Đó là một hòn đảo có dãy núi vờn quanh, mây mù lượn lờ như thật như ảo nhìn giống hệt tiên cảnh. Thật khó tưởng tượng ra cái tên của nó lại mang ý nghĩa bị ác ma nguyền rủa.
Du thuyền chậm rãi tới gần, một cụm đá bày ra như ma trận xuất hiện. Những hòn đá này như được sắp xếp quy luật thành một hình tròn, nhưng khoảng cách giữa các tảng đá lại giống như bị đặt lung tung không có quy luật gì cả.
Tôi ngứa ngáy lấy điện thoại ra chụp lại, nhưng vừa chụp được một tấm thì bị Hàn Cẩn giật lấy, sau đó cô ta xóa ảnh đi.
“Cô làm gì thế?” Tôi nổi giận.
Hàn Cẩn trợn mắt nhìn tôi: “Cậu quên mất lời tôi nói hôm qua rồi à?”
Tôi nhìn gương mặt không biểu cảm của cô ta mà chợt thấy căng thẳng, xem ra hành động của tôi đã vi phạm một số quy tắc ở đây.
Tự biết mình đuối lý nên tôi không tiếp tục cãi nhau nữa, chỉ hậm hực tránh xa cô ta ra. Trước khi đi còn không quên mạnh miệng nói: “Xấc, có gì hơn người chứ!”
Thuyền chúng tôi cập bờ, mọi người đều chuẩn bị đi lên hòn đảo Ake trong truyền thuyết này…
Vừa đặt chân lên bờ, tôi đã có thể khẳng định một trăm phần trăm, đây chính là hòn đảo vô danh đã giam giữ Trương Tuyết Phong. Chỉ cần đi dọc ven biển về hướng Tây, sẽ xuất hiện một cánh rừng, ở đó có một con đường dẫn đến hang động.
Tôi còn chưa kịp nói ra ý của mình ra, thì có mười mấy người đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều được võ trang đầy đủ, đi nhanh về phía chúng tôi.
Đám anh Hào kéo chúng tôi ra sau ngay, ai cũng căng thẳng nhìn những kẻ mới tới. Họ chĩa súng về phía chúng tôi, mặt mũi y như hung thần, vừa nhìn đã biết là không phải người tốt rồi.
Một tên dẫn đầu nói quang quác mấy câu với chúng tôi, từ điệu bộ và cách nói, có thể nghe ra lời của gã chẳng mấy tốt đẹp. Sắc mặt của người dẫn đường Ivan rất xấu, anh ta liên tục gật đầu cười với họ, rồi nói nhỏ với chúng tôi: “Họ nói đây là đảo tư nhân, hỏi chúng ta là ai? Tại sao lại tới đây?”
Các thành viên trong đội của anh Hào đều đang giữ súng, chỉ cần không đàm phán được thì có thể khai chiến bất cứ lúc nào. Hàn Cẩn vẫn im lặng nãy giờ, chợt dùng tiếng bản địa nói mấy câu khiến họ sững sờ, sau đó sắc mặt cũng tốt hơn hẳn.
Tôi thì thầm hỏi Ivan: “Cô ta nói cái gì vậy?”
Ivan nói vào tai tôi: “Cô ấy nói mình là người của tập đoàn Thái Long, muốn gặp Quỷ Vương.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên tập đoàn Thái Long, thế lực của “tập đoàn Thái Long” này mạnh đến cỡ nào, mãi về sau khi đối đầu trực diện với chúng, tôi mới hiểu sâu hơn.
Đám người kia nói vào bộ đàm mấy câu, sau khi nhận được lời đáp, thái độ của họ tốt hơn hẳn. Lúc này, Hàn Cẩn quay sang nói với luật sư Nghiêm: “Họ đã đồng ý để chúng ta lên đảo, nhưng mọi người không được tùy tiện đi lung tung. Chờ tôi đàm phán với Quỷ Vương xong, chúng ta mới có thể đi tìm người.”
Luật sư Nghiêm vội gật đầu tỏ vẻ mình không có ý kiến gì: “Nếu đã lên đảo thì những chuyện tiếp theo đành nhờ cả vào cô Hàn.”
Đoàn chúng tôi được đưa tới cạnh khu vực toàn nhà gỗ, nhìn những căn nhà gỗ nhỏ như chuồng chim bồ câu, tôi tò mò hỏi Đinh Nhất: “Anh nhìn xem, những căn phòng này dùng để làm gì thế?”
Đinh Nhất liếc sơ qua rồi trả lời ngay: “Nhốt người.”
Tim tôi tụt hẳn, không phải chứ, chẳng lẽ chúng định nhốt chúng tôi trong này? “Không thể nào…” Tôi sợ sệt nói.
Đinh Nhất liếc tôi nhưng không nói gì, thấy Đinh Nhất không tiếp tục, tôi đành quay sang La Hải. Vị này là “thổ địa” từng vào Nam ra Bắc, chắc hẳn kiến thức của anh ta rất rộng rãi, tôi thì thầm hỏi La Hải: “Anh Hải, chỗ này dùng để nhốt người thật à?”
La Hải gật đầu: “Chắc là nhốt con tin, với những con tin không trả tiền chuộc, thì cũng không được đối xử quá tốt đâu.”
Tôi nghe thế thì càng thấy bồn chồn hơn: “Nếu mãi vẫn không giao tiền chuộc thì sao? Bọn chúng sẽ xử lý con tin thế nào?”
La Hải cười lạnh: “Còn thế nào nữa? Ném xuống biển cho cá ăn thôi!” Sau khi nói xong, thấy mặt tôi trắng bệch, anh ta lại dọa tiếp: “Nhưng cũng có khả năng khác, dù sao nếu giết hết thì cũng lỗ quá rồi. Cho nên ai mà không có người nhà trả tiền chuộc ấy, thì bình thường nữ sẽ cho vào động mại dâm, nam thì… mổ nội tạng bán lấy tiền!”
Mẹ tôi ơi! Nơi này quá đen tối rồi, đúng là địa ngục trần gian mà! Bây giờ tôi thật sự hối hận đến phát điên, sao đã nếm hết đau khổ rồi mà còn chưa sợ đủ đây?
Lúc ở Tân Cương, tôi còn chỉ tay lên trời thề sẽ không bao giờ vì tiền mà mạo hiểm nữa, lời thề vẫn còn đó mà tôi đã tự bán mình đến đây rồi!
Đinh Nhất thấy vẻ mặt hối hận không kịp của tôi thì cười: “Yên tâm đi, La Hải đang hù cậu đấy!” Tiếp đó anh ta nghiêm mặt với La Hải: “Bị anh dọa đến nhũn cả chân rồi, một lát nữa phải cõng cậu ta đấy nhé?”
La Hải cười biết lỗi: “Tôi chỉ đùa một chút, trêu tí thôi mà…”
Luật sư Nghiêm nhìn xung quanh, hình như ông ta cũng thấy sợ nên nói với chú Lê: “Lê đại sư, tôi thấy không nên ở đây lâu đâu! Chờ cô Hàn đàm phán xong, chúng ta phải mau hành động ngay…”
Chú Lê do dự: “Vậy cũng phải xem cô Hàn kia có thể đàm phán được hay không đã!” Chú Lê nói đến đây thì lại thấy tò mò: “Cái cô Hàn này có thân phận gì vậy? Mà tập đoàn Thái Long là gì?”
Luật sư Nghiêm cười, sau đó cẩn thận nói: “Hàn Cẩn đúng là người của tập đoàn Thái Long, còn về tập đoàn này thì… nó chính là một công ty quốc tế, chuyên giúp khách hàng giải quyết một số việc không giải quyết được ở nước ngoài.”
Mặc dù luật sư Nghiêm nói khá chung chung, nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe ra, tập đoàn Thái Long này chuyên giúp những kẻ có tiền giải quyết chuyện ở nước ngoài, chắc chắn là đen trắng gì cũng xơi tất.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Cẩn quay lại với ba trợ thủ, nhìn sắc mặt của cô ta cũng có thể thấy đàm phán rất thuận lợi.
Quả nhiên, con mụ này đắc ý nhìn chúng tôi rồi mới nghiêm nghị nói với luật sư Nghiêm: “Tôi đã đàm phán xong với Quỷ Vương rồi, chúng ta có hai ngày tự do hoạt động trên đảo, nhưng họ sẽ cho người giám sát toàn bộ hành trình. Ngoại trừ việc đi tìm di thể của ông Trương, thì tất cả những chuyện khác đều không liên quan gì, chúng ta không được phép nhúng tay vào.”
Du thuyền chậm rãi tới gần, một cụm đá bày ra như ma trận xuất hiện. Những hòn đá này như được sắp xếp quy luật thành một hình tròn, nhưng khoảng cách giữa các tảng đá lại giống như bị đặt lung tung không có quy luật gì cả.
Tôi ngứa ngáy lấy điện thoại ra chụp lại, nhưng vừa chụp được một tấm thì bị Hàn Cẩn giật lấy, sau đó cô ta xóa ảnh đi.
“Cô làm gì thế?” Tôi nổi giận.
Hàn Cẩn trợn mắt nhìn tôi: “Cậu quên mất lời tôi nói hôm qua rồi à?”
Tôi nhìn gương mặt không biểu cảm của cô ta mà chợt thấy căng thẳng, xem ra hành động của tôi đã vi phạm một số quy tắc ở đây.
Tự biết mình đuối lý nên tôi không tiếp tục cãi nhau nữa, chỉ hậm hực tránh xa cô ta ra. Trước khi đi còn không quên mạnh miệng nói: “Xấc, có gì hơn người chứ!”
Thuyền chúng tôi cập bờ, mọi người đều chuẩn bị đi lên hòn đảo Ake trong truyền thuyết này…
Vừa đặt chân lên bờ, tôi đã có thể khẳng định một trăm phần trăm, đây chính là hòn đảo vô danh đã giam giữ Trương Tuyết Phong. Chỉ cần đi dọc ven biển về hướng Tây, sẽ xuất hiện một cánh rừng, ở đó có một con đường dẫn đến hang động.
Tôi còn chưa kịp nói ra ý của mình ra, thì có mười mấy người đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều được võ trang đầy đủ, đi nhanh về phía chúng tôi.
Đám anh Hào kéo chúng tôi ra sau ngay, ai cũng căng thẳng nhìn những kẻ mới tới. Họ chĩa súng về phía chúng tôi, mặt mũi y như hung thần, vừa nhìn đã biết là không phải người tốt rồi.
Một tên dẫn đầu nói quang quác mấy câu với chúng tôi, từ điệu bộ và cách nói, có thể nghe ra lời của gã chẳng mấy tốt đẹp. Sắc mặt của người dẫn đường Ivan rất xấu, anh ta liên tục gật đầu cười với họ, rồi nói nhỏ với chúng tôi: “Họ nói đây là đảo tư nhân, hỏi chúng ta là ai? Tại sao lại tới đây?”
Các thành viên trong đội của anh Hào đều đang giữ súng, chỉ cần không đàm phán được thì có thể khai chiến bất cứ lúc nào. Hàn Cẩn vẫn im lặng nãy giờ, chợt dùng tiếng bản địa nói mấy câu khiến họ sững sờ, sau đó sắc mặt cũng tốt hơn hẳn.
Tôi thì thầm hỏi Ivan: “Cô ta nói cái gì vậy?”
Ivan nói vào tai tôi: “Cô ấy nói mình là người của tập đoàn Thái Long, muốn gặp Quỷ Vương.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên tập đoàn Thái Long, thế lực của “tập đoàn Thái Long” này mạnh đến cỡ nào, mãi về sau khi đối đầu trực diện với chúng, tôi mới hiểu sâu hơn.
Đám người kia nói vào bộ đàm mấy câu, sau khi nhận được lời đáp, thái độ của họ tốt hơn hẳn. Lúc này, Hàn Cẩn quay sang nói với luật sư Nghiêm: “Họ đã đồng ý để chúng ta lên đảo, nhưng mọi người không được tùy tiện đi lung tung. Chờ tôi đàm phán với Quỷ Vương xong, chúng ta mới có thể đi tìm người.”
Luật sư Nghiêm vội gật đầu tỏ vẻ mình không có ý kiến gì: “Nếu đã lên đảo thì những chuyện tiếp theo đành nhờ cả vào cô Hàn.”
Đoàn chúng tôi được đưa tới cạnh khu vực toàn nhà gỗ, nhìn những căn nhà gỗ nhỏ như chuồng chim bồ câu, tôi tò mò hỏi Đinh Nhất: “Anh nhìn xem, những căn phòng này dùng để làm gì thế?”
Đinh Nhất liếc sơ qua rồi trả lời ngay: “Nhốt người.”
Tim tôi tụt hẳn, không phải chứ, chẳng lẽ chúng định nhốt chúng tôi trong này? “Không thể nào…” Tôi sợ sệt nói.
Đinh Nhất liếc tôi nhưng không nói gì, thấy Đinh Nhất không tiếp tục, tôi đành quay sang La Hải. Vị này là “thổ địa” từng vào Nam ra Bắc, chắc hẳn kiến thức của anh ta rất rộng rãi, tôi thì thầm hỏi La Hải: “Anh Hải, chỗ này dùng để nhốt người thật à?”
La Hải gật đầu: “Chắc là nhốt con tin, với những con tin không trả tiền chuộc, thì cũng không được đối xử quá tốt đâu.”
Tôi nghe thế thì càng thấy bồn chồn hơn: “Nếu mãi vẫn không giao tiền chuộc thì sao? Bọn chúng sẽ xử lý con tin thế nào?”
La Hải cười lạnh: “Còn thế nào nữa? Ném xuống biển cho cá ăn thôi!” Sau khi nói xong, thấy mặt tôi trắng bệch, anh ta lại dọa tiếp: “Nhưng cũng có khả năng khác, dù sao nếu giết hết thì cũng lỗ quá rồi. Cho nên ai mà không có người nhà trả tiền chuộc ấy, thì bình thường nữ sẽ cho vào động mại dâm, nam thì… mổ nội tạng bán lấy tiền!”
Mẹ tôi ơi! Nơi này quá đen tối rồi, đúng là địa ngục trần gian mà! Bây giờ tôi thật sự hối hận đến phát điên, sao đã nếm hết đau khổ rồi mà còn chưa sợ đủ đây?
Lúc ở Tân Cương, tôi còn chỉ tay lên trời thề sẽ không bao giờ vì tiền mà mạo hiểm nữa, lời thề vẫn còn đó mà tôi đã tự bán mình đến đây rồi!
Đinh Nhất thấy vẻ mặt hối hận không kịp của tôi thì cười: “Yên tâm đi, La Hải đang hù cậu đấy!” Tiếp đó anh ta nghiêm mặt với La Hải: “Bị anh dọa đến nhũn cả chân rồi, một lát nữa phải cõng cậu ta đấy nhé?”
La Hải cười biết lỗi: “Tôi chỉ đùa một chút, trêu tí thôi mà…”
Luật sư Nghiêm nhìn xung quanh, hình như ông ta cũng thấy sợ nên nói với chú Lê: “Lê đại sư, tôi thấy không nên ở đây lâu đâu! Chờ cô Hàn đàm phán xong, chúng ta phải mau hành động ngay…”
Chú Lê do dự: “Vậy cũng phải xem cô Hàn kia có thể đàm phán được hay không đã!” Chú Lê nói đến đây thì lại thấy tò mò: “Cái cô Hàn này có thân phận gì vậy? Mà tập đoàn Thái Long là gì?”
Luật sư Nghiêm cười, sau đó cẩn thận nói: “Hàn Cẩn đúng là người của tập đoàn Thái Long, còn về tập đoàn này thì… nó chính là một công ty quốc tế, chuyên giúp khách hàng giải quyết một số việc không giải quyết được ở nước ngoài.”
Mặc dù luật sư Nghiêm nói khá chung chung, nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe ra, tập đoàn Thái Long này chuyên giúp những kẻ có tiền giải quyết chuyện ở nước ngoài, chắc chắn là đen trắng gì cũng xơi tất.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Cẩn quay lại với ba trợ thủ, nhìn sắc mặt của cô ta cũng có thể thấy đàm phán rất thuận lợi.
Quả nhiên, con mụ này đắc ý nhìn chúng tôi rồi mới nghiêm nghị nói với luật sư Nghiêm: “Tôi đã đàm phán xong với Quỷ Vương rồi, chúng ta có hai ngày tự do hoạt động trên đảo, nhưng họ sẽ cho người giám sát toàn bộ hành trình. Ngoại trừ việc đi tìm di thể của ông Trương, thì tất cả những chuyện khác đều không liên quan gì, chúng ta không được phép nhúng tay vào.”
Danh sách chương