“ Các em đang làm cái gì vậy?” Giang Mộ mở miệng, trong lòng thầy đã đoán ra.

Doãn Sơ Hạ cười ranh ma nhìn Tô Niên Niên, “ Thầy gióa, bọn em đều không muốn ngồi cùng Tô Niên Niên.”

“ đúng thế, em cũng không muốn ngồi cạnh cậu ta.”

(/

Nữ sinh trong lớp như cùng hẹn nhau vậy, lần lượt biểu thị mình không muốn ngồi cùng Tô Niên Niên. Các nam sinh khác cũng ngại chủ động ngồi cùng Tô Niên Niên, trong khoảnh khắc, bầu không khí trong lớp trở nên ngột ngạt.

Tô Niên Niên lướt một lượt, trong lòng đã có đáp án.

Rất đơn giản, cô bị cô lập rồi.

Không có ai muốn ngồi cùng cô.

Dù cho Tô Niên Niên đơn giản qua loa, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.

Khoảnh khắc hết sức căng thẳng đó, một bóng dáng nhỏ bé đứng lên, lấy hết sức kê bàn của mình đến bên cạnh Tô Niên Niên ngồi.

Tô Niên Niên cắn cắn môi, là Tống Dư Hi.

Cô cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy vẻ kiên cường, giống như là hạ quyết tâm làm việc gì trọng đại vậy.

“ Này, Tống Dư Hi, cậu thật sự muốn ngồi cùng Tô Niên Niên sao?” Giọng điệu Lưu Doãn Nhi không lành mở miệng nói, xem ra bọn họ giáo huấn Tống Dư Hi còn chưa đủ.

Sắc mặt Tống Dư Hi trắng bệch, nhưng không ho he gì, cẩn thận kéo ghế qua.

“ Thế thì người tôi cao, tôi cũng ngồi đằng sau là được rồi.” Chúc Thành cười hi hi kéo bàn ghế của mình sang, có cậu ta dẫn đầu, mấy nam sinh cũng ngồi qua bên đó, giải thoát ngại ngùng cho Tô Niên Niên.

Giang Mộ đứng trên bục giảng, khóe miệng lộ ra nụ cười.

“ Được rồi, các em mau ngồi xuống, tôi xem còn cần phải đổi không, những bạn cận thị và thấp chủ động ngồi phía trước, Hà Tiếu, em cao 1m8 đừng ngồi hàng thứ ba nữa, em xem Lí Ân Mỹ ngồi sau em chỉ có thể nhìn thấy gáy em thôi.”

Mọi người cười ầm lên, Hà Tiên ngại ngùng gãi đầu gãi tai, lùi về sau hai hàng.

Đổi xong chỗ ngồi, Giang Mộ bắt đầu nói về giáo dục an toàn và chăm chỉ học hành, Tô Niên Niên không có hứng thú nghe, liếc nhìn Tống Dư Hi ở bên cạnh, “ Cậu không sao chứ?”

Tống Dư Hi lắc lắc đầu, cô hôm qua mới quen Tô Niên Niên, nhưng rất có thiện cảm với Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên cười phì một tiếng, “ Dù cho bị cô lập bị chỉ trích cũng không sao chứ?”

Tống Dư Hi nắm chặt tay lại, cao trung Thánh Âm không bằng trường công lập mà cô học, tình cảm giữa các bạn học rất tốt, cũng không có dã tâm gì. Cao trung Thánh Âm khoảng cách giàu nghèo quá lớn, giữa học sinh không tránh được việc phân tầng lớp, đến nỗi phân bè phái cũng càng nhiều hơn. Điều kiện gia đình cô không tốt, cao trung năm thứ nhất gần như cũng bị cô lập, bình thường ở trong lớp cũng cẩn thận dè dặt, chỉ dám vùi đầu vào học tập.

“ Không sao, tại vì mình đã trải qua, cho nên mình không muốn cậu cũng giống như thế, Tô Niên Niên, chúng ta là bạn nhé.” Tống Dư Hi ngập ngừng hỏi một câu, chỉ sợ Tô Niên Niên giận cô.

Tô Niên Niên nở nụ cười tươi tắn, “ Đương nhiên rồi.”

Chúc Thành ngồi phía sau hai người họ, lúc này cũng rướn lên nói, “ Chúng ta cũng là bạn tốt mà, Tô Niên Niên, Tống Dư Hi, có phải cảm thấy thân hình mình ngay tức khắc to cao rồi.”

“ Tên béo chết tiệt tránh ra.” Tô Niên Niên giả bộ tức giận cầm sách đập vào đầu Chúc Thành một cái, Tống Dư Hi ngồi bên cạnh che miệng cười ngọt ngào.

Ở một góc khác phòng học, Doãn Sơ Hạ cùng mấy người cũng ngồi cạnh nhau, lúc này nét mặt không vui.

“ con ranh Tống Dư Hi đó, Hừ, hôm khác tôi sẽ dạy dỗ lại cậu.” Trương Hiểu Tiệp ghê gớm nói, Lưu Doanh Nhi cũng gật đầu, “ Còn cả Tô Niên Niên”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện