Cố Tử Thần do dự, sau đó mặt không biểu cảm, nói: “ Được, anh hát cho em nghe.”

Tô Niên Niên nghệt ra, còn cho rằng mình gặp ảo giác: “ A? Anh nói cái gì?”

Cố Tử Thần kiêu ngạo hừm một tiếng, không thèm lặp lại.

Anh đưa Tô Niên Niên về ký túc, quay người rời đi.

Cho đến buổi tối, Tô Niên Niên còn đang nghi ngờ câu nói đó có phải mình nghe nhầm không, nhưng trước khi cô ngủ, trên qq nhận được một tệp ghi âm do Cố Tử Thần gửi đến.

Cô cắm tai nghe vào, ấn nút nghe.

Một tiếng “ dậy thôi” vang lên, tiếp theo đó là một tiếng ho lấy giọng của Cố Tử Thần, rồi đoạn nhạc điệp khúc vui vẻ vang lên, giọng hát trầm ấm cám dỗ của anh hòa theo: “

Mong em đừng ngủ nướng

Mong em đừng ngủ nướng

Ngủ sớm dậy sớm sức khỏe tốt

Ăn no

Mới có thể lớn nhanh

Đừng ngủ nướng.......”

Phụt.......

Chỉ nghe mấy tiết tấu phía trước, Tô Niên Niên đã bật cười.

Cô không ngừ Cố Tử Thần hát thật! Lại còn là bài hát vui nhộn như thế nữa!

Đặc biệt là nghe thấy giọng hát của Cố Tử Thần cực kỳ nghiêm túc khớp với lời nhạc, mang đầy âm thanh vui nhộn.

Tô Niên Niên không do dự, cài đặt thành các loại nhạc chuông.

Buổi sáng ngày hôm sau, cả phòng vang lên tiếng chuông báo thức giọng hát của Cố Tử Thần, “ Mong em đừng ngủ nướng, mỗi ngày không được đi học muộn”, người trong phòng đều nháo nhào lên!

“ Hừ, mình là gặp ảo giác rồi phải không, tại sao cảm thấy có giọng nói của Cố Tử Thần ở đây chứ?” Đậu Đậu nhanh nhạy bật dậy ngồi trên giường.

Mộ Dung Sam còn ngái ngủ dụi dụi mắt: “ Đừng bảo với mình......đây là giọng hát của Cố Tử Thần nhé, hát quá mất thể diện.......”

Nọa Nọa kích động hét lên: “ Woa, đây là bài hát thần tượng của mình!”

Duy chỉ có Tô Niên Niên ngủ đến chết đi sống lại, mãi mới thò đầu từ chăn ra, tắt chuông điện thoại đi, lại co người vào trong tiếp tục ngủ.

Ba người tỉnh dậy nhìn nhau, trong lòng thầm thương thay cho Cố Tử Thần.

Tưởng tượng rất tươi đẹp, hiện thực rất chua xót.

Hy vọng Tô Niên Niên đừng ngủ nướng, đúng là quá ngây thơ rồi!

Lợn Niên Niên không ngủ nướng, còn có thể là lợn Niên Niên không? --- ---

Thời gian như nước trôi, rất nhanh là đến ngày 31 tháng 1 ,toàn trường nghỉ học, tổ chức buổi liên hoan tết nguyên tiêu.

Hoạt động lần này được gọi là hoành tráng nhất trong lịch sử trường, không chỉ có sinh viên tích cực tham gia, còn mời cả những người nổi tiếng của hệ nghệ thuật trước đây từng học ở trường về biểu diễn.

Còn nhân vật trong mắt mọi người lại chỉ có một: Đường Dư.

Là thần tượng mới trong làng giải trí, Đường Dư hai năm này thu hoạch được rất nhiều, đồng thời cũng phát hành hai đĩa, lượng tiêu thụ rất tốt, gần đây lại tham gia chương trình thực tế người ưu tú, người hâm mộ càng tăng cao.

Càng hiếm thấy đó là, ngoài tin thay công ty quản lý gần đây mới ra, cậu gần như không có scandal gì, luôn khiêm tốn nhũn nhặn, cũng là một trong minh tinh mà cánh phóng viên thích phỏng vấn nhất.

Tiết mục này đến tiết mục khác kết thúc, trong khán phòng liên tiếp những tràng pháo tay vang lên, không ít người nổi tiếng còn đang hân hoan vì được sinh viên yêu thích, nhưng có nhân viên hậu đài bổ cho bọn họ một nhát: đó là vì học sinh hy vọng sớm được xem tiết mục mong đợi, có sự biểu diễn của Đường Dư.

Tất cả diễn viên đều mếu mặt, bọn họ cũng đều là những tài năng kiệt xuất ở mọi lĩnh vực, nhưng so với Đường Dư, quả thật vẫn không bõ xem!

Tiết mục gần cuối kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên ròn rã, giống như muốn lật nóc khán phòng ra vậy.

Trong tiếng vỗ tay chào đón, Đường Dư từ sau sân khấu bước ra, mỉm cười.

Tô Niên Niên im lặng ngồi xuống trước đàn bên góc phải sân khấu, ngón tay đặt trên phím đàn.

Toàn khán phòng lập tức yên lặng, mong đợi bọn họ biểu diễn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện