“Ục… ục ục…”

Ngũ thiếu gia đang chơi hăng, thì chợt nghe thấy tiếng động kỳ quái trên boong tàu. Cậu ta quay lại hỏi người bên cạnh: “Có nghe thấy tiếng gì không?”

Hai người kia mờ mịt nói mình không nghe thấy, nhưng Ngũ thiếu gia không cho là mình nghe lầm, thế là cậu ta đi ra để tìm xem đó là tiếng gì…

Nương theo tiếng động ra tới boong tàu, cậu ta nhìn thấy như có ai đang ăn gì đó, tiếng kỳ lạ phát ra từ miệng người nọ. Cậu ta đi chầm chậm tới gần, cẩn thận nghe ngóng, thấy đó là một người đang đói khát vốc hết đồ ăn vào miệng liên tục.

“Ai ở đó?” Ngũ thiếu gia hỏi, mới đầu cậu ta còn tưởng bạn mình đang ăn gì đó.

Nhưng vừa dứt lời, bóng đen kia khựng lại rồi từ từ quay sang nhìn cậu ta.

Vì đang ở trên biển, cậu ta không ngờ là sẽ có người ngoài lên thuyền. Nhưng khi thấy người đó, cậu ta giật mình nhảy lùi về phía sau!

Đó là một người gầy trơ xương chỉ còn lại mảng da trên mặt, vì quá gầy nên hai mắt lồi ra như nó có thể rơi khỏi hốc bất cứ lúc nào.

Dù ánh sáng mờ tối, nhưng cũng đủ để cậu ta nhìn rõ gương mặt kia, đó không phải là người trên chiếc thuyền rách nát ấy sao? Ngũ thiếu gia tức giận, một kẻ nghèo hèn như thế sao lại dám leo lên du thuyền của mình!

Thế là cậu ta quát lên: “Ai cho ông lên, cút khỏi đây mau.”

Tiếng hét của cậu ta thu hút những người kia, họ nhao nhao chạy tới xem thử có chuyện gì.

Ba cô gái nhìn thấy người đàn ông kia như thấy quỷ thì sợ thét lên, vội trốn ra sau lưng mấy cậu trai. Đám đó thấy vậy thì muốn ra oai, họ đi tới định ném ông ta xuống biển.

Đột nhiên, Ngũ thiếu gia đi đầu bỗng đứng sững lại không nhúc nhích. Mấy người đi sau thấy lạ, hôm nay cậu ta cũng biết sợ à? “Anh Ngũ, anh sao thế?” Một người bạn hỏi. Mắt Ngũ thiếu gia trắng dã quay lại nhìn, không có con ngươi bên trong.

Ba cô gái vì sợ nên đứng cách rất xa, họ thấy Ngũ thiếu gia đi tới ngồi xuống cạnh lão quái thai, rồi ba người kia cũng làm theo.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy họ ném người kia xuống biển, ngược lại còn ngồi cạnh lão làm cái gì đó?

Một cô gái to gan hơn đi tới hỏi: “Có chuyện gì thế? Các cậu ngồi với lão ở đó làm gì thế? Có chuyện gì không, bọn tớ buồn ngủ rồi, các cậu…”

Cô ta còn chưa nói hết câu thì ngừng lại, vì bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ. Bốn người bạn của mình cũng đang nhét đồ ăn vào miệng liên tục như lão, mà đồ ăn này còn chưa được bóc vỏ, cứ nuốt vào như thường.

“Aaaaa!” Cô ta hét lên thảm thiết.

Hai cô gái còn lại nghe tiếng hét cũng chạy tới, nhìn thấy bạn mình trắng mắt, khóe mắt còn chảy ra máu đen…

“Đấy là toàn bộ ký ức của những người trên thuyền… Nếu cháu đoán không lầm thì bọn họ bị vỡ bụng chết.” Nói xong, tôi chợt thấy lạnh lẽo.

Chú Lê gật đầu nói: “Người đàn ông gầy khô cháu nói có lẽ bị Khỉ biển ám, chắc khi còn sống ông ta bị lạc, không có đồ ăn nước uống, cuối cùng bị chết đói. Bởi vì chấp niệm với đồ ăn khi còn sống quá lớn, nên sau khi chết, ông ta có ăn thế nào cũng không thấy no.”

“Càng nghĩ càng sợ, nếu không có chú, chỉ sợ mọi người trên thuyền cũng có kết cục như thế kia.” Tôi vừa nói vừa sợ.

Chú Lê thở dài: “Nói thật là chú cũng sợ, thứ này lợi hại, oán niệm lại quá nặng. Chúng ta lại đang ở trên biển, âm khí quá nặng, nếu không phải lão tham lam muốn chiếm cơ thể của cháu, thì chuyện còn nguy hiểm hơn nhiều. Không có người ngoài nên chú mới nói thật, tốt nhất là chúng ta đừng gặp lại nó, nếu không e rằng thần tiên cũng khó mà toàn mạng.”

Tôi nghe chú Lê nói như vậy, khó hiểu hỏi: “Sao cơ thể cháu lại không việc gì ạ?”

Chú Lê cười nói: “Lần trước tính cho cháu một quẻ, chú nhìn thấy mệnh của cháu rất kỳ lạ. Tuy là mệnh thuần âm, nhưng không phải là loại mệnh âm bình thường, mà là mệnh Kỳ Lân hiếm gặp. Nếu chú tính không lầm, thì kiếp trước cháu nhất định là một nhân vật hiển hách.”

“Không thể nào, chú nói thật hay đùa thế?” Tôi cười ngu gãi gãi đầu.

Đinh Nhất vốn im lặng cũng lên tiếng: “Tất nhiên là thật, lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cảm thấy khí của cậu rất khác với người thường. Việc cậu có thể cảm nhận được tàn hồn của người chết chắc chắn phải có nguyên do, chỉ là chúng ta chưa tìm ra được thôi.”

Nghe họ nói, tôi lại càng thấy khó hiểu, chẳng lẽ kiếp trước tôi là thần tiên hay gì đó ghê gớm lắm à? Chú Lê thấy tôi cúi đầu không nói gì, vỗ vai nói: “Chú không nói với cháu chính là vì sợ cháu đoán mò, chuyện kiếp trước thế nào thì bây giờ cũng như mây bay. Cháu cứ sống kiếp này cho tốt, cần gì quan tâm kiếp trước mình là ai.”

Tôi nghĩ chú ấy nói cũng đúng, nhưng nghĩ đến lúc nãy, tôi vẫn sợ hãi nói: “Vậy có phải sau này cháu sẽ thường xuyên thu hút mấy thứ tà ám không ạ?”

“Tất nhiên là không!” Chú Lê lấy ra một thứ đen xì: “Đây là xương của Dê núi đực, dương khí rất vượng, có thể ngăn âm khí trên người cháu, không cho tà ma đến gần, sau này cháu phải luôn mang theo người!”

Tôi cũng không thích nhận gì thứ này, nói đó là xương dê, chẳng thà nói nó là miếng gỗ đen thì hơn. Nhưng nghĩ đến thứ mình vừa dính phải, có bảo đeo cứt chó thì tôi cũng đeo ấy chứ.

Chú Lê đưa xương dê đực cho tôi rồi, thì ra ngoài bàn về hành trình tiếp theo với luật sư Nghiêm. Tôi không có hứng thú với những chuyện này, hơn nữa lúc nãy bị giày vò quá mệt nên tôi nằm không lâu thì ngủ mất.

Đinh Nhất không đi cùng chú Lê, vẫn canh chừng khi tôi ngủ. Chẳng biết có phải vì anh ta ở đây không, nhưng dù sao tôi cũng được ngủ rất sâu.

Lúc dậy thì đã là chiều tối, tôi vui vẻ chạy lên boong ngắm mặt trời lặn. Không phải lúc nào cũng có thể ngắm được cảnh này đâu, hoàng hôn trên biển rất lãng mạn đấy.

Chỉ tiếc bên cạnh tôi không phải một người đẹp, mà là tên Đinh Nhất kia, đúng là tiếc muốn chết...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện