Sau đó lén lút nhét tờ giấy đó vào trong đống giấy nháo của mình.

Tô Niên Niên hoàn toàn không để ý, đã bắt đầu làm bài rồi.

Tờ đề cuối cùng chỉ có hai câu hỏi lớn, Doãn Sơ Hạ lén lút nhìn, tờ thứ năm mục cuối cùng cũng có hai câu hỏi lớn, hơn nữa phần để trống cho học sinh làm bài cũng nhiều, bình thường không chú ý cũng không biết còn có tờ nữa.

Khóe miệng Doãn Sơ Hạ để lộ nụ cười đắc ý.

Trong lòng cô ta nghĩ: Tô Niên Niên, đến ông trời cũng không giúp cậu, cậu đáng chết! Nhưng rất nhanh, cô ta cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình.

Doãn Sơ Hạ quan sát khắp lớp, nhìn thấy Tống Dư Hi đang bặm môi nhìn mình, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Doãn Sơ Hạ giật mình thon thót, chỉ sợ cô nhắc nhở Tô Niên Niên. Nhưng lại nghĩ, trước đây Tống Dư Hi chẳng qua chỉ là một người chuyên bị cô ta ức hiếp, có lẽ cô cũng không có gan to như thế!

Cô ta không lo không sợ nhìn Tống Dư Hi, ánh mắt giống như biết nói, nhìn về phía Tống Dư Hi biểu lộ ý của mình: Nếu như cậu nói ra, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.”

Tống Dư Hi cắn cắn môi, đôi môi hồng bị cô cắn cho bật máu, nội tâm của cô đang giằng xé kịch liệt.

Một mặt, cô coi Tô Niên Niên là bạn thân của mình, hơn nữa Tô Niên Niên còn luôn giúp đỡ cô. Nhưng mặt khác, nội tâm lại luôn sợ hãi Doãn Sơ Hạ khiến cô không nói ra được.

Cô cảm thấy nội tâm mình giống như đang có hai người đánh nhau, do dự cả buổi, cuối cùng, cô vẫn chọn im lặng.

Xin lỗi, Tô Niên Niên..........

--- ---

Tô Niên Niên kiên cường tiếp tục làm bài, chỉ muốn gục đầu xuống bàn, ngủ một giấc không cần tỉnh lại. Nhưng cô lại không muốn môn cuối cùng lại chùn bước, đến cuối cùng, dồn ý chí cố gắng hoàn thành bài thi.

May là bài thi của tờ này không quá khó, không ít câu hỏi cũng gần giống với bài thi thử, hơn nữa Đường Dư còn viết cho cô phương pháp giải bài, cho nên bài thi này cũng coi như nằm trong tầm tay.

Hai câu hỏi lớn cuối cùng mặc dù cũng không khó như trong tưởng tượng, cô dựa vài hai công thức đưa ra, men theo hướng đi đó, rất dễ dàng cũng giải ra đáp án.

Làm xong bài thi, Tô Niên Niên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên phía trước của phòng học, còn có nửa tiếng nữa, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

May là làm xong rồi......

Lúc này có không ít người đã nộp bài, ở phía cuối lớp, hai giám thị coi thi cũng muốn học sinh nhanh nộp bài xong thì họ cũng được nghỉ ngơi sớm, cho nên cũng không ngăn cản.

Cô kiên nhẫn kiểm tra lại một lượt, sửa lại hai câu hỏi chọn lựa, chắc chắn tên của mình, cũng nộp bài lên.

Doãn Sơ Hạ ngồi ở vị trí của mình, bài thi của cô ta đã làm xong từ lâu, nhưng cô ta không nộp bài trước, chỉ đợi động tác của Tô Niên Niên phía sau.

Nhìn thấy Tô Niên Niên nộp bài, đi ra khỏi phòng thi, cô ta mới chầm chậm bước lên. Buông tay ra, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Cô ta giả bộ như không có chuyện gì, nộp bài thi của mình, rồi cũng nhanh chân ra khỏi phòng thi, thuận tay vo tờ đề thi cuối cùng đó thành một cục rồi ném vào trong thùng rác.

Tô Niên Niên lảo đảo loạng choạng bước ra khỏi phòng thi, lấy khăn giấy mà Cố Tử Thần đưa cho cô để lau nước mũi, đi sang phòng thi bên cạnh để đợi Trần Nguyên.

Tống Dư Hi cũng nộp bài rồi đi ra, nhìn thấy bóng Tô Niên Niên, trong lòng lại cảm thấy day dứt, tiềm thức nói cho cô biết, nếu như bây giờ nói cho Tô Niên Niên, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển.

Cô nhanh chân bước lên, gọi: “ Tô Niên Niên, mình có chuyện muốn nói với cậu, vừa nãy Doãn Sơ Hạ........”

Lời còn chưa dứt, miệng cô bỗng dưng cứng đờ.

Cô nhìn thấy bóng dáng của Cố Tử Thần đang đi đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện