Như có tiếng kêu gào của đàn quạ đen bay trên đầu, mãi hồi lâu, cô mới miễn cưỡng định thần lại, có chút sức lực mà chào hỏi với Chúc Thành, “ Xin chào, tôi là Tô Niên Niên....”

Chúc Thành rất vui vẻ tự giới thiệu mình, cậu lớn hơn Tô Niên Niên hai tuổi, chỉ có điều bị đúp mất hai năm, bây giờ học cao trung năm thứ hai, giống Tô Niên Niên.

“ Mình gọi thêm một miếng bánh kem socola, một miếng tiramisu, Niên Niên, cậu thích ăn gì.” Chúc Thành nhiệt tình hỏi Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên vẫn còn đang trong trạng thái đơ đơ, tiện mồm trả lời, “ Giống cậu.”

Chúc Thành lập tức hiểu ý, đi đến quầy gọi bánh kem, lập tức, nhân viên phục vụ bưng món điểm tâm lên cho hai người.

Nhìn những món điểm tâm đầy trước mắt, Tô Niên Niên như tỉnh giấc mộng, Chúc Thành hào phóng nói: “ Niên Niên, ăn nhiều một chút, không đủ lại gọi tiếp.”

Đúng là lắm tiền mà, Tô Niên Niên có cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt, cầm chiếc thìa nhỏ xắt miếng bánh kem.

(/)

Ha ha ha, may là không quen biết chàng soái ca đó, nếu không sau này gặp thì thật là ngại.

Chào tạm biệt Chúc Thành, Tô Niên Niên cuối cùng kết thúc lần đầu tiên xem mặt của cuộc đời, mang tâm trạng mệt mỏi lết về nhà. Một nửa là mệt, một nửa là cố trụ vững.

Sở Tố Tâm đầy kỳ vọng nhìn con gái yêu quý quay về, tiến lại gần hỏi, “ Thế nào, tiểu Bảng có phải rất đáng yêu không, các con có nói chuyện lý tưởng của đời người không.”

Tô Niên Niên xoa xoa cái bụng tròn của mình, mếu máo nói. “ Đáng yêu, thật sự quá đáng yêu.”

Không chỉ đáng yêu, mà còn rất có khả năng ăn, cậu ta đem hết chỗ bánh kem mà cô không ăn hết ngốn cả vào bụng rồi.

Thực ra ở bên cạnh một người béo cũng rất hay, ít nhất có thể làm con bọ tính cách thẳng thắn.

Tô Niên Niên lật người, bí bức không vui nghĩ.

Đôi mắt đẹp của Sở Tố Tâm xoay tròn, sau đó dường như lấy hết dũng khí, vỗ vỗ lưng Tô Niên Niên.

“ Niên Niên à, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Bà khẽ gọi Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên do ăn quá nhiều, phải lấy hết sức mới lật được người lại, tò mò nhìn Sở Tố Tâm.

Sở Tố Tâm đắn đo rồi lại đắn đo, dè dặt nói, “ Là thế này.”

Nói khoảng mười phút, Tô Niên Niên cuối cùng hiểu ý của Sở Tố Tâm rồi.

Bà và một chú nữa quen biết khoảng ba bốn năm nay, tình cảm rất tốt, chú đó đã li hôn một lần, bây giờ nuôi một đứa con trai 18 tuổi. Nói tóm lại, ý của Sở Tố Tâm muốn nói là, bà muốn lấy chồng, bây giờ muốn hỏi ý kiến của con gái một chút.

Tô Niên Niên trầm mặc một lúc, cười nói: “ Mẹ, con ủng hộ mẹ.” Cô hiểu mẹ mình vì cô mà buông bỏ rất nhiều, những năm này không biết bao nhiêu người theo đuổi Sở Tố Tâm, đều bị bà từ chối, bây giờ cuối cùng gặp được người thích hợp, Tô Niên Niên cũng vui thay bà.

Sở Tố Tâm vui mừng, ôm chầm lấy Tô Niên Niên, “ Niên Niên”

An ủi mẹ xong, Tô Niên Niên lại lăn lên giường của mình, nhìn chiếc bụng trống của mình nhô lên mà có chút lo lắng.

Mẹ sắp lấy chồng là việc tốt, nhưng cô chẳng muốn lấy chồng chút nào, nghĩ đến gả cho Chúc Thành, sau này bụng mình cũng giống của anh ta, cô lại có cảm giác buồn nôn.

Ngày hôm đó, Tô Niên Niên đang ngủ nướng trên giường, Sở Tố Tâm lật chăn của cô, trên mặt mang theo nụ cười, “ Niên Niên, chúng ta chuyển nhà thôi.”

Tô Niên Niên nằm trên giường sững sờ, mới hiểu Tô Niên Niên đang nói gì.

Cô bây giờ đang ở căn nhà mà bố Tô để lại, đã là 17 năm, bây giờ đột nhiên chuyển nhà, trong lòng vẫn có gì đó lưu luyến hụt hẫng.

Nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ, Tô Niên Niên lại không muốn mẹ thất vọng, bò dậy thu dọn đồ đạc của mình.

.........
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện