Đông Thanh bưng cà phê quay lại, Hứa Húc không nói không rằng thu hồi ánh mắt.
“Mặc dù đã làm đại luật sư, nhưng mà tay nghề pha chế cũng không giảm đâu!” Nhìn ly cà phê Bách Đông Thanh đưa qua, Hứa Húc khẽ cười nói.
Anh gọi cho cô Latte mà cô hay uống, phía trên vẽ một con mèo tinh xảo, mặc dù đơn giản, nhưng lại độc đáo.
Bách Đông Thanh ngồi xuống đối diện với cô, cong môi khẽ cười cười: “Vừa mới hành nghề thôi mà, làm sao dám xưng là đại luật sư chứ!”
Hứa Húc thấy anh không gọi cà phê, mà gọi một vài món điểm tâm, thuận miệng hỏi: “Anh còn chưa ăn cơm chiều sao?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Hôm nay rất bận, đến giờ này mới xong việc.”
Hứa Húc lại hỏi: “Chỉ có hôm nay bận bịu thôi à? Hay là luật sư vẫn luôn luôn bận rộn như vậy?”
Bách Đông Thanh mỉm cười: “Hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu hành nghề, quả thực mỗi ngày đều rất bận.”
Hứa Húc gật đầu “À” một tiếng, lại rủ mắt nhìn xuống hình vẽ con mèo trên ly cà phê, sau một lát, lại đột nhiên ngẩng đầu mở miệng hỏi: “Sao anh lại đột nhiên từ bỏ cơ hội xuất ngoại tốt như vậy mà đi đến Hoa Thiên làm luật sư?”
Bách Đông Thanh nhìn vào mắt cô, có chút run lên, lại nhẹ nở nụ cười: “Ra nước ngoài theo học bổng của nhà nước thì tương đối an toàn hơn, quay về có cơ hội ở lại trường nên cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng mà năm ngoái lúc nghỉ hè thì tình cờ biết được thầy Trần đang tuyển trợ lý, anh bỗng nhiên nghĩ, bản thân mình còn trẻ như vậy, có lẽ là còn có rất nhiều cơ hội, vì sao lại không trải nghiệm đánh cược một lần? Dù sao anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng hi vọng cuộc sống có thể trôi qua dễ dàng thoải mái một chút.”
Lúc anh nói những lời này, đôi mắt đen như mực kia vẫn bình tĩnh mà nhìn cô, rõ ràng là đang nói chuyện công việc, nhưng khiến Hứa Húc có cảm giác, có chuyện gì đó ẩn giấu bên trong lời nói của anh. Thế nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là cười cười gật đầu nói: “Nói cũng đúng, nếu có thể trở thành đại luật sự, thu nhập so với làm thầy giáo và nhân viên công chức có thể cao hơn. Nghe nói hai khoá tốt nghiệp gia nhập Hoa Thiên, chỉ có một mình anh, còn phải nói chưa chúc mừng anh đấy!”
Bách Đông Thanh nói: “Chỉ là may mắn thôi, thầy Trần dù sao cũng là học trưởng và sư trưởng của chúng ta, Quách viện trưởng rất quen thân ông ấy, chỉ giúp một tay tiến cử anh thôi.”
“Nhưng anh là người được giữ lại, vẫn là rất ưu tú còn gì!”
Bách Đông Thanh khiêm tốn cười cười: “Thật ra vẫn là số may mắn, gặp được thầy Trần là một thầy giáo tốt.”
Mặc dù Hứa Húc biết là anh đang khiêm tốn, nhưng cũng không có cách nào phủ nhận, vừa mới tốt nghiệp đại học được tuyển đi làm trợ lý cho Trần Thuỵ Quốc, đúng là nên tồn tại một phần may mắn nhất định.
Vương Nghiên nói không sai, học giỏi quả thật rất quan trọng, người muốn làm trợ lý cho Trần Thuỵ Quốc sợ là đếm không hết, nếu như không phải bởi vì Bách Đông Thanh chăm chỉ cố gắng, Quách viện trưởng cũng không thể nào tự mình tiến cử anh cho Trần Thuỵ Quốc được.
Cô cầm lấy cái muỗng, có chút không nỡ khuấy tan hình vẽ con mèo kia, như có điều gì suy nghĩ trong chốc lát, lại chợt hỏi: “Nghe bạn cùng phòng ký túc xá Vương Nghiên nói, anh thường xuyên đến khu pháp viện phía tây làm việc, sau đó còn tiện ở lại nhà ăn trường học ăn cơm sao?”
Bách Đông Thanh do dự một lát, vẻ mặt khó nói rõ nhìn cô một chút, gật đầu: “Ừ.”
Hứa Húc cười khẽ, thử thăm dò: “… Vậy sao anh đến trường học cũng không có liên lạc với em?”
Thật ra hỏi xong câu này cô liền có chút hối hận, tại sao anh phãi giữ liên lạc với một nữ sinh đã làm ra chuyện thất đức đó với mình cơ chứ? Hẳn là tránh còn không kịp đấy chứ! Dù sao kiểu nam sinh như anh, tuyệt đối sẽ không đắc chí vì đã chiếm được tiện nghi của người khác đâu.
Bách Đông Thanh mím mím môi, một lúc lâu sau, mới thấp giọng trả lời: “Anh sợ là em không muốn nhìn thấy anh!”
“Hả? Sao lại như thế?” Hứa Húc có chút ngạc nhiên nhìn anh, cô biết là anh đang nói đến chuyện đêm đó, nhưng từ trước đến giờ cô luôn áy náy hối hận là chính mình đã hại nay, nhưng chưa bao giờ bởi vì chuyện đó đã xảy ra mà không muốn nhìn thấy anh, mặc dù quả thật là có chút khó xử.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô nhẹ nhõm thở phào một cái, nở nụ cười như trút được gánh nặng ngàn cân, chắp tay trước ngực: “Chỉ cần anh đừng để trong lòng, là em đã cám ơn trời đất rồi. Sau này chúng ta đừng nói chuyện này nữa, cứ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra đi, không cần quá gượng gạo. Như vậy sau này còn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay gì đó, dù sao chúng ta cũng đã quen biết lâu như vậy rồi.”
Chỉ cần anh không vì chuyện đó mà sinh ra chán ghét với cô là tốt rồi.
Bách Đông Thanh nhìn cô, gật gật đầu: “Ừ.” Cúi đầu ăn xong hai cái bánh ngọt, lại thuận miệng hỏi, “Em tốt nghiệp xong có định đi làm ở đâu chưa?”
Hứa Húc có chút phiền não gãi gãi đầu: “Nói thật em cũng không biết chính mình muốn làm cái gì, lúc trước em theo học ngành này, cũng là bởi vì ba em trước đây là thẩm phán, cảm thấy học về luật pháp có thể làm được rất nhiều chuyện, giúp được rất nhiều người. Sau khi học xong rồi mới phát hiện ra bản thân mình suy nghĩ quá đơn giản rồi.” Nói xong, còn có chút ngượng ngùng nhìn anh một cái, “Thật ra là mấy năm gần đây cũng không chú tâm học hành cho giỏi, chính mình còn không biết năng lực của bản thân làm sao, kỳ thi tư pháp lần này cũng không biết có qua được hay không. Tạm thời định đi <<Tuần san Luật pháp>> thực tập, xem xét tình hình một chút! Cũng may là ba mẹ em không mong gì hơn là con gái mình trưởng thành, kỳ vọng đối với em cũng chỉ là sống cho vui vẻ tốt đẹp là được rồi, cho nên cũng có thể coi là không có áp lực gì mấy.”
Bách Đông Thanh gật gật đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh người đàn ông trung niên ngồi vào ghế sau của chiếc Mercedes màu đen hai năm về trước. Chỉ có gia cảnh đầy đủ dư dả, cha mẹ vô cùng cưng chiều, hẳn là mới có thể không có yêu cầu gì đối với con cái.
Anh không nói không rằng nhìn cô, dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt trắng nõn mũm mĩm của cô gái nhỏ vẫn còn có chút vẻ ngây ngô con nét, nhưng qua một năm này, cô hiển nhiên đã trải nghiệm không ít.
Trưởng thành không phải là chuyện xấu, chỉ là sau khi trưởng thành liền không thể không đối mặt với những quy tắc và sự nhơ bẩn trong xã hội, đây là chuyện anh đang phải trải qua, cho nên nhìn thấy cô, liền không khỏi sinh ra cảm khái không nỡ.
“Học trưởng, anh sao vậy?” Hứa Húc thấy anh đang nhìn mình đến xuất thần, đưa tay hươ hươ trước mặt anh.
Bách Đông Thanh hoàn hồn, trên mặt nổi lên một chút ngượng ngùng đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Hứa Húc cũng không biết vì cái gì, hôm nay nhìn thấy anh liền muốn trải hết chuyện buồn trong lòng, lại tiếp tục lải nha lải nhải nói: “Mặc dù em thật sự rất muốn tìm công việc tốt, nhưng nghĩ tới chuyện sắp phải đi làm, lại có chút sợ hãi. Học trưởng, hơn một năm này công việc của anh có thuận lợi không?”
Bách Đông Thanh ngẩng đầu, nhẹ cười cười: “Mặc dù là đi tới đâu hay tới đó, nhưng mà cũng coi là thuận lợi.”
Hứa Húc nói: “Em cũng cảm thấy anh nhất định sẽ làm tốt.”
Biết rõ cô chỉ thuận miệng nói lấy lòng, nhưng trong lòng Bách Đông Thanh vẫn cảm thấy ấm áp. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa mới bắt đầu công việc chắc chắn là sẽ có chút khó thích nghi, từ từ làm quen rồi sẽ tốt. Em đi thực tập ở toà soạn, nếu như gặp phải chuyện gì liên quan đến chuyên ngành không hiểu, có thể hỏi anh. Mặc dù anh cũng chưa chắc biết nhiều hơn so với em, nhưng dù sao cũng đi theo thầy Trần học hỏi lâu như vậy, chắc sẽ nội tình trong ngành sẽ hiểu rõ hơn một chút.”
Hứa Húc nghe vậy, vui mừng nhướng mày: “Vậy thì tốt quá rồi!”
Thấy được cô cười, khoé miệng Bách Đông Thanh cũng không tự chủ được cong lên một đường.
Hai người ngồi ở Starbucks hơn tiếng đồng hồ, đa phần là Hứa Húc nói, Bách Đông Thanh nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu đáp lại vài câu, bầu không khí dần trở nên tự nhiên thoải mái, thật giống như thật sự không ai nhớ lại đã từng có một đêm hoang đường kia.
Đồng hồ chạy đến hơn tám giờ, Hứa Húc mới giật mình: “Học trưởng, ngày mai anh còn phải đi làm phải không? Em lôi kéo anh nói chuyện tào lao lâu như vậy, thật là không phải, chúng ta đi thôi!”
Bách Đông Thanh chần chừ một lúc, gật đầu: “Ừ.”
Hai ngươi sóng vai đi ra ngoài, đi được vài bước, Hứa Húc nhận ra anh đang đi cùng hướng với mình, kỳ quái hỏi: “Anh không phải về nhà sao?”
Bách Đông Thanh nhàn nhạt nói: “Đưa em về ký túc xá trước đã.”
“Á? Không cần, bây giờ vẫn còn sớm mà!”
“Không có việc gì, anh cũng không vội về nhà.”
“À!”
Vừa nãy ngồi ở quán cà phê miệng lưỡi lưu loát, bây giờ hai người sóng vai đi bên nhau, Hứa Húc lại không biết nên nói cái gi.
Lúc này sắc trời đã tối đen từ lâu, đèn đường và các hộp đèn quảng cáo chiếu sáng cả một dãy phố náo nhiệt. Đi một đoạn, có một mùi khoai nướng thơm lừng lơ lửng trong không khí.
Hai người không hẹn mà cùng quay đầi, nhìn thấy chỗ bồn hoá ven đường, có một ông lão đang trông coi một xe khoai nướng nhỏ, mùi hương kia là từ chỗ đó phát ra.
Cái xe nhỏ lẻ loi trơ trọi, so với cửa hàng mặt tiền đèn đuốc sáng trưng bên cảnh, quả thực là quá vắng lạnh.
“Em đi mua một ít khoai lang.” Hứa Húc bị mùi thơm này mê hoặc có chút phát thèm.
Bách Đông Thanh gật đầu, cùng cô sải bước dừng lại trước chiếc xe nhỏ. Tới gần mới phát hiện ra, ông lão này xem chừng phải bảy mươi tuổi rồi, lưng còng hết cả, lúc cầm lấy một củ khoai lang Hứa Húc đã chọn xong, tay còn hơi run rẩy nữa.
Bách Đông Thanh đưa tay chọn mấy củ lớn: “Ông à, cháu mua mấy củ này.”
Ông lão đối với lần mua bán lớn đột ngột từ đâu tới này mà mừng rỡ, bởi vì bán được mấy củ khoai lớn này, vốn là có thể dọn hàng rồi. Ông lão cân xong, thu tiền, vô cùng cảm kích nói cám ơn liên tục.
Hai người quay người tiếp tục đi về phía trường học, Hứa Húc lột vỏ củ khoai lang nhỏ trong tay, đưa mắt dò xét một túi khoai lang nướng to mà Bách Đông Thanh đang cầm trong tay, tò mò hỏi: “Anh mua nhiều như vậy để làm gì?”
Bách Đông Thanh nói: “Mua để ông lão kia có thể sớm dọn hàng, nơi này khoảng tám giờ rưỡi sẽ có trật tự đô thị đến dọn dẹp.”
Hứa Húc có chút ngạc nhiên nhìn anh một cáo, sau đó quay đầu về phía chiếc xe đẩy nhỏ, ông lão kia quả nhiên là đang chậm rãi ung dung thu dọn hàng quán, mà cách đó không xa, một chiếc xe giữ trật tự đô thị đang trờ tới, tiểu thương buôn bán hàng hoá ven đường đều nhanh chóng dọn hàng chạy đi.
Cô có chút kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
Bách Đông Thanh cười khẽ: “Lúc anh làm việc ở Starbucks thường nhìn thấy, từ lúc anh bắt đầu đi học đại học là đã như vậy rồi, bây giờ chắc là cũng không thay đổi. Ông lão kia đã bán khoai ở đây nhiều năm, trước đây thân thể còn tốt, bây giờ hình như càng ngày càng yếu rồi.”
Hứa Húc ăn khoai lang dính đầy môi, hàm hàm hồ hồ nói: “Lớn tuổi như vậy còn phải bày quầy bán hàng, người nhà của ông ấy cũng không lo cho ông ấy sao?”
Bách Đông Thanh trầm mặc một lát, cúi đầu xuống chán nản nói: “… Cũng không phải ai cũng có người nhà đâu!”
Hứa Húc đột nhiên sững người, chợt nhớ tới hoàn cảnh của anh, trong tâm bỗng dưng có chút ê ẩm, không cần nghĩ ngợi bật thốt lên: “Học trưởng, thật ra anh cũng có thể coi em là người nhà mà!”
“Hả?” Bách Đông Thanh nhất thời còn chưa hoàn hồn, có chút kinh ngạc nhìn về phía cô.
Nói nhảm cái gì vậy? Hứa Húc mém chút nữa là đem cả răng môi của mình cắn nát rồi: “Ý của em là bạn bè cũng có thể xem là người nhà, anh có rất nhiều bạn bè, em cũng có thể tính là bạn của anh nhỏ, cũng có thể xem như là người nhà của anh, anh không cần phải một thân một mình.”
Bách Đông Thanh có chút bật cười lắc đầu
Mặc dù trên mặt là đang cười, nhưng trong lòng có chút ẻm đạm. Nhiều năm như vậy, anh đã nhận lấy không biết bao nhiêu thiện ý và thương hại, không hề có người hỏi anh là có cần hay không, thế là anh cũng nhận lấy toàn bộ.
Nhận lấy, cũng là nhận lấy vị trí không ngang hàng.
Cho nên anh thật ra cũng không thích bị người ta thương hại.
Anh khẽ thở dài: “Cám ơn!”
Hứa Húc thật ra cũng vừa ý thức được lời này vừa mới nghe xong liền có thể nói là xuất phát từ sự thương hại, không phải là rất thoả đáng, nhưng mà muốn thay đổi, cũng không biết bắt đầu từ đâu, thế là chỉ có thể giả bộ chuyên tâm vừa đi vừa ăn khoai lang.
Sau đó, hai người một đường không nói chuyện đi đến dưới lầu ký túc xá.
Bách Đông Thanh đưa cái túi đang cầm trong tay cho cô: “Em cầm đi chia cho bạn cùng phòng ký túc xá đi!”
Hứa Húc cũng không khách sáo, dù sao nhiều khoai lang như vậy, anh chắc chắn là ăn không hết, nhưng mấy cô nàng ở ký túc xá của mình sức chiến đấu bằng mười người cộng lại.
Cô nhận lấy cái túi: “Vậy cám ơn anh, em đi đây!”
Bách Đông Thanh gật đầu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Hứa Húc đi được hai bước, lại nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu nói: “Học trưởng, sau này anh có về đây, thì báo cho em biết, nếu em đang ở trường thì chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Bách Đông Thanh hơi sững người, gật đầu: “Được.”
Hứa Húc đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Em đi thực tập có chỗ nào không hiểu, làm phiền anh giải thích dùm em.”
Bách Đông Thanh cười cười: “Ừ.”
Hứa Húc nhìn anh một cái: “Vậy em đi lên đây.”
Bách Đông Thanh gật đầu, nhìn xem bóng lưng của cô tiến vào toà nhà ký túc xá, đến lúc biến mất không thấy gì nữa, mới chậm rãi quay người rời đi.
- Hết Chương 21-
Nếu như không có đêm hôm đó, Bách Đông Thanh đối với Hứa Húc mà nói, là một học trưởng không tính là quá thân quen nhưng có ấn tượng rất tốt, đã lâu như vậy mới gặp lại anh, nên chính là sự mừng rỡ đơn thuần. Nhưng bởi vì có một đêm kia, khoảnh khắc trùng phùng như thế này, thì có chút xấu hổ và gượng gạo.
Thật ra trong một năm qua, cô ngẫu nhiên cũng nhớ tới đêm hôm đó, mặc dù chuyện phá sinh quan hệ với một học trưởng không tính là quá quen thuộc, thật sự là hoang được đến mức không chân thực. Nhưng cô không chỉ một lần thầm cảm thấy may mắn, quá may mắn vì người xuất hiện đêm đó là Bách Đông Thanh, cho nên xảy ra chuyện như vậy, hình như cũng không làm cô cảm thấy quá khó khăn để tiếp nhận.
Nếu đổi lại là người khác, sau khi tỉnh lại, chỉ sợ không biết có bao nhiêu hối hận và tự trách.
Có đôi lúc cô cũng nghĩ qua, nếu như đêm đó không gặp phải Bách Đông Thanh, cô vốn dĩ có thể làm ngơ sự vọng động của mình tránh dẫn tới tình huống không thể cứu vãn hay không? Đương nhiên vấn đề này chỉ là giả thiết, là không có đáp án.
Hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Bách Đông Thanh để Hứa Húc ngồi đó, còn anh đi ra quầy gọi cà phê. Hứa Húc thật sự cũng không khách sáo giành trả tiền với anh hay giành 50/50, dù sao bây giờ anh cũng đã là một luật sư có giấy phép hành nghề, trà tiền một ly cà phê, cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nhân viên phục vụ trong tiệm đã sớm đổi một đợt rồi, sau khi Bách Đông Thanh gọi món xong, thấp giọng nói câu gì đó với nhân viên phục vụ, cô gái trẻ nhìn về phía anh cười cười gật đầu, một lát sau đưa ly cà phê cho anh, anh nhận lấy dụng cụ, cúi đầu tự mình kéo hoa trên ly cà phê.
Hứa Húc vẫn luôn ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc trang phục lịch sự, thì ra là cũng phù hợp như vậy.
Thật ra cũng mới tốt nghiệp hơn một năm mà thôi, nhưng khí chất toàn thân, hình như rất không giống với trước đây, so với nam sinh đứng bên trong quầy thu ngân, mặc đồng phục Starbucks màu xanh lá, cứ như là hai người khác nhau. Vẻ thiếu niên ngây ngô rút đi không ít, mặc dù vẫn còn trả tuổi, nhưng cũng đã có mấy phần thành thục.
Điều duy nhất không đổi, vẫn là người ôn hoà như trước đây. Xã hội là một cái thùng nhuộm, anh vẫn như một gốc tùng bách xanh tốt đứng sừng sững tại đỉnh núi chưa bị ô nhiễm.
Lúc Bách Đông Thanh bưng cà phê quay lại, Hứa Húc không nói không rằng thu hồi ánh mắt.
“Mặc dù đã làm đại luật sư, nhưng mà tay nghề pha chế cũng không giảm đâu!” Nhìn ly cà phê Bách Đông Thanh đưa qua, Hứa Húc khẽ cười nói.
Anh gọi cho cô Latte mà cô hay uống, phía trên vẽ một con mèo tinh xảo, mặc dù đơn giản, nhưng lại độc đáo.
Bách Đông Thanh ngồi xuống đối diện với cô, cong môi khẽ cười cười: “Vừa mới hành nghề thôi mà, làm sao dám xưng là đại luật sư chứ!”
Hứa Húc thấy anh không gọi cà phê, mà gọi một vài món điểm tâm, thuận miệng hỏi: “Anh còn chưa ăn cơm chiều sao?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Hôm nay rất bận, đến giờ này mới xong việc.”
Hứa Húc lại hỏi: “Chỉ có hôm nay bận bịu thôi à? Hay là luật sư vẫn luôn luôn bận rộn như vậy?”
Bách Đông Thanh mỉm cười: “Hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu hành nghề, quả thực mỗi ngày đều rất bận.”
Hứa Húc gật đầu “À” một tiếng, lại rủ mắt nhìn xuống hình vẽ con mèo trên ly cà phê, sau một lát, lại đột nhiên ngẩng đầu mở miệng hỏi: “Sao anh lại đột nhiên từ bỏ cơ hội xuất ngoại tốt như vậy mà đi đến Hoa Thiên làm luật sư?”
Bách Đông Thanh nhìn vào mắt cô, có chút run lên, lại nhẹ nở nụ cười: “Ra nước ngoài theo học bổng của nhà nước thì tương đối an toàn hơn, quay về có cơ hội ở lại trường nên cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng mà năm ngoái lúc nghỉ hè thì tình cờ biết được thầy Trần đang tuyển trợ lý, anh bỗng nhiên nghĩ, bản thân mình còn trẻ như vậy, có lẽ là còn có rất nhiều cơ hội, vì sao lại không trải nghiệm đánh cược một lần? Dù sao anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng hi vọng cuộc sống có thể trôi qua dễ dàng thoải mái một chút.”
Lúc anh nói những lời này, đôi mắt đen như mực kia vẫn bình tĩnh mà nhìn cô, rõ ràng là đang nói chuyện công việc, nhưng khiến Hứa Húc có cảm giác, có chuyện gì đó ẩn giấu bên trong lời nói của anh. Thế nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là cười cười gật đầu nói: “Nói cũng đúng, nếu có thể trở thành đại luật sự, thu nhập so với làm thầy giáo và nhân viên công chức có thể cao hơn. Nghe nói hai khoá tốt nghiệp gia nhập Hoa Thiên, chỉ có một mình anh, còn phải nói chưa chúc mừng anh đấy!”
Bách Đông Thanh nói: “Chỉ là may mắn thôi, thầy Trần dù sao cũng là học trưởng và sư trưởng của chúng ta, Quách viện trưởng rất quen thân ông ấy, chỉ giúp một tay tiến cử anh thôi.”
“Nhưng anh là người được giữ lại, vẫn là rất ưu tú còn gì!”
Bách Đông Thanh khiêm tốn cười cười: “Thật ra vẫn là số may mắn, gặp được thầy Trần là một thầy giáo tốt.”
Mặc dù Hứa Húc biết là anh đang khiêm tốn, nhưng cũng không có cách nào phủ nhận, vừa mới tốt nghiệp đại học được tuyển đi làm trợ lý cho Trần Thuỵ Quốc, đúng là nên tồn tại một phần may mắn nhất định.
Vương Nghiên nói không sai, học giỏi quả thật rất quan trọng, người muốn làm trợ lý cho Trần Thuỵ Quốc sợ là đếm không hết, nếu như không phải bởi vì Bách Đông Thanh chăm chỉ cố gắng, Quách viện trưởng cũng không thể nào tự mình tiến cử anh cho Trần Thuỵ Quốc được.
Cô cầm lấy cái muỗng, có chút không nỡ khuấy tan hình vẽ con mèo kia, như có điều gì suy nghĩ trong chốc lát, lại chợt hỏi: “Nghe bạn cùng phòng ký túc xá Vương Nghiên nói, anh thường xuyên đến khu pháp viện phía tây làm việc, sau đó còn tiện ở lại nhà ăn trường học ăn cơm sao?”
Bách Đông Thanh do dự một lát, vẻ mặt khó nói rõ nhìn cô một chút, gật đầu: “Ừ.”
Hứa Húc cười khẽ, thử thăm dò: “… Vậy sao anh đến trường học cũng không có liên lạc với em?”
Thật ra hỏi xong câu này cô liền có chút hối hận, tại sao anh phãi giữ liên lạc với một nữ sinh đã làm ra chuyện thất đức đó với mình cơ chứ? Hẳn là tránh còn không kịp đấy chứ! Dù sao kiểu nam sinh như anh, tuyệt đối sẽ không đắc chí vì đã chiếm được tiện nghi của người khác đâu.
Bách Đông Thanh mím mím môi, một lúc lâu sau, mới thấp giọng trả lời: “Anh sợ là em không muốn nhìn thấy anh!”
“Hả? Sao lại như thế?” Hứa Húc có chút ngạc nhiên nhìn anh, cô biết là anh đang nói đến chuyện đêm đó, nhưng từ trước đến giờ cô luôn áy náy hối hận là chính mình đã hại nay, nhưng chưa bao giờ bởi vì chuyện đó đã xảy ra mà không muốn nhìn thấy anh, mặc dù quả thật là có chút khó xử.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô nhẹ nhõm thở phào một cái, nở nụ cười như trút được gánh nặng ngàn cân, chắp tay trước ngực: “Chỉ cần anh đừng để trong lòng, là em đã cám ơn trời đất rồi. Sau này chúng ta đừng nói chuyện này nữa, cứ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra đi, không cần quá gượng gạo. Như vậy sau này còn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay gì đó, dù sao chúng ta cũng đã quen biết lâu như vậy rồi.”
Chỉ cần anh không vì chuyện đó mà sinh ra chán ghét với cô là tốt rồi.
Bách Đông Thanh nhìn cô, gật gật đầu: “Ừ.” Cúi đầu ăn xong hai cái bánh ngọt, lại thuận miệng hỏi, “Em tốt nghiệp xong có định đi làm ở đâu chưa?”
Hứa Húc có chút phiền não gãi gãi đầu: “Nói thật em cũng không biết chính mình muốn làm cái gì, lúc trước em theo học ngành này, cũng là bởi vì ba em trước đây là thẩm phán, cảm thấy học về luật pháp có thể làm được rất nhiều chuyện, giúp được rất nhiều người. Sau khi học xong rồi mới phát hiện ra bản thân mình suy nghĩ quá đơn giản rồi.” Nói xong, còn có chút ngượng ngùng nhìn anh một cái, “Thật ra là mấy năm gần đây cũng không chú tâm học hành cho giỏi, chính mình còn không biết năng lực của bản thân làm sao, kỳ thi tư pháp lần này cũng không biết có qua được hay không. Tạm thời định đi <<Tuần san Luật pháp>> thực tập, xem xét tình hình một chút! Cũng may là ba mẹ em không mong gì hơn là con gái mình trưởng thành, kỳ vọng đối với em cũng chỉ là sống cho vui vẻ tốt đẹp là được rồi, cho nên cũng có thể coi là không có áp lực gì mấy.”
Bách Đông Thanh gật gật đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh người đàn ông trung niên ngồi vào ghế sau của chiếc Mercedes màu đen hai năm về trước. Chỉ có gia cảnh đầy đủ dư dả, cha mẹ vô cùng cưng chiều, hẳn là mới có thể không có yêu cầu gì đối với con cái.
Anh không nói không rằng nhìn cô, dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt trắng nõn mũm mĩm của cô gái nhỏ vẫn còn có chút vẻ ngây ngô con nét, nhưng qua một năm này, cô hiển nhiên đã trải nghiệm không ít.
Trưởng thành không phải là chuyện xấu, chỉ là sau khi trưởng thành liền không thể không đối mặt với những quy tắc và sự nhơ bẩn trong xã hội, đây là chuyện anh đang phải trải qua, cho nên nhìn thấy cô, liền không khỏi sinh ra cảm khái không nỡ.
“Học trưởng, anh sao vậy?” Hứa Húc thấy anh đang nhìn mình đến xuất thần, đưa tay hươ hươ trước mặt anh.
Bách Đông Thanh hoàn hồn, trên mặt nổi lên một chút ngượng ngùng đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Hứa Húc cũng không biết vì cái gì, hôm nay nhìn thấy anh liền muốn trải hết chuyện buồn trong lòng, lại tiếp tục lải nha lải nhải nói: “Mặc dù em thật sự rất muốn tìm công việc tốt, nhưng nghĩ tới chuyện sắp phải đi làm, lại có chút sợ hãi. Học trưởng, hơn một năm này công việc của anh có thuận lợi không?”
Bách Đông Thanh ngẩng đầu, nhẹ cười cười: “Mặc dù là đi tới đâu hay tới đó, nhưng mà cũng coi là thuận lợi.”
Hứa Húc nói: “Em cũng cảm thấy anh nhất định sẽ làm tốt.”
Biết rõ cô chỉ thuận miệng nói lấy lòng, nhưng trong lòng Bách Đông Thanh vẫn cảm thấy ấm áp. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa mới bắt đầu công việc chắc chắn là sẽ có chút khó thích nghi, từ từ làm quen rồi sẽ tốt. Em đi thực tập ở toà soạn, nếu như gặp phải chuyện gì liên quan đến chuyên ngành không hiểu, có thể hỏi anh. Mặc dù anh cũng chưa chắc biết nhiều hơn so với em, nhưng dù sao cũng đi theo thầy Trần học hỏi lâu như vậy, chắc sẽ nội tình trong ngành sẽ hiểu rõ hơn một chút.”
Hứa Húc nghe vậy, vui mừng nhướng mày: “Vậy thì tốt quá rồi!”
Thấy được cô cười, khoé miệng Bách Đông Thanh cũng không tự chủ được cong lên một đường.
Hai người ngồi ở Starbucks hơn tiếng đồng hồ, đa phần là Hứa Húc nói, Bách Đông Thanh nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu đáp lại vài câu, bầu không khí dần trở nên tự nhiên thoải mái, thật giống như thật sự không ai nhớ lại đã từng có một đêm hoang đường kia.
Đồng hồ chạy đến hơn tám giờ, Hứa Húc mới giật mình: “Học trưởng, ngày mai anh còn phải đi làm phải không? Em lôi kéo anh nói chuyện tào lao lâu như vậy, thật là không phải, chúng ta đi thôi!”
Bách Đông Thanh chần chừ một lúc, gật đầu: “Ừ.”
Hai ngươi sóng vai đi ra ngoài, đi được vài bước, Hứa Húc nhận ra anh đang đi cùng hướng với mình, kỳ quái hỏi: “Anh không phải về nhà sao?”
Bách Đông Thanh nhàn nhạt nói: “Đưa em về ký túc xá trước đã.”
“Á? Không cần, bây giờ vẫn còn sớm mà!”
“Không có việc gì, anh cũng không vội về nhà.”
“À!”
Vừa nãy ngồi ở quán cà phê miệng lưỡi lưu loát, bây giờ hai người sóng vai đi bên nhau, Hứa Húc lại không biết nên nói cái gi.
Lúc này sắc trời đã tối đen từ lâu, đèn đường và các hộp đèn quảng cáo chiếu sáng cả một dãy phố náo nhiệt. Đi một đoạn, có một mùi khoai nướng thơm lừng lơ lửng trong không khí.
Hai người không hẹn mà cùng quay đầi, nhìn thấy chỗ bồn hoá ven đường, có một ông lão đang trông coi một xe khoai nướng nhỏ, mùi hương kia là từ chỗ đó phát ra.
Cái xe nhỏ lẻ loi trơ trọi, so với cửa hàng mặt tiền đèn đuốc sáng trưng bên cảnh, quả thực là quá vắng lạnh.
“Em đi mua một ít khoai lang.” Hứa Húc bị mùi thơm này mê hoặc có chút phát thèm.
Bách Đông Thanh gật đầu, cùng cô sải bước dừng lại trước chiếc xe nhỏ. Tới gần mới phát hiện ra, ông lão này xem chừng phải bảy mươi tuổi rồi, lưng còng hết cả, lúc cầm lấy một củ khoai lang Hứa Húc đã chọn xong, tay còn hơi run rẩy nữa.
Bách Đông Thanh đưa tay chọn mấy củ lớn: “Ông à, cháu mua mấy củ này.”
Ông lão đối với lần mua bán lớn đột ngột từ đâu tới này mà mừng rỡ, bởi vì bán được mấy củ khoai lớn này, vốn là có thể dọn hàng rồi. Ông lão cân xong, thu tiền, vô cùng cảm kích nói cám ơn liên tục.
Hai người quay người tiếp tục đi về phía trường học, Hứa Húc lột vỏ củ khoai lang nhỏ trong tay, đưa mắt dò xét một túi khoai lang nướng to mà Bách Đông Thanh đang cầm trong tay, tò mò hỏi: “Anh mua nhiều như vậy để làm gì?”
Bách Đông Thanh nói: “Mua để ông lão kia có thể sớm dọn hàng, nơi này khoảng tám giờ rưỡi sẽ có trật tự đô thị đến dọn dẹp.”
Hứa Húc có chút ngạc nhiên nhìn anh một cáo, sau đó quay đầu về phía chiếc xe đẩy nhỏ, ông lão kia quả nhiên là đang chậm rãi ung dung thu dọn hàng quán, mà cách đó không xa, một chiếc xe giữ trật tự đô thị đang trờ tới, tiểu thương buôn bán hàng hoá ven đường đều nhanh chóng dọn hàng chạy đi.
Cô có chút kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
Bách Đông Thanh cười khẽ: “Lúc anh làm việc ở Starbucks thường nhìn thấy, từ lúc anh bắt đầu đi học đại học là đã như vậy rồi, bây giờ chắc là cũng không thay đổi. Ông lão kia đã bán khoai ở đây nhiều năm, trước đây thân thể còn tốt, bây giờ hình như càng ngày càng yếu rồi.”
Hứa Húc ăn khoai lang dính đầy môi, hàm hàm hồ hồ nói: “Lớn tuổi như vậy còn phải bày quầy bán hàng, người nhà của ông ấy cũng không lo cho ông ấy sao?”
Bách Đông Thanh trầm mặc một lát, cúi đầu xuống chán nản nói: “… Cũng không phải ai cũng có người nhà đâu!”
Hứa Húc đột nhiên sững người, chợt nhớ tới hoàn cảnh của anh, trong tâm bỗng dưng có chút ê ẩm, không cần nghĩ ngợi bật thốt lên: “Học trưởng, thật ra anh cũng có thể coi em là người nhà mà!”
“Hả?” Bách Đông Thanh nhất thời còn chưa hoàn hồn, có chút kinh ngạc nhìn về phía cô.
Nói nhảm cái gì vậy? Hứa Húc mém chút nữa là đem cả răng môi của mình cắn nát rồi: “Ý của em là bạn bè cũng có thể xem là người nhà, anh có rất nhiều bạn bè, em cũng có thể tính là bạn của anh nhỏ, cũng có thể xem như là người nhà của anh, anh không cần phải một thân một mình.”
Bách Đông Thanh có chút bật cười lắc đầu
Mặc dù trên mặt là đang cười, nhưng trong lòng có chút ẻm đạm. Nhiều năm như vậy, anh đã nhận lấy không biết bao nhiêu thiện ý và thương hại, không hề có người hỏi anh là có cần hay không, thế là anh cũng nhận lấy toàn bộ.
Nhận lấy, cũng là nhận lấy vị trí không ngang hàng.
Cho nên anh thật ra cũng không thích bị người ta thương hại.
Anh khẽ thở dài: “Cám ơn!”
Hứa Húc thật ra cũng vừa ý thức được lời này vừa mới nghe xong liền có thể nói là xuất phát từ sự thương hại, không phải là rất thoả đáng, nhưng mà muốn thay đổi, cũng không biết bắt đầu từ đâu, thế là chỉ có thể giả bộ chuyên tâm vừa đi vừa ăn khoai lang.
Sau đó, hai người một đường không nói chuyện đi đến dưới lầu ký túc xá.
Bách Đông Thanh đưa cái túi đang cầm trong tay cho cô: “Em cầm đi chia cho bạn cùng phòng ký túc xá đi!”
Hứa Húc cũng không khách sáo, dù sao nhiều khoai lang như vậy, anh chắc chắn là ăn không hết, nhưng mấy cô nàng ở ký túc xá của mình sức chiến đấu bằng mười người cộng lại.
Cô nhận lấy cái túi: “Vậy cám ơn anh, em đi đây!”
Bách Đông Thanh gật đầu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Hứa Húc đi được hai bước, lại nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu nói: “Học trưởng, sau này anh có về đây, thì báo cho em biết, nếu em đang ở trường thì chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Bách Đông Thanh hơi sững người, gật đầu: “Được.”
Hứa Húc đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Em đi thực tập có chỗ nào không hiểu, làm phiền anh giải thích dùm em.”
Bách Đông Thanh cười cười: “Ừ.”
Hứa Húc nhìn anh một cái: “Vậy em đi lên đây.”
Bách Đông Thanh gật đầu, nhìn xem bóng lưng của cô tiến vào toà nhà ký túc xá, đến lúc biến mất không thấy gì nữa, mới chậm rãi quay người rời đi.
- Hết Chương 21-
Danh sách chương