“ Tống Dư Hi, cậu có quan hệ gì với cậu ta?” “ Này, cậu ta cũng học ở lớp f sao?”

“ Hứ, cám dỗ Cố nam thần nhà tôi, thật đáng ghét.”

“ Tống Dư Hi. Cậu có quan hệ gì với cậu ta thế?”

Tiếng bàn luận hỗn tạp vang lên, Tống Dư Hi đối diện với những câu hỏi chất vấn đó, bị dọa cho không dám nói gì, Tô Niên Niên bên cạnh biểu hiện rất điềm tĩnh, nhìn Doãn Sơ Hạ hỏi, “ thế cậu cảm thấy, chúng tôi là quan hệ gì?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Sơ Hạ lướt qua vẻ khinh ghét, nắm chặt lòng bàn tay lại.

(/)

“ Hừ, học sinh mới bây giờ lại hống hách thế à?”

“ Tống Dư Hi, đừng có làm bạn với loại người này.”

Mấy nữ sinh thi nhau nói lời xấu xa, trong lòng Tô Niên Niên biết rõ, chẳng qua là đố kị mà thôi.

Thật là phiền phức, biến sớm đã chẳng ngồi xe của thằng cha đó nữa.

Trong lòng nhả ra mấy câu mắng nhiếc Cố Tử Thần, Tô Niên Niên đối diện với mấy nữ sinh chua ngoa này, cũng chẳng có gì sợ hãi.

Đùa chứ, cô ở trường cũ với biệt danh phù thủy nổi loạn, tại sao phải sợ mấy nữ sinh đầu to mà không có não chứ, à không, còn cả mấy người não phẳng nữa, xem ra não chưa hoàn thiện hết.

“ Chắc chắn là cậu dụ dỗ Cố nam thần, nếu không anh ấy sao có thể để cậu lên xe của anh ấy chứ.” Trương Hiểu Tiệp nói một câu, lập tức được sự ủng hộ của nữ sinh xung quanh.

“ Đúng thế”

“ Hừm, chắc chắn là như thế.”

Tô Niên Niên cau mày, liếc nhìn Trương Hiểu Tiệp, hỏi ngược lại: “ Cậu có chứng cứ gì sao, ngậm máu phun người cũng phải có kỹ thuật có biết không, còn nữa, dù cho tôi thật sự có ở bên cạnh Cố Cố cái gì Thần đó, thì có liên quan gì đến cậu.”

Trương Hiểu Tiệp đang định cãi lại, thì găp phải ánh mắt Tô Niên Niên sắc lạnh của Tô Niên Niên, ý thức được lùi về sau một bước.

Doãn Sơ Hạ thầm chửi một tiếng trong lòng, thật là đồ nhát gan.

“ Cố nam thần là của chúng tôi, cậu có tư cách gì mà đòi hy vọng có được chứ?” một câu nói của Doãn Sơ Hạ, lại kích bác tâm trạng đang cao trào của mấy nữ sinh ở đó.

Mấy cô nữ sinh này đúng là bệnh không nhẹ, cứ mở miệng ra là nhắc đến Cố nam thần, thật tự khiến não mình thành khiếm khuyết mà, Tô Niên Niên lắc lắc đầu, “ Tôi còn chưa nói gì ấy, nói đi nói lại, à, lẽ nào cậu dám nói cậu không có chút ảo tưởng nào với Cố nam thần, nghĩ gì còn chưa rõ còn ở đây mà hống hách, cậu không phải đang có tật giật mình đấy chứ, cậu nhìn thấy cái gì thì chính là thế đấy, nói tôi có ý đồ, tại sao tôi cảm thấy người có ý đồ gì với Cố nam thần lại chính là cậu chứ?”

Tô Niên Niên bình thường cũng hay nói năng qua loa, nhưng khi bị dồn ép cãi nhau, tuyệt đối miệng lưỡi không phải dạng vừa đâu. Lúc này hai lời ba câu đã khiến Doãn Sơ Hạ cứng họng, hơn nữa còn thành công xoay chuyển sự tập trung của tất cả mọi người.

Mấy nữ sinh liếc nhìn Doãn Sơ Hạ, bọn họ đều là bạn học hai năm với nhau, ai cũng biết nữ sinh của lớp, chính là Doãn Sơ Hạ thích nhất Cố Tử Thần rồi.

Họp xong là cậu ta gọi mọi người tập trung lại, nói cái gì mà hồ li cám dỗ Cố Tử Thần, bảo mọi người ở trường tẩy chay cô, không ngờ bọn họ và Tô Niên Niên lại học cùng một lớp.

Ánh mắt mọi người nhìn Doãn Sơ Hạ lập tức trở nên tế nhị hơn.

Bọn họ là thích Cố Tử Thần, không sai, nhưng cũng không ngốc đến nỗi phải phục tùng người khác.

“ uhm, Tiểu Mỹ, hai chúng ta ngồi cùng bàn nhé.”

“ Được được, đúng rồi, hôm nay mình còn nhìn thấy Diệp Tinh Vũ của lớp a, thật là đẹp trai quá đi, hức hức.”

Nữ sinh tập trung thành một nhóm giờ lần lượt tản ra, Doãn Sơ Hạ dường như không dám tin, tại sao rõ ràng là sai của Tô Niên Niên, mình không chỉ bị nói cho một trận, mọi người còn với biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.

Doãn Sơ Hạ đang muốn phát cáu, thì bị một giọng nói ngăn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện