Tô Niên Niên mắt trợn trừng, biểu cảm như nhìn thấy ma.
“ Cố Tử Thần, sốt hỏng não không phải là anh đấy chứ? Nói tuyệt đối không quan tâm mấy việc rảnh rỗi của tôi chính là anh, bây giờ lại biến thành quản chuyện của tôi. Anh cũng sớm nắng chiều mưa quá đấy!”
Cố Tử Thần mặt không đổi sắc: “ Tôi đã từng nói thế sao? Chắc chắn là cô nghe nhầm.”
“......” Tô Niên Niên im lặng, thì ra khả năng bật lại cũng không bằng anh ta, đến độ dày của da mặt cũng phải nhường lại ngôi vị.
Truyền hết hai chai nước, Cố Tử Thần phải đi lấy xe, Tô Niên Niên im lặng đi theo sau lưng cậu, bóng dáng một cao một thấp kéo dài ra, hiện rõ sự khác biệt về chiều cao.
Trên đường, Tô Niên Niên không nói gì, chỉ khi đến nhà mới lí nhí nói cảm ơn với Cố Tử Thần, sau đó cởi áo khoác đưa cho Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần chê ghét nói: “ Tô Niên Niên, cô là lợn à, làm gì có ai trả thẳng đồ cho người khác như thế, ít nhất cũng phải giặt sạch rồi hãy trả cho tôi chứ.”
Tô Niên Niên bị anh ta mắng cho đơ người, nghĩ kỹ đúng là có đạo lý, dù sao anh ta cũng mắc bệnh sạch đáng sợ đó, thế là bĩu môi, lấy sức đẩy cửa xe ra, bực tức đi về nhà.
Cố Tử Thần ở trong xe, khóe miệng giật giật, sau đó khẽ cười lên.
Tô Niên Niên......quả nhiên là con lợn mà.
--- ---
Uống cốc nước nóng to mà Sở Tố Tâm chuẩn bị cho cô, cộng thêm hai chiếc chăn dày của mùa đông, cuộn tròn trong chăn ấm, buổi sáng hôm sau, Tô Niên Niên cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tắm rửa xong, chán nản đi lại trong phòng.
Tuần này vì chuẩn bị thi cử đã đủ mệt rồi, các thầy cô vẫn còn có tính người, không cho bài tập về nhà. Tô Niên Niên đi một vòng, khi bón thức ăn cho Bao Bao mới nhớ đến mình còn có áp phích báo tường chưa vẽ.
Vội vội vàng vàng đi lấy ra giấy và bút vẽ, lại lên mạng tìm tranh ảnh về hành động tiết kiệm thực phẩm, vẽ vài bức luyện tay nghề, sau đó bắt đầu chính thức vẽ áp phích.
Tô Niên Niên vẽ rất có thần, rất nhanh sau đó đã vẽ xong hai tờ.
Mặc dù có khoảng thời gian không chạm vào bút vẽ, may là căn bản vẫn còn, vẽ hai bức này đều là vẽ liền một mạch, toát ra được chủ đề, lại có sự sáng tạo của riêng cô ở bên trong. Tô Niên Niên càng xem càng đắc ý, giơ hai ngón chạm khẽ vào nhau: “ Đẹp!”
Bao Bao ngồi dưới chân cô kêu “ meo meo”, bị tâm trạng của chủ nhân truyền nhiễm, bắt đầu ngọ nguậy.
Tô Niên Niên vuốt ve cơ thể mềm mại càng ngày càng béo của Bao Bao, lúc nào cũng có cảm giác nuôi Bao Bao béo quá rồi.
Có điều béo nên khi vuốt ve rất thích.
Bao Bao hài lòng tận hưởng bàn tay vuốt ve của cô, mắt nheo lại kêu meo meo, Tô Niên Niên càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Biểu cảm kiêu ngạo này quả thật giống hệt y chang! Hừm! Tên đáng ghét Cố Tử Thần đó, quả thật chính là tên xấu xa cực kỳ đáng ghét....trong lòng Tô Niên Niên thầm nguyền rủa, câu nói đó của Cố Tử Thần “ cô là lợn à?” luôn khuông ngừng hiện lại trong đầu cô, cô bực mình cầm bút lên, vẽ nguệch ngoạc một con lợn.
Lác đác điểm nét, lại thêm hoa quả rau ngộ nghĩnh đáng yêu, mắt con lợn đó long lanh nhìn những đồ ăn đó, nhưng khoảng cách xa khiến nó không thể nào ăn được mấy thứ đó.
Tô Niên Niên cười “ ha ha ha ha” sung sướng, tưởng tượng Cố Tử Thần chính là con lợn này, tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Cô âm ử lắc lư theo điệu một bài hát rồi đi xuống lầu, Bao Bao ở đó lăn lộn hai vòng, nhảy lên bàn, dường như rất ghét hai tờ áp phích đó, móng vuốt giơ ra, cào cào vào một trong hai tờ đó, cào nát rồi đẩy xuống đất.
“ Meo meo” Bao Bao như trúng độc với con lợn đó, nằm bò nhoài trên bức vẽ đó.
“ Cố Tử Thần, sốt hỏng não không phải là anh đấy chứ? Nói tuyệt đối không quan tâm mấy việc rảnh rỗi của tôi chính là anh, bây giờ lại biến thành quản chuyện của tôi. Anh cũng sớm nắng chiều mưa quá đấy!”
Cố Tử Thần mặt không đổi sắc: “ Tôi đã từng nói thế sao? Chắc chắn là cô nghe nhầm.”
“......” Tô Niên Niên im lặng, thì ra khả năng bật lại cũng không bằng anh ta, đến độ dày của da mặt cũng phải nhường lại ngôi vị.
Truyền hết hai chai nước, Cố Tử Thần phải đi lấy xe, Tô Niên Niên im lặng đi theo sau lưng cậu, bóng dáng một cao một thấp kéo dài ra, hiện rõ sự khác biệt về chiều cao.
Trên đường, Tô Niên Niên không nói gì, chỉ khi đến nhà mới lí nhí nói cảm ơn với Cố Tử Thần, sau đó cởi áo khoác đưa cho Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần chê ghét nói: “ Tô Niên Niên, cô là lợn à, làm gì có ai trả thẳng đồ cho người khác như thế, ít nhất cũng phải giặt sạch rồi hãy trả cho tôi chứ.”
Tô Niên Niên bị anh ta mắng cho đơ người, nghĩ kỹ đúng là có đạo lý, dù sao anh ta cũng mắc bệnh sạch đáng sợ đó, thế là bĩu môi, lấy sức đẩy cửa xe ra, bực tức đi về nhà.
Cố Tử Thần ở trong xe, khóe miệng giật giật, sau đó khẽ cười lên.
Tô Niên Niên......quả nhiên là con lợn mà.
--- ---
Uống cốc nước nóng to mà Sở Tố Tâm chuẩn bị cho cô, cộng thêm hai chiếc chăn dày của mùa đông, cuộn tròn trong chăn ấm, buổi sáng hôm sau, Tô Niên Niên cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tắm rửa xong, chán nản đi lại trong phòng.
Tuần này vì chuẩn bị thi cử đã đủ mệt rồi, các thầy cô vẫn còn có tính người, không cho bài tập về nhà. Tô Niên Niên đi một vòng, khi bón thức ăn cho Bao Bao mới nhớ đến mình còn có áp phích báo tường chưa vẽ.
Vội vội vàng vàng đi lấy ra giấy và bút vẽ, lại lên mạng tìm tranh ảnh về hành động tiết kiệm thực phẩm, vẽ vài bức luyện tay nghề, sau đó bắt đầu chính thức vẽ áp phích.
Tô Niên Niên vẽ rất có thần, rất nhanh sau đó đã vẽ xong hai tờ.
Mặc dù có khoảng thời gian không chạm vào bút vẽ, may là căn bản vẫn còn, vẽ hai bức này đều là vẽ liền một mạch, toát ra được chủ đề, lại có sự sáng tạo của riêng cô ở bên trong. Tô Niên Niên càng xem càng đắc ý, giơ hai ngón chạm khẽ vào nhau: “ Đẹp!”
Bao Bao ngồi dưới chân cô kêu “ meo meo”, bị tâm trạng của chủ nhân truyền nhiễm, bắt đầu ngọ nguậy.
Tô Niên Niên vuốt ve cơ thể mềm mại càng ngày càng béo của Bao Bao, lúc nào cũng có cảm giác nuôi Bao Bao béo quá rồi.
Có điều béo nên khi vuốt ve rất thích.
Bao Bao hài lòng tận hưởng bàn tay vuốt ve của cô, mắt nheo lại kêu meo meo, Tô Niên Niên càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Biểu cảm kiêu ngạo này quả thật giống hệt y chang! Hừm! Tên đáng ghét Cố Tử Thần đó, quả thật chính là tên xấu xa cực kỳ đáng ghét....trong lòng Tô Niên Niên thầm nguyền rủa, câu nói đó của Cố Tử Thần “ cô là lợn à?” luôn khuông ngừng hiện lại trong đầu cô, cô bực mình cầm bút lên, vẽ nguệch ngoạc một con lợn.
Lác đác điểm nét, lại thêm hoa quả rau ngộ nghĩnh đáng yêu, mắt con lợn đó long lanh nhìn những đồ ăn đó, nhưng khoảng cách xa khiến nó không thể nào ăn được mấy thứ đó.
Tô Niên Niên cười “ ha ha ha ha” sung sướng, tưởng tượng Cố Tử Thần chính là con lợn này, tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Cô âm ử lắc lư theo điệu một bài hát rồi đi xuống lầu, Bao Bao ở đó lăn lộn hai vòng, nhảy lên bàn, dường như rất ghét hai tờ áp phích đó, móng vuốt giơ ra, cào cào vào một trong hai tờ đó, cào nát rồi đẩy xuống đất.
“ Meo meo” Bao Bao như trúng độc với con lợn đó, nằm bò nhoài trên bức vẽ đó.
Danh sách chương