Hai tên ham ăn bàn bạc cả buổi, mới quyết định tách ra hành động.

Thân hình Chúc Thành cao to, đi xếp hàng, khí chất như muốn đè bẹp người khác, chẳng ai dám chen hàng.

“ Cảm ơn.” Đường Dư gật đầu cảm ơn, nhưng không ngồi xuống ngay mà là lướt một lượt khắp lớp.

Khi nhìn xuống phía góc lớp, Tô Niên Niên giơ tay lên vẫy cậu, “ ở đây ở đây”

Đường Dư mỉm cười, đi về phía cô.’

Bàn học trong lớp đều là bàn đơn

“ Lợn ca quả nhiên lợi hại, Đường Dư, cậu muốn ăn gì?” Tô Niên Niên cười tít mắt hỏi cậu.

Đường Dư thở dài, tặc lưỡi nói, “ Cái gì cũng được, tớ đi lấy cơm, cậu muốn ăn gì.”

Nhìn mục đích đạt được của mình, Tô Niên Niên cười hì hì, “ đậu phụ chưng, gà cay.”

Đường Dư chớp chớp mắt, “ Cậu không thể ăn cay.”

Tô Niên Niên cong môi nói, “ Mình chính là muốn ăn, ai ya, cậu mau đi đi.” Nói xong nhét thẻ cơm vào tay Đường Dư, “ Đường Dư cậu tốt nhất, mu oa, mình đợi cậu quay lại.”

Nói xong chạy mất hút, Đường Dư đành phải tìm ô cửa có thức ăn mà cô muốn để xếp hàng.

Tô Niên Niên tìm thấy Tống Dư Hi, vừa nhìn đã thấy mặt cô bối rối, bên cạnh có ba vị khách không mời mà đến.

“ Anh, sao mọi người cũng đến.” Tô Niên Niên giật giật khóe miệng, có điềm không lành.

Ba hotboy của trường cùng lúc xuất hiện, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong căngtin, thảo nào Tống Dư Hi khó xử như thế.

Hơn nữa trước mặt ba người chẳng có bát cơm nào, nhìn có vẻ không giống đến ăn cơm.

Trần Nguyên cười ấm áp nói, “ Đến cùng ăn cơm với em.”

Diệp Tinh Vũ ra sức gật đầu, “ Đúng thế đúng thế.”

Cố Tử Thần không nói gì, chỉ cầm khăn giấy chầm chậm lau phía trước mặt.

Tô Niên Niên tối sầm mặt, quả thật bất lực rồi.

May là Tống Dư Hi chiếm cái bàn này to, bảy người ngồi cũng không phải chen chúc.

Đúng lúc này, Chúc Thành và Đường Dư mang cơm về, mắt to mắt nhỏ nhìn, hai người mới đặt đĩa cơm trong tay xuống.

Hai người mua bốn phần cơm và thức ăn, cộng thêm Chúc Thành tên ham ăn vô địch này, không đủ cho mọi người chia.

“ Mọi người không đi lấy cơm à?” Tô Niên Niên nghi ngờ hỏi.

Ba người Trần Nguyên cùng lúc sững sờ, bọn họ trước nay chưa bao giờ ăn cơm ở trường.

Cố Tử Thần phản ứng nhanh nhạy nhất, chỉ huy Diệp Tinh Vũ, “ Đi lấy cơm.”

“ Tại sao lại là em.” Diệp Tinh Vũ lẩm bẩm một tiếng, nhưng không thể không đi, đành phải ngậm ngùi ấm ức đứng lên.

“ Cậu có thẻ cơm không?” Tô Niên Niên hỏi cậu, Diệp Tinh Vũ lập tức đứng khựng lại, hiện rõ không có.

Tô Niên Niên cũng đến bó tay, đưa thẻ cơm của mình nhét cho cậu.

“ Đồ ngốc, ăn nhiều một chút, bồi bổ não.”

Diệp Tinh Vũ đỏ bừng mặt, cũng không phản kháng lại được, đành phải cầm thẻ đi mua cơm.

Lúc này người xếp hàng không nhiều nữa, Diệp Tinh Vũ rất nhanh đã mang cơm về.

Tô Niên Niên ăn được hai miếng thì cay không chịu được, Đường Dư nhìn thấy, chầm chậm đổi đĩa khoai tây xào sang trước mặt cô.

“ Đường Dư, vẫn là cậu tốt nhất.” Tô Niên Niên cay đến nỗi trong mắt rơm rớm, lúc này ầng ậng nước mắt nói với Đường Dư, Trần Nguyên không điềm tĩnh được nữa.

“ Niên Niên, em không ăn cay được à, cái này em ăn đi.” Nói xong đẩy món không ngon đến trước mặt Tô Niên Niên.

Đường Dư im lặng đột nhiên mở mồm, “ Cậu ấy không ăn rau chân vịt.”

Diệp Tinh Vũ tiếp lời nói, “ thế ăn của tôi là được rồi.”

Đường Dư liếc nhìn món thịt đông của Diệp Tinh Vũ, “ Cậu ấy không thích ăn món dầu ngấy.”

Trên bàn chìm vào yên lặng một cách đáng ngờ.

Tô Niên Niên cũng sững người, tại sao cô cảm thấy, Đường Dư còn hiểu cô hơn chính bản thân cô chứ.

Tống Dư Hi và Chúc Thành cố gắng nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của mình, bây giờ tình hình này nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng bọn họ đã ngửi thấy mùi thuốc súng ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện