- Uyển nhi, có chuyện gì sao?

Minh Hiển hỏi. Bỗng nhiên thấy thân thể Uyển Vân rùng mình một cái, mặt nàng hiện chút lo lắng.

"Sao lại có cảm giác bất an? Như một thứ gì đó bị giành mất?"

Nuốt những suy nghĩ đó vào, rồi vui vẻ đáp lại Minh Hiển là mình không sao cho hắn yên tâm, nhưng quả thật đang hết thảy phiền não.

"Hỏa Lang, ngươi chớ làm gì dại dột"

.

- Ta thích ngươi – Tử Yến run rẩy thốt ra từng từ.

Hỏa Lang hoảng hốt, buông cánh tay đang nắm chặt vai Tử Yến, nhăn nhó hỏi lại sợ mình nghe nhầm:

- Ngươi... nói gì?

- Ta nói ta thích ngươi – lại lần nữa run rẩy thốt ra từng từ.

Hỏa Lang mặt tái nhợt, kinh hãi nhìn Tử Yến:

- Điều này là không thể... ta và ngươi vốn là... vốn là.... – lắp bắp không nói nên lời.

- Nữ tử - âm thanh nặng nề.

- Đúng... đúng là thế... tại sao ngươi lại có thể?

- Ta cũng đã dằn vặt mình, suy nghĩ và sắp xếp hết thảy tương tư lại, mới rút ra là ta đã thích ngươi.

- Ngươi... quên chuyện ta là nữ tử đi đã. Mới gặp được hơn nửa ngày, sao có thể nói thích dễ dàng như vậy? – nhăn nhó.

- Ngươi không tin ta?

- Ta tin ngươi nhầm lẫn – Hỏa Lang cãi.

- Nam nhân tán tỉnh ta quá nhiều, chưa ai làm ta rung động. Nam nhân đối tốt với ta quá nhiều, chưa ai làm ta đoái hoài. Nam nhân mang châu báu dâng tặng, ta chẳng những không nhận còn đuổi về. Nam nhân khôi ngô, tuấn tú, lanh lợi ta đều bỏ qua...

Hít một hơi dài, nói tiếp:

- Duy nhất ngươi lại làm tim ta loạn nhịp, ngày từ giây đầu tiên gặp đã đem lòng mến ngươi. Được ngươi quan tâm, trò chuyện, giãi bày tâm sự, ta đã thích ngươi. Cảm giác của ta rõ như ban ngày nên không có gì nhầm lẫn.

Choáng váng, đầu óc quay cuồng, trong đầu lúc này chỉ hiện lên câu nói của Tử Yến

"Ta thích ngươi"

Run rẩy đáp Tử Yến:

- Sao... lại là ta... ta là nữ tử... ta nói với ngươi rồi mà... ta và ngươi thật sự không thể...

- Tại sao lại là ngươi... ta cũng rất muốn biết... Biết ngươi là nữ tử ta cũng rất đau lòng, nhưng ta thích ngươi, thật sự đã bỏ hết thảy tỉnh táo rồi.

Tử Yến mắt nhòe đi, từng giọt lệ đã rơi xuống. Nấc từng tiếng một, nghẹn ngào:

- Ta đã nghĩ là không thể... rồi nhìn nụ cười của ngươi, ánh mắt ngươi... hết thảy đều làm ta si muội... ta chẳng còn là thích ngươi nữa... mà ta... yêu ngươi mất rồi.

Tử Yến cố nhịn tiếng nấc nhưng không thể nào ngăn được nước mắt chảy ra. Khắp gương mặt xinh đẹp kia chỉ toàn nước mắt. Thẫn thờ nhìn Tử Yến, Hỏa Lang chỉ biết bất lực, lắc đầu:

- Nữ tử với nữ tử... quả thật là sai trái... ta...

- Sai? Yêu một người là sai? – Tử Yến trừng mắt nhìn Hỏa Lang.

- Yêu một người là không sai ... nhưng chuyện hoang đường này... vốn không đúng...

Nói xong lấy tay ghì vào ngực. Thốt ra câu này, Hỏa Lang cảm thấy tim mình đau nhói. Đúng vậy, tại sao yêu một người là sai trái? Nữ tử với nữ tử sao lại sai? Đâu thể lấy lý do này làm tổn thương người kia.

Rồi một loạt hình ảnh Uyển Vân hiện lên. Tại sao chứ? Tại sao lại là Uyển Vân?

Tay ôm đầu, thở dốc, một trận đau lòng ùa về.

- Phải... đúng là hoang đường. Ta nguyện làm một người hoang đường mà yêu ngươi.

Tay Hỏa Lang vẫn ôm đầu nhưng đôi mắt đỏ ngàu kia đang dần ngấn lệ. Bất quá rồi ngất đi, lúc này trời cũng đã tối dần.

.

Choang

- Uyển nhi không sao chứ? – tiếng gọi đầy lo lắng của Minh Hiển vang lên, đưa Uyển Vân trở lại.

- Ân... bát có mỡ hơi trơn. Không có gì – nụ cười ôn nhu hiện lên.

- Kì thật cả ngày nay Uyển nhi có chút kì lạ, khiến ta lo lắng – Minh Hiển nhíu mày dọn cái bát vừa mới rơi.

- Ta không sao – vẫn cười.

"Hỏa Lang, ngươi đang làm gì vậy, sao ta thấy bất an như vậy? Ngươi không thể xảy ra chuyện gì, nhất định không"

.

"Sư muội, ngươi đang ở đâu, đừng đi... ta xin ngươi...đừng để ta một mình..."

Ngồi bật dậy. Giờ đã là nửa đêm, ánh nến vẫn sáng, chỉ có một gương mặt đang nhợt nhạt nhìn Hỏa Lang.

- Yến nhi... sao ngươi ở đây?

- Ngươi đột nhiên ngất.

Nghĩ một lúc rồi bừng tỉnh, nhớ ra chuyện hồi chiều, ánh mắt Hỏa Lang lại hiện lên lo lắng, mặt hơi cúi xuống đăm chiêu.

Biết Hỏa Lang đang cảm thấy khó xử, cảm thấy không nên làm phiền nàng thêm, Tử Yến đứng dậy, định rời khỏi phòng.

- Chuyện chiều nay... không phải mơ?

Thanh âm ấm áp vang lên, Tử Yến dừng bước, quay mặt lại nhìn Hỏa Lang, khẽ gật đầu:

- Là thật.

Lúc này mới chú ý đôi mắt của Tử Yến đỏ ngàu tê tái, gương mặt thoáng mệt mỏi, hẳn đã ở cạnh Hỏa Lang cả ngày mà không nghỉ ngơi. Câu trả lời của Tử Yến ngắn gọn nhưng lộ hết run rẩy. Hỏa Lang mặt buồn bã lên tiếng trước:

- Chúng ta là không thể...

- Ta biết.

Đôi mắt rưng rưng, nước mắt chỉ đợi có vậy, trào ra. Hỏa Lang luống cuống đứng dậy, đi về phía Tử Yến:

- Ngươi... đừng như vậy.

- Vậy ta phải thế nào? Ngươi nói xem!? – nghẹn lại.

Trầm mặc. Hỏa Lang chẳng thể thốt lên lời nào, đôi mắt vô lực nhìn về Tử Yến.

- Uyển Vân... nàng là ai?

"Uyển Vân?"

Nhắc đến cái tên này, tim Hỏa Lang một trận đau nhói. Nhăn nhó, tay ghì chặt ngực, mặt đã đỏ lên. Tột cùng là đang đau khổ.

Thấy gương mặt có phần đau đớn của Hỏa Lang, Tử Yến như hiểu ra gì đó:

- Ngươi trong mê man không ngừng gọi tên người này.

"Ta không ngừng gọi tên Uyển Vân?"

- Vậy tim ngươi đã có chủ? Lý do khước từ ta là bịa đặt? – cười nhạt.

- Không phải vậy... nàng là sư muội ta – lắc đầu cười khổ.

- Ra là người sư muội ngươi kể đến. Ngươi yêu nàng?

"Yêu nàng? Yêu nàng? Yêu nàng?..."

Từng từ một khắc vào tim Hỏa Lang. Thở dốc:

- Ta... không phải...

- Yêu mà không dám nhận. Ngươi thật hèn nhát.

Buông câu lạnh lùng đấy vào mặt Hỏa Lang, Tử Yến xoay người rời đi, kệ Hỏa Lang đang chôn chân ở đó, gương mặt thống khổ.

.

- Tiểu tử, đến giờ cơm trưa rồi đấy.

Ỉu xìu ra mở cửa, thấy mặt lão hòa thượng, cau mày:

- Ngươi biết ta nữ tử, sao giọng điệu ngày càng quá đáng vậy? Mà cái dáng vẻ hòa thượng ôn nhu của ngươi đâu mất rồi?

- Không cần ôn nhu khách sáo với ngươi – khẽ mỉm cười – nhưng nếu Hỏa Lang thí chủ không thích, bần tăng sẽ thay đổi cách gọi.

- Thôi! Quen rồi! Với lại cảm thấy gọi thế kia dễ nghe hơn – Hỏa Lang lắc đầu.

- Ăn cơm. Ta đi trước.

Nhanh chóng rửa mặt rồi chạy vào bếp. Là Tử Yến đang dọn cơm ra. Mặt có phần thiếu sức sống, như là cả đêm không chợp mắt.

Thấy Hỏa Lang, Tử Yến không còn nét vui vẻ mọi khi, chỉ trầm mặc tiếp tục công việc.

Ngồi vào bàn ăn, người sức ăn trâu bò bây giờ nhìn thấy đồ ăn chẳng buồn cầm đũa. Thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Tử Yến, nhưng nàng tuyệt nhiên chẳng quan tâm và tiếp tục dùng bữa.

Bụng cồn cào sôi lên, Tử Yến nghe thấy chỉ liếc về phía Hỏa Lang một lần rồi lại tiếp tục ăn. Nếu là bình thường đã tủm tỉm cười, nhưng hôm nay thì khác.

Thấy không khí có phần nặng nề, hiểu vấn đề. Lão hòa thượng lên tiếng:

- Hỏa Lang, ngươi ăn gì đi.

- Ân...

Uể oải xúc từng thìa vào miệng. Tử Yến thấy Hỏa Lang như mất hồn, lo lắng lên tiếng:

- Ngươi còn mệt?

Không nghĩ Tử Yến lại mở miệng, Hỏa Lang lúng túng, lắp bắp:

- Không... không phải.

- Vậy là ta làm cơm không ngon miệng? – lạnh lùng, cười nhạt.

- Cũng không phải... ngươi làm rất ngon. Nhưng ta không đói. Vậy ta đi xách nước.

Nói rồi bỏ đi.

Thẫn thờ nhìn dòng nước tươi mát kia đang chảy, tâm dần bình tĩnh lại. Nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, quả thật Hỏa Lang càng thấy căm giận bản thân mình.

Không thể tin được cảm xúc của mình lúc đấy, một câu Uyển Vân, hai câu Uyển Vân làm nàng tim như muốn nổ tung.

"Ngươi yêu nàng?"

"Không, ta không yêu nàng... ta không hề..."

"Ngươi là đồ hèn nhát"

"Ta không có..."

"Ngươi yêu không dám nhận?"

"Không phải... ta không phải như vậy"

Nước mắt từng giọt rơi xuống, tay nắm chặt cổ áo. Đau đớn.

- Hỏa Lang.

Giọng nói ấm đưa nàng trở lại hiện tại. Là lão hòa thượng.

- Ân?

Đại sư ngồi xuống cạnh Hỏa Lang, đưa mắt xa xăm, rồi lên tiếng:

- Ngươi giống ta ngày đó.

- Ân? – ngạc nhiên.

- Ngươi giống ta ngày đó. Giống A Tứ trong câu truyện của ta, nên ta có phần thân thiết với ngươi – chậm rãi nói.

- Ngươi là A Tứ? – kinh ngạc nhìn lão hòa thượng.

- Đúng, ta là A Tứ.

- Nhưng... giống ngươi điểm nào.... Ta vốn là nữ tử, ngươi là...

- Chúng ta đều không biết tình yêu là gì cho đến khi bị nó dằn vặt đến cùng cực mới nhận ra.

Bất ngờ trước câu nói của lão hòa thượng. Nhớ lại toàn bộ những gì đã được hắn kể. Rơi vào trầm mặc, lông mày từ bao giờ đã dính chặt vào nhau.

- Tâm ngươi đang rối loạn, bị dày vò bởi luân thường đạo lý. Trái tim ngươi đau vì ngươi không đáp ứng yêu cầu của nó – mỉm cười.

- Ta không hiểu... yêu cầu của nó là gì? – nhăn mặt nhìn lão hòa thượng.

- Vậy ngươi đang đau đớn vì cớ gì? – vẫn là mỉm cười.

- Là vì...

"Uyển Vân"

"Yêu"

"Hèn nhát"

Lấy tay di thái dương, hít sâu một hơi rồi thở ra. Cố gắng lắng nghe từng lời nói trong đầu. Cái đầu rỗng tuếch này giờ chỉ còn hình ảnh Uyển Vân, nụ cười, ánh mắt, giọng nói, tất thảy đều là Uyển Vân.

Đau đớn...

"Chẳng lẽ ta đã thực sự yêu nàng?"

"Không thể nào, nàng là sư muội ta, là nữ tử, không thể như vậy"

"Nếu biết được nàng sẽ như thế nào? Chạy trốn... Không, sẽ ghê tởm ta..."

"Đúng vậy, nếu Uyển Vân biết sẽ như thế nào?"

Nghĩ đến đây tim lại đau, từ lúc nào từng giọt lệ đã trào ra.

"Không thể để Uyển Vân biết, ta không thể có tình yêu sai trái này với sư muội mình"

Thấy Hỏa Lang đang đau khổ cố gắng cự tuyệt yêu cầu của trái tim, khẽ thở dài, lão hòa thượng đứng dậy, cảm thông nhìn nàng:

- Nghĩ kĩ rồi hãy trả lời ta.

Rồi đi mất, để Hỏa Lang có không gian riêng tư suy ngẫm.

Vô hồn gật một cái, nước mắt không ngừng rơi.

������

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện