“ Anh ta không phải bạn trai cháu!” Tô Niên Niên vội vàng giải thích, Cố Tử Thần liếc nhìn cô một cái, không khẳng định mà cũng không phủ định.

Nữ bác sĩ “ ồ” lên một tiếng kéo dài: “ Ra là thế à, cô truyền nước cho cháu nhé, lát nữa sẽ kê đơn thuốc, chịu khó uống nhiều nước ấm ra mồ hôi được là tốt.”

Tô Niên Niên trong lòng thầm so sánh, mặc dù hai cái đều là bị chọc mũi tiêm vào, nhưng cách sau rõ ràng dễ chịu hơn chút, thế là gật đầu đồng ý.

Y tá dẫn Tô Niên Niên đi truyền nước, trong phòng điều trị chỉ còn lại hai người là bác sĩ và Cố Tử Thần, nữ bác sĩ cười dịu dàng với Cố Tử Thần: “ Thật không phải bạn gái cháu à?” Ánh mắt của bà như soi vào tận tim gan người khác.

Cố Tử Thần nghiêng nghiêng đầu, trả lời một cách nghiêm túc: “ Việc của tương ai, ai có thể nói rõ được chứ?”

---- ---

Rời khỏi phòng điều trị, Cố Tử Thần cầm đơn đi nộp tiền, nghĩ lại lời bác sĩ vùa nãy nói với cậu trong phòng bệnh, còn nhận cuộc điện thoại đến từ ông anh trai xù lông nhím.

“ Cố Tử Thần, cậu mang Niên Niên đi đâu rồi?” Trần Nguyên thay đổi hình tượng bình thường hòa nhã và điềm đạm, gào lên chất vấn Cố Tử Thần.

Cậu thi xong đi ra thì phát hiện không thấy Tô Niên Niên đâu nữa, phản ứng đầu tiên không phải gọi điện cho Tô Niên Niên, mà là gọi cho Cố Tử Thần.

Sự thật chứng minh suy đoán của cậu quả nhiên không sai, Tô Niên Niên đúng là bị Cố Tử Thần đưa đi rồi.

Cố Tử Thần bình tĩnh nói: “ Dẫn cô ta đi bệnh viện,đang truyền nước, cậu đến thì nhớ mang theo chút gì ăn, bye bye.” Nói xong liền tắt máy, không để ý đầu dây bên kia sắc mặt Trần Nguyên đang sa sầm lại.

Ban ngày ban mặt lại đưa em gái cậu đi mất, còn làm như không có chuyện gì, ngoài Cố Tử Thần ra, trên thế giới này sợ rằng tìm không ra người thứ hai!

Cố Tử Thần đẩy cửa ra, nhìn thấy Tô Niên Niên đang nằm trên giường bệnh ôm chăn ngủ, ngủ yên tĩnh, trên người vẫn mặc chiếc áo khoác đó của cậu, nằm vạ vật trên giường ngủ như một con lợn.

Để lộ ra là cổ tay trắng ngần mềm mại đang bị kim tiêm chọc vào huyết quản, lúc này trên mặt ửng đỏ lên.

Cố Tử Thần khẽ cau mày, đưa tay thay Tô Niên Niên chỉnh lại chăn, để cô ngủ thoải mái hơn chút, sau đó để tay cô cho vào trong chăn.

Tay tiếp xúc với tay khiến cậu có cảm giác như nghẹt thở, động tác của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.

Đắp chăn lại cho Tô Niên Niên xong, cậu ngồi trên sofa của một góc phòng bệnh, thuận tay cầm một tờ báo cũ trên mặt bàn, cũng chẳng quan tâm giờ giấc, cầm lên xem.

Khi Trần Nguyên đến, nhìn thấy Tô Niên Niên đang ngủ ngon, không gọi cô mà ngồi xuống đối diện Cố Tử Thần, chăm chăm nhìn cậu.

Hai người mắt to mắt bé nhìn nhau cả buổi, Cố Tử Thần nheo mày, tờ báo trong tay rung rung, tiếp tục đọc báo.

Trần Nguyên nhỏ giọng nói: “ Niên Niên sao rồi?”

“ không sao, truyền nước xong có lẽ không sao rồi.” Cố Tử Thần lật sang một trang khác, “ Nói đi nói lại, cậu không phải nên cảm ơn mình sao? Nếu không phải mình kịp thời đưa con lợn này đến bệnh viện, đợi cậu thi xong có lẽ cô ta đã sốt lả đi rồi.”

Trần Nguyên ngại ngùng ho hai tiếng, là cậu không để ý thời gian, khi Tô Niên Niên thi xong thì điểm thi của cậu mới bắt đầu chưa đến 50 phút, không có thời gian ra ngoài đón Tô Niên Niên.

Có điều cũng lạ, Cố Tử Thần tại sao lúc đó lại xuất hiện chứ? “ Cố Tử Thần, không phải cậu nộp bài giấy trắng đấy chứ?” Trần Nguyên vẻ mặt nghi ngờ.

Cố Tử Thần bình thản nói: “ Mình viết xong rồi.”

Trần Nguyên chỉ cảm thấy có gì đó khác thường ở đây, vội hỏi: “ Viết đáp án nhố nhăng à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện