Ngày Hứa Húc đi phỏng vấn Vương Chiêu là vào buổi chiều thứ sáu sau đó hai tuần lễ, nói đến cũng kì lạ, cô vào nghề đã ba năm rồi, cũng nhận viết nhiều bản án do Hoa Thiên phụ trách, cũng đã phỏng vấn vài vị luật sư của Hoa Thiên, nhưng chỉ đi đến văn phòng của bọn họ lần này là lần thứ hai, lần đầu tiên vào khoảng một năm trước, hơn nữa cũng không lưu lại lâu, chỉ ngồi dưới quán cà phê của toà nhà, cho nên chưa từng thấy qua văn phòng làm việc của Bách Đông Thanh là như thế nào.

Lần này phỏng vấn Vương Chiêu, đối phương thế mà lại trực tiếp hẹn cô ở văn phòng. Lúc cô đi vào công ty luật Hoa Thiên, đại luật sư Vương đang bận tiếp khách hàng đến tham khảo ý kiến, liền được trợ lý dẫn tới một gian phòng khách nhỏ ngồi đợi.

Công ty lớn quả nhiên là khác hẳn, không gian trang nhã, phục vụ chu đáo, trợ lý còn ân cần chuẩn bị cho cô một ly cà phê.

Lúc Hứa Húc được dẫn đường, có nhìn xung quanh một chút, nhưng bởi vì khu làm việc quá lớn, cô không thấy được văn phòng của Bách Đông Thanh nằm ở đâu, đang nghĩ có nên nhắn tin cho anh, nói mình đang ở Hoa Thiên hay không, vừa mới lấy điện thoại di động ra, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói truyền vào: “Á? Có người à! Không cố ý không cố ý!”

Hứa Húc vô thức ngẩng đầu, người đàn ông mở cửa thò đầu vào hẳn là đang tìm phòng khách trống để tiếp khách, nhìn thấy trong phòng có người, đang định đi ra, nhưng ánh mắt lại lơ lãng lướt qua mặt cô, ồ lên một tiếng, động tác lui ra cũng dừng lại, có chút không chắc chắn mở miệng: “Học muội Hứa Húc?”

“Học trưởng Khương Nghị!” Hứa Húc nhận ra anh ta, cũng vô cùng ngạc nhiên.

Lúc đi học cô cũng không thân quá quen thân với học trưởng Khương Nghị, chỉ nghe nói anh ta sao khi tốt nghiệp liền đi thủ đô học nghiên cứu sinh, mấy năm không gặp, đột nhiên lại gặp được ở đây, đương nhiên là vẫn rất bất ngờ.

Khương Nghị nói không nên lời há to mồm, đẩy cửa ra đi tới, dường như có chút không thể tin vào hai mắt của mình: “Thật sự là em à? Thay đổi nhiều quá, mém chút anh nhìn không ra rồi!”

“Thật sao?” Hứa Húc cười, cô đánh giá anh ta một chút, “Anh mới là thay đổi nhiều đến mức em không dám nhận người quen đấy!”

Khương Nghị cười thở dài: “Sau khi tốt nghiệp có tụ tập cũng không gặp được em, nói đến cũng phải hơn năm năm rồi.” Nói xong nghiêng đầu dò xét cô từ trên xuống dưới một phen, “Trong ấn tượng của anh em vẫn là một cô gái nhỏ! Bây giờ đã là người phụ nữ đô thị thành đạt rồi!”

Hôm nay hẹn người ta đến phỏng vấn, Hứa Húc mặc một bộ vest màu vàng nhạt, dưới chân mang giày cao gót, đúng chuẩn ăn mặc của phụ nữ đô thị. Cô cười cười: “Đúng vậy! Chớp mắt đã nhiều năm như vậy rồi! Làm sao … Anh bây giờ là luật sư của Hoa Thiên sao?”

Khương Nghị gật đầu: “Ừ, sau khi tốt nghiệp ở thủ đô một năm, năm ngoái mở về lại bên này. Còn em thì sao?”

Hứa Húc nói: “Em đi làm ở tuần san Pháp luật, hôm nay hẹn luật sư Vương Chiêu để phỏng vấn.”

Khương Nghị ồ một tiếng: “Làm ký giả à? Không tệ nha!”

“Làm sao có thể so sánh được với luật sư các anh.”

Khương Nghị khoát tay cười cười: “Anh cũng chỉ mới cất bước thôi, cả ngày sứt đầu mẻ trán, áp lực rất lớn.” Nói xong, hình như nhớ tới chuyện gì đó, “Đúng rồi, Thanh nhi – chính là Bách Đông Thanh chung phòng ký túc xá với bọn anh, hiện giờ thế mà trở thành luật sư cốt cán của Hoa Thiên đấy, em cần phỏng vấn cái gì có thể tìm cậu ta giúp đỡ.”

Hứa Húc sửng sốt một chút: “Em.. có biết.”

Khương nghị có chút buồn cười vỗ vỗ trán: “Đúng nhỉ! Em là phóng viên một tờ báo pháp luật, làm sao có thể không biết Thanh nhi? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại cậu ta cả ngày bận rộn tới mức cứ như tổng thống quốc gia ấy, anh cũng đang nghi ngờ không biết cậu ta có phải muốn bận rộn cả đời luôn hay không, em tìm cậu ta không bằng tìm anh, mặc dù anh cũng có lúc bận rộn, nhưng dù sao rảnh rỗi cũng không phải quá hiếm.” Anh ta lấy ra một tờ danh thiếp từ trong túi, “Đây là phương thức liên lạc của anh, Trái đất hình tròn, sau này có chuyện gì có thể tới tìm anh.”

Hứa Húc nghe anh ta nói những lời này, giật mình đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới hoàn hồn, cười cười trao đổi danh thiếp với anh: “Được ạ, có người tìm kìa học trưởng anh mau đi đi!”

Khương Nghị cầm tờ danh thiếp đưa mắt nhìn, cười cười phất tay với cô: “Em cứ thong thả chờ nhé.” Đi tới cửa còn quay đầu lại nói, “Có rảnh thì hẹn mọi người cùng nhau đi ăn một bữa cơm.”

“Được ạ.”

Khương Nghị đi ra khỏi phòng khách, trong lòng có chút phấn khích, giơ tay nhìn tấm danh thiếp một chút, lại nhìn xuống đồng hồ, vẫn còn chút thời gian trước khi đến buổi hẹn tiếp theo, liền đi về phía một gian văn phòng trên hành lang. 

Đi đến cửa, anh ta đưa tay gọ cửa một cái, bên trong truyền đến một giọng nam: “Vào đi!”

Khương Nghị đẩy cửa đi vào, tiện tay đóng cửa chặt lại, vừa đi về phía bàn làm việc, vừa giơ danh thiếp trong tay lên, cười nói: “Thanh nhi, cậu đoán xem tớ vừa mới gặp được người nào?”

Bách Đông Thanh đang chăm chú làm việc ngẩng đầu lên nhìn anh ta một chút, thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”

Khương Nghị cười tủm tỉm nói: “Bạn gái của lão nhị Hứa Húc.”

Thái dương Bách Đông Thanh có chút nhảy lên, sắc mặt lập tức cứng đờ, lông mày cũng không tự chủ được nhíu lại. 

Khương Nghị cũng không chú ý đến sắc mặt tái xanh của anh, vô cùng phấn khích tiếp tục nói: “Em ấy đang đi làm ở tuần san Pháp luật, hôm nay đến phỏng vấn Vương Chiêu. Mấy năm nay cậu có gặp em ấy không?”

Cổ họng Bách Đông Thanh hơi khô khốc, cúi đầu che đậy thần sắc của mình, nhàn nhạt nói: “Lão nhị đã rời đi lâu như vậy, người ta hẳn là sớm có nơi có chỗ rồi.”

Khương Nghị nói: “Tớ nhìn trên tay em ấy không có đeo nhẫn, với lại mới tốt nghiệp ba năm thôi, hẳn là vẫn chưa kết hôn, nhiều lắm thì có bạn trai thôi, mà chuyện này thì có liên quan gì? Lão nhị đối với em ấy chân tình như vậu, nhiều năm như vậy vẫn chỉ ngóng trong vào khoảnh khắc đứng trước mặt em ấy một lần nữa, theo đuổi người ta trở về. Trước đây vài ngày gặp trên mạng, lão nhị còn nói với tới, nguyện vọng lớn nhất của cậu ta bây giờ là có thể gương vỡ lại lành với Hứa Húc. Những năm này cậu ta khó khăn biết bao nhiêu, người khác không biết, nhưng chúng ta không thể không biết, chờ năm sau cậu ta được triệu hồi về đây, nếu muốn theo đuổi Hứa Húc một lần nữa, chúng ta phải giúp cậu ta một phen. Nhà của lão nhị hiện giờ cũng đã yên ổn rồi, anh trai cậu ta cũng coi như Đông Sơn tái khởi, cho dù vẫn kém hơn so với lúc trước, những cũng đã tốt hơn phần lớn mọi người rồi, cậu ta tuấn tú lịch sự, lại là kiểm sát trưởng, năm đó tình cảm của cậu ta và Hứa Húc tốt như vậy, còn sợ không bắt được người trở lại sao? Với lại, nếu Hứa Húc mà biết nguyên nhân vì sao năm đó cậu ta phải chia tay, ý chí sắt đá đến mấy chắc cũng sẽ tha thứ thôi!”

Bờ môi Bách Đông Thanh mấp máy trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn anh ta, yết hầu không tự chủ được có chút căng lên: “Cậu … có từng nghĩ tới, nếu như tình cảm của Hứa Húc và bạn trai hiện tai rất tốt thì sao? Làm như vậy có phải là quá không công bằng với người yêu hiện tại của em ấy hay không?”

Khương Nghị nhìn bộ dáng sợ sệt của anh: “Tớ nói này Thanh nhi! Cậu đừng có cao thượng quá! Bạn trai của Hứa Húc thì liên quan gì tới chúng ta? Lão nhị là anh em tốt của chúng ta, mấy năm trước hoàn cảnh của cậu ta không tốt, chúng ta đã không giúp được gì, bây giờ muốn trở về, một chút tâm nguyện nhỏ nhoi này chúng ta còn không giúp được hay sao?” Nói xong liền khoát khoát tay, “Được rồi, tớ còn việc phải làm, chỉ nói với cậu một tiếng thôi.”

Đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, Vương Chiêu là tay sát gái có tiếng ong bướm dập dờn, lát nữa cậu không có việc gì làm thì đi xem một chút, đừng để anh ta câu dẫn chị dâu tương lai của cậu em dâu tương lai của tớ.”

Bách Đông Thanh trầm mặc không nói gì.

*

Hứa Húc mặc dù đang tiến hành phỏng vấn, nhưng trong đầu vẫn nghĩ đền lời nói kia của Khương Nghị, rõ ràng chỉ là một câu nói vô cùng bình thường, vậy mà lại làm cho cô suy nghĩ một lúc lâu. 

Bách Đông Thanh cho tới bây giờ vẫn chưa hề nói cho cô biết chuyện Khương Nghị cũng đang làm việc ở Hoa Thiên, mà hiển nhiên anh cũng không nói cho Khương Nghị cô và anh đang sống chung một nhà, chuyện cô là bạn gái của anh, Khương Nghị thậm chí còn không biết anh có bạn gái. 

Đột nhiên phát hiện ra chuyện như vậy, làm cho cô cảm thấy mơ hồ, đến mức lúc phỏng vấn cũng không thể tập trung tinh thần, cũng may đại luật sư Vương cũng khác cởi mở, một màn phỏng vẩn cũng coi như thuận lợi. 

Phỏng vấn xong thì cũng đã hơn năm giờ, Hứa Húc nói lời cảm ơn rồi chào tạm biệt với Vương Chiêu. Mới vừa bước đi ra, Vương Chiêu liền đuổi theo, cười nói: “Cũng vừa đúng giờ tôi tan tầm, nếu như phóng viên Hứa không có việc gì bận, không biết có thể nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”

Vị đại luật sư Vương này dáng dấp rất anh tuấn, giữa lông mày mang theo một hương vị phong lưu, miệng mồm khéo léo, hay nói lời khôi hài, không giờ khắc nào là ngừng lộ ra mị lực của riêng mình. Chỉ tiếc, Hứa Húc vẫn không có cảm giác gì, từ đầu tới cuối vẫn làm lơ đối với những lời dụ dỗ của anh ta. 

Nghe được lời mới của anh ta, nhất thời cô không biết phải phản ứng làm sao, đi đến cửa thang máy, mới hoàn hồn chậm nửa nhịp suy nghĩ làm sao để từ chối. 

Cửa thang máy ting một tiếng mở ra, Vương Chiêu làm ra vẻ lịch sự đưa tay: “Mời!”

“Cám ơn!” Hứa Húc đi vào, “Việc này tôi …”

Vương Chiêu đứng bên cạnh nhấn nút thang máy vừa ngắt lời cô: “Cô thích ăn gì? Cơm Tây hay cơm ta? Hay là đồ ăn Thái Lan đồ ăn Việt Nam?”

Thang máy nhỏ hẹp, hai người đứng gần nhau trong gang tấc, Vương Chiêu nhấn nút xong, ngẩng đầu cong khoé miệng cười, hoàn toàn là một bộ dáng không cho phép người ta từ chối.

Ngay trong lúc thang máy sắp đóng lại, đột nhiên có người chặn lại từ bên ngoài, cửa thang máy lại từ từ mở ra. Hửa Húc nhìn xem khoảng cách nhỏ hẹp giữa hai cửa thang máy từ từ nới rộng, ngoài cửa là một thân ảnh cao lớn, từng chút từng chút một tiến vào tầm mắt của mình. 

“Luật sư Bách!” Vương Chiêu cười chào hỏi. 

Bách Đông Thanh nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt rơi trên mặt Hứa Húc, lại nhíu mày chuyền qua khoảng cách giữa cô và Vương Chiêu, không đợi cửa thang máy mở ra hoàn toàn, liền sải bước đi vào, không nói không rằng gạt Vương Chiêu qua một bên, đứng vào giữa hai người. 

Tác giả có lời muốn nói: Vừa mới bắt đầu kịch bản, số lượng bình luận liền đột ngột giảm bớt, tôi còn chưa ngược Thanh nhi và Húc Húc, mấy người đã bắt đầu ngược tôi rồi sao ~~

Yên tâm đi ngược của tôi không phải là ngược tơi tả đau khổ đâu, mà là cái loại trong ngược có ngọt, đại khái là “Đôi mắt vì anh mà khóc, trong tim lại vì anh mà miễn cưỡng yêu” giống vậy đó ha ha ha. 

- Hết Chương 33-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện