Doãn Sơ Hạ lập tức im bặt, biểu cảm trên mặt cứng đờ.

Nhưng rất nhanh cậu ta lại bắt đầu phản kích: “ thế thì sao chứ?”

Đường Dư đủng đỉnh nói: “ Nếu cậu nói bài thi không phát thiếu, cậu lại ngồi ở phía trước Tô Niên Niên, thế thì cậu chính là người chuyển đề thi cho Tô Niên Niên phải không?” Nói xong cậu cũng chẳng thèm để ý sắc mặt càng lúc càng khó coi của Doãn Sơ Hạ, mà lại quay sang hỏi ngược lại Tô Niên Niên, “ Tô Niên Niên, mình hỏi cậu, Doãn Sơ Hạ đưa cho cậu mấy tờ đề thi, là toàn bộ phải không?”

Cậu cố tình nhấn mạnh hai chữ “ toàn bộ”, Tô Niên Niên như sực tỉnh, lập tỉnh hiểu ra vấn đề.

Cô nhìn sang Doãn Sơ Hạ, chầm chậm nói: “ Doãn Sơ Hạ, cậu chỉ đưa cho tôi năm tờ đề thi, tôi muốn hỏi cậu, tờ thi cuối cùng đó đâu?”

Doãn Sơ Hạ lắp bắp nói: “ Tôi.....tôi không biết.”

Nhìn phản ứng của cô ta, Đường Dư nhún nhún vai, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Thầy giáo, thầy cũng nhìn thấy rồi, những gì sau đó không cần em nói nhiều nữa.”

Giang Mộ cau mày lại, anh không phải là không biết đây là có ý gì? Ánh mắt của học sinh trong lớp khi nhìn Doãn Sơ Hạ đều thay đổi, có ngạc nhiên có nghi ngờ, càng nhiều hơn đều là không vui.

Bình thường đều tỏ râ là nữ thần hiền lành thục nữ, thì ra sau lưng lại là người dùng thủ đoạn như thế.

Doãn Sơ Hạ bị những ánh mắt soi mói đó khiến toàn thân như có gai đâm, cảm giác tất cả những thứ của mình đều bộc lộ ra trong ánh mắt của mọi người, cô ta vội vàng chữa cháy, “ Thầy giáo, em thật sự đưa tờ đề đó cho Tô Niên Niên rồi, là cậu ta vu cáo hãm hại em! Tự mình thi không tốt còn muốn giở trò đó!”

Giọng nói cậu ta kiên định, ánh mắt chân thành, bộ dạng nói như là thật, khiến một vài học sinh bắt đầu dao động.

Chỉ có ngón tay run rẩy bán đứng tâm trạng của cô ta.

Trong lòng Tô Niên Niên giơ ngón tay cho cô ta một like, Doãn Sơ Hạ quả thật là diễn xuất tốt, nếu như mình lại cãi nhau với cậu ta, có lẽ ngay sau đó mọi ngón tay lại quay sang chĩa dùi vào mình ấy chứ.

Cô lướt một lượt phản ứng của học sinh trong lớp, từng câu từng chữ nói: “ Tôi không cần thêm điểm, thi hỏng thì cũng hỏng rồi, chẳng qua chỉ là một lần thi mà thôi. Doãn Sơ Hạ, cậu có dám cá cược với tôi, lần thi sau tôi nhất định quang minh chính đại vượt qua cậu, cậu có dám cá với tôi không?”

“ Woa...” học sinh trong lớp đều nhao nhao lên, Tống Dư Hi giật giật tay áo, lí nhí nói: “ Niên Niên, cậu điên à? cậu làm sao có thẻ thi qua được Doãn Sơ Hạ, cậu đừng quá kích động..........”

Doãn Sơ Hạ sững người, trong lòng nhẩm tính, dù cho Tô Niên Niên có thêm điểm của tờ thi cuối cùng, thành tích cũng chỉ xếp hạng trung trong lớp, cô ta xếp thứ 10 trên lớp, cô ta chắc chắn thắng chắc.

“ Được thôi, tại sao lại không dám chứ?” Doãn Sơ Hạ ngang nhiên hống hách nói, không cảm thấy áy náy với Tô Niên Niên chút nào.

Thân là chủ nhiệm, Giang Mộ không ngăn cản. Anh hiểu, Tô Niên Niên muốn dùng phương thức của mình khiến mọi người không nói được gì nữa.

Nhưng.........anh đối với thành tích của Tô Niên Niên cũng không tự tin lắm.

Xem ồn ào náo nhiệt còn chưa đủ, Hà Tiếu còn thêm vào: “ Thế hai người các cậu cá cược gì thế, phải cá gì đó mới hay.”

Tô Niên Niên nghĩ một lát, xót xa nói: “ Nếu thua mình sẽ mời cả lớp ăn cơm, đồ nướng Tần Ký!”

Đối với một tên ham ăn mà nói, mời người khác ăn cơm là chuyện đau khổ như thế.

“ Được đấy được đấy!” Không ít người thích thú, Tần Ký nổi tiếng với đồ ăn ngon ở Dụ Thành này.

Khóe miệng Doãn Sơ Hạ nhếch lên, “ Nếu như cậu thắng, tôi sẽ tặng mỗi người vé vào cửa xem hòa nhạc thế giới M.E.”

Cả lớp chìm vào yên lặng, sau đó lại nháo nhào hò hét lên sung sướng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện