Đông Phong cùng Tiểu Bắc mau chóng đi tìm Hỏa Cốt. Đông Phong nghi ngờ mình có nhìn thấy ở mấy viện bảo tàng đồ cổ ở trung tâm thành phố thì liền khẩn trương đến đó trước. Nhưng kết quả chỉ là cái lắc đầu của nhân viên trong bảo tàng. Đông Phong vẫn quả quyết là Hỏa Cốt chỉ ở mấy bảo tàng trung tâm thôi, nên lặn lội đi hết bảo tàng này đến bảo tàng khác để tìm kiếm, cả buổi hôm nay, lông mày Đông Phong không có lúc nào dãn ra, cô bực không phải vì không thể mau chóng tìm ra Hỏa Cốt mà cô bực vì mình quá là vô dụng, có việc cỏn con này cũng không thể nhớ ra.

- Phong, nghỉ chút đã!

Tiểu Bắc đưa một chai nước khoáng ra trước mặt Đông Phong, môi nở nụ cười ấm áp. Đông Phong mày vốn đang dính vào nhau thì liền thả lỏng, ngắm nhìn gương mặt Tiểu Bắc một chút rồi mới nhận lấy chai nước.

- Kì thật, tôi nhớ có nhìn thấy nó, nhưng tôi không thể nhớ ra được đã thấy chỗ nào!

Đông Phong lại nhăn mày sau khi hớp xong ngụm nước, tay hơi siết chặt lại.

Tiểu Bắc không đáp, chỉ lẳng lặng đưa tầm mắt lên ngắm mây. Đông Phong cũng không hỏi thêm, cũng đưa mắt lên ngắm nhìn cùng một khoảng trời với Tiểu Bắc.

- Phong, có gì đó hơi kì lạ!

- Ừ!? – Đông Phong giật mình đánh mặt sang nhìn Tiểu Bắc.

- Chị có bao giờ nghĩ tại sao em lại gặp Tiểu Lang, còn chị lại gặp Uyển Vân không? – cũng đưa mắt sang nhìn Đông Phong.

Đông Phong giật mình, giờ cô mới để ý, đúng là không phải tự nhiên mà Hỏa Lang cùng Uyển Vân lại đến chỗ cô và Tiểu Bắc.

- Bọn họ lại còn....

- Rất giống chúng ta! – Đông Phong gật nhẹ đầu tiếp lời.

- Vâng!

Tiểu Bắc mỉm cười gật nhẹ đầu, rồi lại hướng tầm mắt nhìn lên bầu trời. Trời hôm nay thật đẹp, không khí mùa đông dù lạnh thấu xương nhưng vẫn làm Tiểu Bắc thấy ấm áp, không biết là do trời đẹp mà lòng người vui hay là do đang ngồi cạnh người cô yêu thương. Cô chỉ biết, giờ Đông Phong đang ngồi cạnh cô, điều này làm cô cảm thấy mọi thứ đều tươi đẹp mà thôi.

Đông Phong nhìn môi Tiểu Bắc mỉm cười, cũng khẽ cười theo. Bàn tay ấm áp của Đông Phong chạm đến bàn tay Tiểu Bắc, siết chặt lấy khiến Tiểu Bắc giật mình mà đánh mặt sang.

- Vậy là... Tiền kiếp cũng đã giúp tôi và em gặp nhau. Giờ có lẽ tôi phải dùng hết sức lực để giúp lại bọn họ! Họ quả thật là ân nhân lớn nhất đời tôi!

Đông Phong mỉm cười ấm áp nhìn Tiểu Bắc, nụ cười này với Tiểu Bắc quả đúng là chưa bao giờ hết thu hút. Một trận ngại ngùng ập đến, Tiểu Bắc mặt phiếm hồng, gật nhẹ đầu ngượng ngùng.

- Không phải "tôi", mà là chúng ta! Họ cũng là ân nhân lớn nhất đời em!

Đông Phong giật mình nhưng rất nhanh liền nở nụ cười rạng rỡ, vỗ nhẹ vào trán mình một cái.

- A... phải phải! Là chúng ta!

- Vậy đi thôi!

Tiểu Bắc nháy mắt, nắm tay Đông Phong rồi kéo đi. Đông Phong cứ vậy bước theo Tiểu Bắc, người con gái cô yêu đang dẫn lối cô, dù cô chắc chắn rằng, cô gái này cũng chẳng biết nên đi đâu đâu.

.

Giờ đã là 7 giờ hơn, trời đã tối lắm rồi, Đông Phong cùng Tiểu Bắc đi hết 7 viện bảo tàng đồ cổ cô hay lui tới, nhưng chẳng có chút tin tức gì.

Điện thoại Đông Phong reo vang, đang sẵn bực mình, động tác nghe điện thoại của cô cũng thô bạo theo.

- Sao? – lạnh tanh.

- Đông Phong đúng không?

Đông Phong hơi giật mình, nghĩ nghĩ một chút rồi mới mở lời.

- Tân Huệ?

- Phải, cậu không đến dự sinh nhật Minh Nguyệt sao? Bọn tôi đang chờ cậu đó!

Đông Phong sững người, cô đã quên mất là tối nay Minh Nguyệt tổ chức sinh nhật.

- Chắc là tôi...

- Alo?

- Nguyệt? – giật mình.

- Phải! Cậu tít mít chỗ nào vậy? Sinh nhật bạn thân định không đến sao? – giọng giận dỗi.

- Không phải, tôi đang đi có chút việc! – lúng túng.

- Đi cùng Tiểu Bắc sao???

- À, ừ!

- Kêu cô bé đến đây luôn nhé, bạn thân cô bé cũng ở đây đó. Đỡ quá, tôi không phải gọi cho cô bé nữa. Vậy nhé!

- A...

Đông Phong chưa kịp từ chối thì điện thoại đã cúp. Thở dài một cái rồi lẳng lặng cất điện thoại vào túi quần.

- Sao vậy? – Tiểu Bắc tò mò.

- À... - giật mình – em có muốn đi dự sinh nhật Nguyệt không? Cậu ta mời cả em!

Tiểu Bắc ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn Đông Phong.

- Thôi, em không đi đâu, toàn bạn bè chị. Chị đưa em về nhà chị để em chuẩn bị bữa tối cho Tiểu Lang rồi đi đi! – cười cười xua tay.

- À... thật ra có cả bạn em...

.

Hỏa Lang tắm xong mặc một cái áo len và cái quần thể thao mùa đông của Uyển Vân. Cái quần xem ra hơi ngắn so với nàng, nhưng đi thêm đôi tất vào thì đúng là kín mít.

Uyển Vân đang ngồi đọc báo, vẫn là tư thế vô cùng tập trung mọi khi.

- Đủ ấm không?

Nhẹ nhàng lật trang báo sau rồi hỏi Hỏa Lang. Hỏa Lang từ từ ngồi xuống ghế, đầu gật liên tục.

- Hảo, rất ấm!

Uyển Vân gấp tờ báo đặt cẩn thận xuống mép bàn sau khi đã lướt qua mấy tin nhàm chán.

- Ngươi mới tắm xong nên cảm thấy vậy. Ngồi một lúc nữa lập tức sẽ cảm thấy lạnh, nhớ mặc thêm y phục ta đã xếp sẵn để trên giường.

Uyển Vân vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ lên giường mình. Hỏa Lang lập tức đánh mặt sang, rồi gật đầu hiểu ý.

- Ngươi đi đâu vậy?

Hỏa Lang đứng vội lên, chân bước theo Uyển Vân khi thấy nàng di chuyển.

- Tắm! Ngươi có muốn theo?

Uyển Vân nhìn cái vẻ cuống cuồng của Hỏa Lang tự nhiên cảm thấy tức cười, giọng lại giễu cợt nàng.

- A, không... không! Ngươi đi đi. Ta đợi!

Hỏa Lang mặt đỏ bừng ngồi xuống ghế, tự nhiên trong đầu lại nghĩ bậy bạ. Nàng lắc mạnh đầu, tự trách bản thân đúng là con thú hám dục xấu xa.

Uyển Vân vẫn cười quan sát gương mặt đầy tội lỗi kia, nàng từng bước tiếng lại, tay vươn ra nhéo má nữ tử trước mắt.

- Khi chúng ta trở về, hãy thành thân!

- Ân...ân? – kinh ngạc.

- Khi chúng ta trở về, ta với ngươi sẽ thành thân. Đại hỷ của ta và ngươi sẽ lớn nhất kinh thành. Ngươi có đồng ý không? – cười.

- Tất... tất nhiên. Nhưng tại sao lại.... như vậy? – tròn mắt.

- Ta muốn thành thân! Ngươi còn gì thắc mắc? – nhướn mày.

- Không hề. Nếu... nếu là ngươi muốn, ta không thắc mắc – lập tức lắc đầu.

- Chẳng lẽ chỉ mỗi Uyển Vân ta muốn sao? Vậy là ngươi không muốn? – lườm.

- Tất nhiên ta muốn – quả quyết – chỉ là... ngươi vẫn chưa nhớ ra ta... - thở dài.

Uyển Vân lại cười, nụ cười càng đậm hơn, nữ tử này đúng là ngốc hết phần người khác mất rồi. Uyển Vân đứng thẳng người dậy, xoay lưng hướng về nhà tắm.

- Như vậy đi! – mỉm cười.

.

- Bình, Thư!!!!

Tiểu Bắc reo lên sung sướng khi nhìn thấy bóng dáng hai "người anh em" của cô.

- Tiểu quỷ!!!

Trí Bình cùng Trần Thư ngay lập tức chạy ra ôm chầm lấy Tiểu Bắc như là lâu lắm rồi không được gặp vậy.

- Vậy là cậu cùng cô bé đi đâu đây?

Minh Nguyệt gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát Đông Phong sau khi tất cả mọi người đã ngồi quây quần bên nhau.

- À, tìm chút đồ thất lạc!

- Đồ trong tay Đông Phong mà cũng mất được sao??? – Minh Nguyệt cười nói giỡn.

- Không phải đồ của tôi, là đồ của... bạn mới quen của tôi! – dừng một chút rồi đáp.

Minh Nguyệt ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh lại mỉm cười.

Không khí vô cùng vui vẻ cho đến khi kết thúc bữa tối. Vốn là định đi tăng hai, nhưng trời đã quá khuya rồi nên vụ đi hát được hủy ngay lập tức.

Đông Phong cùng Tiểu Bắc ở lại giúp đỡ Minh Nguyệt dọn dẹp vì nhà Đông Phong ngay gần nhà Minh Nguyệt nên không bao giờ lo về trễ cả. Mà có về trễ cũng chẳng sao, bản thân Đông Phong chưa bao giờ lo chuyện về trễ.

- Vậy là hai người đang tìm gì đây?

Sau khi dọn dẹp xong, Minh Nguyệt bưng đĩa táo lên mời Tiểu Bắc cùng Đông Phòng rồi mở lời.

- À...

Đông Phong lẳng lặng lấy tờ giấy có vẽ Hỏa Cốt đưa cho Minh Nguyệt xem. Minh Nguyệt đón lấy tờ giấy tỉ mẩn xem xét.

- Đồ cổ!

Đông Phong cắn một miếng táo rồi nhàn nhạt nói.

- Thứ này không phải là món đồ cổ năm ngoái anh Từ Khang bạn cậu đem khoe mà cậu không bắt nhời sao? - nhíu mày.

- - -

Dịch: Xin lỗi mọi người gần đây mình đi du lịch hơi nhiều. Hiện đang ở bên Pháp. Cũng đang dịch một bộ khác nữa nên hơi chậm. Mình hứa sẽ nhanh chóng hoàn thành bộ này. Cũng sắp đến hồi kết rồi. Mọi người thông cảm giúp mình nhé!!!

6

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện