Một người ném thứ đen sì lên bờ, chú Lê ngồi xuống xem rồi vui mừng nói: “Đúng rồi, là do vật này tác quái!”
Lúc này Đinh Nhất kéo tôi sang một bên, còn đám khí đen giống như bị máu của tôi vây lại không thể thoát ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chuyện này, đám khí đen kia đảo quanh vùng có máu của tôi, như thể không tìm thấy lối ra. Đinh Nhất cầm dao thép, sau đó để tôi tự giữ ngón tay bị chảy máu, còn anh ta chạy đến chỗ chú Lê.
Tôi nhìn theo bóng lưng Đinh Nhất, lại liếc xuống luồng khí dưới đất, chợt dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ. Tôi vẫn cảm thấy đi theo Đinh Nhất an toàn hơn, thế là định bụng chạy theo anh ta. Nhưng anh ta chạy nhanh đến chỗ chú Lê, nhìn vào thứ đen sì dưới chân, rồi bổ “phập” xuống, con dao đâm ngập vào nó…
Luồng khí đen lúc nãy còn đang xoay tròn bất chợt chấn động như thể giãy giụa muốn trốn, rồi thoáng cái bốc hơi trong không khí!
Tôi nhìn chỗ máu vừa nhỏ trên mặt đất của mình, thấy chỗ đấy chỉ còn lại một bãi máu đen hôi thối.
Đinh Nhất nhìn sang rồi rút dao ra, lau lau tay lên quần rồi đi tới chỗ tôi. Anh ta xé một góc áo để băng vết thương của tôi lại.
“Thứ kia là cái gì vậy?” Tôi cứng ngắc hỏi.
“Cụ thể là gì thì tôi không biết, lát nữa cậu hỏi sư phụ đi.” Anh ta vừa nói, vừa ngồi xuống cắm dao vào bao da trên chân tôi.
Mọi người bị cảnh vừa rồi dọa cho hết hồn, cho dù là anh Hào mạnh mẽ cũng kinh sợ, có lẽ trước những thứ quỷ thần, ai cũng có tâm lý kính sợ cả…
Chú Lê lấy một cái bình nhỏ ra, ông ấy mở nắp rồi đổ một ít bột phấn màu vàng lên thứ đen sì vừa bị Đinh Nhất đâm, tiếng “xì… xèo” vang lên, mùi hôi thối tỏa ra.
Mọi người che mũi lại, chắc họ lo mùi này có độc. Chú Lê thấy mọi người cảnh giác như thế thì nói: “Đừng sợ, mùi thối chỉ là oán khí mà thứ này biến thành, bay hết rồi thì nó sẽ không tiếp tục hại người nữa.”
Ngư dân đứng ở xa không dám đến gần đều lao tới, họ nhờ Ivan phiên dịch hộ, hỏi Lê đại sư là thứ gì tác quái ở đó? Có phải nó đã được đại sư tiêu diệt rồi hay không? Ivan chuyển lời của họ cho chú Lê, chú cười: “Chắc là không có vấn đề gì nữa, giữa trưa ngày mai, lúc mặt trời lên cao nhất thì bảo thôn dân lấp cái hồ này lại.”
Ivan vui mừng chuyển lời của chú Lê, những ngư dân chất phác kia nghe thế thì reo hò, vui vẻ vì giải được gánh nặng trong lòng. Xem ra hồ nước này đã đem tới cho họ không ít rắc rối!
Tôi đến chỗ chú Lê nhìn thứ kỳ lạ trên đất bị Đinh Nhất đâm một lỗ ở giữa, trông nó giống như một cái bát. Tôi lấy cành cây gạt đám bùn bám bên trên, thấy nó được chạm khắc hoa văn kỳ lạ.
Tôi từ từ ngồi xuống, muốn sờ nó thử. Chú Lê đang bận tìm bật lửa nên không chú ý tới động tác của tôi, Đinh Nhất thấy nhưng lại cách quá xa.
“Đừng động!” Đinh Nhất quát to.
Chú Lê cúi xuống nhìn ngay, rồi biến sắc muốn kéo tôi lại. Nhưng đã quá trễ, tay tôi đã chạm vào hoa văn kỳ quái kia…
“Bùm”, tôi bị một lực rất mạnh bắn ra xa mười mấy mét, may mà có cây đại thụ phía sau chặn lại, nếu không tôi đã bị ngã nặng rồi. Nhưng dù thế, tôi vẫn cảm thấy đau nhức vô cùng, choáng váng mặt mày.
“Tiến Bảo!” Đinh Nhất chạy nhanh tới: “Cậu sao rồi? Do tôi không nói sớm cho cậu biết, thứ kia không thể đụng vào được.”
Tôi còn chưa kịp thở được ra hơi, cả buổi không nói được gì. Chú Lê cũng chạy tới muốn đè huyệt Nhân Trung của tôi, lão già này chỉ biết dùng đi dùng lại một chiêu này thôi à?!
Nhưng cũng lạ thật, dùng chiêu này đúng là trăm phát trăm trúng, tôi thở hổn hển, đau đến bật thốt ra.
“Thằng nhóc thối này, sao nhanh tay thế hả, mới sơ sẩy một tý mà đã đụng lung tung! Cháu không thể chạm vào thứ đó được, có biết không?” Chú Lê bực mình nói.
Tôi thều thào: “Ông chú của cháu ơi, làm sao cháu hay chứ! Nếu biết sẽ bị thế này, chắc chắn cháu sẽ tránh xa vạn dặm rồi!”
Chú Lê thấy tôi vẫn còn cãi lại được thì biết là không sao, chú để Đinh Nhất dìu. Ai ngờ anh ta vừa đụng đến, tôi đã kêu la oai oái, đau như sắp chết ấy.
Luật sư Nghiêm thấy tình trạng của tôi như thế, bèn bảo mọi người gọi bác sĩ trên thuyền đến khám. Bác sĩ kiểm tra xong thì bảo không có vấn đề gì, chỉ có cánh tay trái chắc là bị trật khớp nên mới đau thế.
Luật sư Nghiêm nói với bác sĩ. “Vậy các anh có thể nắn lại giúp cậu ấy được không?”
Chẳng ngờ bác sĩ khó xử nói: “Tôi không phải bác sĩ chuyên về chấn thương nên không rành lắm!”
Tôi nghe thế thì chỉ muốn kêu cha gọi mẹ, vậy bây giờ phải làm sao! Chú Lê cũng gấp đến xanh mặt, tôi là vũ khí bí mật của vụ này, nơi cần tìm còn chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ tài học chưa thành đã phải đứt gánh giữa chợ rồi?
Bỗng Laur nói với Ivan rằng, trong thôn có người trị được trật khớp, nhưng đó không phải là bác sĩ, anh ta hỏi có được không? Ivan dịch lời của Laur cho luật sư Nghiêm, thấy người đó không phải bác sĩ thì ông ta không dám tự ý quyết định, bèn do dự nhìn chú Lê.
Chú Lê nghĩ nghĩ rồi nói. “Tiến Bảo bị trật khớp, chỉ cần để khớp nối ở cánh tay trở về chỗ cũ là được. Ngư dân ở đây thường lao động chân tay, khó tránh khỏi va chạm, bị trật khớp cũng là chuyện thường, tôi thấy hay là để thử một chút cũng được.”
Tôi lạnh cả gáy, thử một chút? Thế nếu thử mà không được thì sao? Thấy tôi sợ hãi, chú Lê an ủi: “Yên tâm đi, cứ tin chú, chú ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm đấy, nếu không chữa ngay thì có về ngay, cháu cũng không thể chịu nổi trên đường đi đâu, đau dài không bằng đau ngắn.”
Tôi nghĩ thì thấy cũng đúng, đau một lúc so với đau cả đường vẫn hơn, thế là tôi cắn răng đồng ý. Laur lập tức về thôn mời một ông bác tóc lốm đốm bạc đến, ông ấy kiểm tra cánh tay của tôi rồi nói với Laur mấy câu.
Sau đó Laur nói với Đinh Nhất: “Phải giữ thật chặt, đừng để cậu ta giãy giụa mạnh.”
Đinh Nhất gật đầu: “Không vấn đề gì.”
Laur chuyển lại lời của Đinh Nhất cho bác kia, sau đó ông ấy nói với anh ta chuẩn bị bắt đầu.
Đinh Nhất từ tốn đỡ tôi ngồi dựa lưng vào cây đại thụ phía sau, rồi anh ta ngồi lên đùi đối mặt với tôi.
Lúc này Đinh Nhất kéo tôi sang một bên, còn đám khí đen giống như bị máu của tôi vây lại không thể thoát ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chuyện này, đám khí đen kia đảo quanh vùng có máu của tôi, như thể không tìm thấy lối ra. Đinh Nhất cầm dao thép, sau đó để tôi tự giữ ngón tay bị chảy máu, còn anh ta chạy đến chỗ chú Lê.
Tôi nhìn theo bóng lưng Đinh Nhất, lại liếc xuống luồng khí dưới đất, chợt dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ. Tôi vẫn cảm thấy đi theo Đinh Nhất an toàn hơn, thế là định bụng chạy theo anh ta. Nhưng anh ta chạy nhanh đến chỗ chú Lê, nhìn vào thứ đen sì dưới chân, rồi bổ “phập” xuống, con dao đâm ngập vào nó…
Luồng khí đen lúc nãy còn đang xoay tròn bất chợt chấn động như thể giãy giụa muốn trốn, rồi thoáng cái bốc hơi trong không khí!
Tôi nhìn chỗ máu vừa nhỏ trên mặt đất của mình, thấy chỗ đấy chỉ còn lại một bãi máu đen hôi thối.
Đinh Nhất nhìn sang rồi rút dao ra, lau lau tay lên quần rồi đi tới chỗ tôi. Anh ta xé một góc áo để băng vết thương của tôi lại.
“Thứ kia là cái gì vậy?” Tôi cứng ngắc hỏi.
“Cụ thể là gì thì tôi không biết, lát nữa cậu hỏi sư phụ đi.” Anh ta vừa nói, vừa ngồi xuống cắm dao vào bao da trên chân tôi.
Mọi người bị cảnh vừa rồi dọa cho hết hồn, cho dù là anh Hào mạnh mẽ cũng kinh sợ, có lẽ trước những thứ quỷ thần, ai cũng có tâm lý kính sợ cả…
Chú Lê lấy một cái bình nhỏ ra, ông ấy mở nắp rồi đổ một ít bột phấn màu vàng lên thứ đen sì vừa bị Đinh Nhất đâm, tiếng “xì… xèo” vang lên, mùi hôi thối tỏa ra.
Mọi người che mũi lại, chắc họ lo mùi này có độc. Chú Lê thấy mọi người cảnh giác như thế thì nói: “Đừng sợ, mùi thối chỉ là oán khí mà thứ này biến thành, bay hết rồi thì nó sẽ không tiếp tục hại người nữa.”
Ngư dân đứng ở xa không dám đến gần đều lao tới, họ nhờ Ivan phiên dịch hộ, hỏi Lê đại sư là thứ gì tác quái ở đó? Có phải nó đã được đại sư tiêu diệt rồi hay không? Ivan chuyển lời của họ cho chú Lê, chú cười: “Chắc là không có vấn đề gì nữa, giữa trưa ngày mai, lúc mặt trời lên cao nhất thì bảo thôn dân lấp cái hồ này lại.”
Ivan vui mừng chuyển lời của chú Lê, những ngư dân chất phác kia nghe thế thì reo hò, vui vẻ vì giải được gánh nặng trong lòng. Xem ra hồ nước này đã đem tới cho họ không ít rắc rối!
Tôi đến chỗ chú Lê nhìn thứ kỳ lạ trên đất bị Đinh Nhất đâm một lỗ ở giữa, trông nó giống như một cái bát. Tôi lấy cành cây gạt đám bùn bám bên trên, thấy nó được chạm khắc hoa văn kỳ lạ.
Tôi từ từ ngồi xuống, muốn sờ nó thử. Chú Lê đang bận tìm bật lửa nên không chú ý tới động tác của tôi, Đinh Nhất thấy nhưng lại cách quá xa.
“Đừng động!” Đinh Nhất quát to.
Chú Lê cúi xuống nhìn ngay, rồi biến sắc muốn kéo tôi lại. Nhưng đã quá trễ, tay tôi đã chạm vào hoa văn kỳ quái kia…
“Bùm”, tôi bị một lực rất mạnh bắn ra xa mười mấy mét, may mà có cây đại thụ phía sau chặn lại, nếu không tôi đã bị ngã nặng rồi. Nhưng dù thế, tôi vẫn cảm thấy đau nhức vô cùng, choáng váng mặt mày.
“Tiến Bảo!” Đinh Nhất chạy nhanh tới: “Cậu sao rồi? Do tôi không nói sớm cho cậu biết, thứ kia không thể đụng vào được.”
Tôi còn chưa kịp thở được ra hơi, cả buổi không nói được gì. Chú Lê cũng chạy tới muốn đè huyệt Nhân Trung của tôi, lão già này chỉ biết dùng đi dùng lại một chiêu này thôi à?!
Nhưng cũng lạ thật, dùng chiêu này đúng là trăm phát trăm trúng, tôi thở hổn hển, đau đến bật thốt ra.
“Thằng nhóc thối này, sao nhanh tay thế hả, mới sơ sẩy một tý mà đã đụng lung tung! Cháu không thể chạm vào thứ đó được, có biết không?” Chú Lê bực mình nói.
Tôi thều thào: “Ông chú của cháu ơi, làm sao cháu hay chứ! Nếu biết sẽ bị thế này, chắc chắn cháu sẽ tránh xa vạn dặm rồi!”
Chú Lê thấy tôi vẫn còn cãi lại được thì biết là không sao, chú để Đinh Nhất dìu. Ai ngờ anh ta vừa đụng đến, tôi đã kêu la oai oái, đau như sắp chết ấy.
Luật sư Nghiêm thấy tình trạng của tôi như thế, bèn bảo mọi người gọi bác sĩ trên thuyền đến khám. Bác sĩ kiểm tra xong thì bảo không có vấn đề gì, chỉ có cánh tay trái chắc là bị trật khớp nên mới đau thế.
Luật sư Nghiêm nói với bác sĩ. “Vậy các anh có thể nắn lại giúp cậu ấy được không?”
Chẳng ngờ bác sĩ khó xử nói: “Tôi không phải bác sĩ chuyên về chấn thương nên không rành lắm!”
Tôi nghe thế thì chỉ muốn kêu cha gọi mẹ, vậy bây giờ phải làm sao! Chú Lê cũng gấp đến xanh mặt, tôi là vũ khí bí mật của vụ này, nơi cần tìm còn chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ tài học chưa thành đã phải đứt gánh giữa chợ rồi?
Bỗng Laur nói với Ivan rằng, trong thôn có người trị được trật khớp, nhưng đó không phải là bác sĩ, anh ta hỏi có được không? Ivan dịch lời của Laur cho luật sư Nghiêm, thấy người đó không phải bác sĩ thì ông ta không dám tự ý quyết định, bèn do dự nhìn chú Lê.
Chú Lê nghĩ nghĩ rồi nói. “Tiến Bảo bị trật khớp, chỉ cần để khớp nối ở cánh tay trở về chỗ cũ là được. Ngư dân ở đây thường lao động chân tay, khó tránh khỏi va chạm, bị trật khớp cũng là chuyện thường, tôi thấy hay là để thử một chút cũng được.”
Tôi lạnh cả gáy, thử một chút? Thế nếu thử mà không được thì sao? Thấy tôi sợ hãi, chú Lê an ủi: “Yên tâm đi, cứ tin chú, chú ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm đấy, nếu không chữa ngay thì có về ngay, cháu cũng không thể chịu nổi trên đường đi đâu, đau dài không bằng đau ngắn.”
Tôi nghĩ thì thấy cũng đúng, đau một lúc so với đau cả đường vẫn hơn, thế là tôi cắn răng đồng ý. Laur lập tức về thôn mời một ông bác tóc lốm đốm bạc đến, ông ấy kiểm tra cánh tay của tôi rồi nói với Laur mấy câu.
Sau đó Laur nói với Đinh Nhất: “Phải giữ thật chặt, đừng để cậu ta giãy giụa mạnh.”
Đinh Nhất gật đầu: “Không vấn đề gì.”
Laur chuyển lại lời của Đinh Nhất cho bác kia, sau đó ông ấy nói với anh ta chuẩn bị bắt đầu.
Đinh Nhất từ tốn đỡ tôi ngồi dựa lưng vào cây đại thụ phía sau, rồi anh ta ngồi lên đùi đối mặt với tôi.
Danh sách chương