Cố Tử Thần bưng bát lên uống hai ngụm, động tác tao nhã cao quý lên đến cực điểm, khiến Tô Niên Niên cũng phải sững sờ.

“ Rất ngon.” Cố Tử Thần liếm môi đưa ra lời bình.

“ Meo meo~ meo meo.” Bao bao nhìn chủ nhân không chỉ không cứu mình, ngược lại còn đứng hình nhìn Cố Tử Thần, không vui kêu lên.

Tô Niên Niên định thần lại, vội vàng gỡ thân hình béo tròn cối xay của Bao Bao từ trong khe hẹp ở hàng rào ra.

Bao bao nhìn chằm chằm vào chiếc bát trong tay Cố Tử Thần, mùi cá thơm bên trong tỏa ra đối với nó mà nói là mùi vị tuyệt vời của nhân gian.

Cố Tử Thần nghe tiếng mèo kêu, ý thức được lùi về sau hai bước.

“ Anh trả bát lại cho tôi.” Tô Niên Niên lườm một cái, cũng ngại nói bát canh đó là để cho Bao Bao uống.

Cố Tử Thần nhăn trán lại, hiện rõ trong lòng đang đấu tranh, mới đưa bát cho Tô Niên Niên.

Bao Bao uy hiếp kêu lên một tiếng, động tác của Cố Tử Thần nhanh chóng rụt lại.

“ Ha ha ha, Cố Tử Thần tôi quên mất, anh là sợ mèo, ha ha ha, buồn cười chết đi được.” Tô Niên Niên vô tình cười chế giễu Cố Tử Thần, trong mắt cô, hình tượng Cố Tử Thần thích canh cá nhưng lại sợ mèo ngay lập tức biến thành trò cười.

Cố Tử Thần nhếch nhếch mép, nhìn bộ dạng cô cười ngặt nghẽo không thẳng được lưng, không bật ra lời nói châm chích, mà lại lộ ra ánh mắt vô tội, “ Còn nữa không?”

“.......”

Năm phsut sau, Tô Niên Niên và Cố Tử Thần ngồi cạnh nhau trên bậc thềm trước cửa nhà cậu, Cố Tử Thần chầm chậm uống canh, bát canh trong tay biến thành chiếc bát ăn bình thường, nhìn là biết Tô Niên Niên lại lấy thêm cho cậu.

Đối với Cố Tử Thần, Tô Niên Niên chỉ cảm thấy cậu thỉng thoảng có lạnh lùng kiêu ngạo lại độc mồm một chút, cũng không có ác ý gì với cậu.

Hơn nữa, cô vẫn còn áy náy vì lần trước đã làm hỏng tấm kính chắn xe của cậu.

Trong lòng đang tự trách, Cố Tử Thần chậm rãi nói: “ Tô Niên Niên, lần trước cô nợ tôi bao giờ trả, không trả là tôi tính lãi cô đấy.”

Con người Tô Niên Niên trợn ra như viên ngọc lưu li vậy.

Nhìn vẻ sững sờ của cô,Cố Tử Thần lấy từ trong túi quần ra tờ giấy, giọng điệu kéo dài: “ Ồ, tôi còn giữ giấy nợ đấy, bên trên còn có dấu vân tay của cô nữa.”

Tên biến thái này, thứ này mà cũng đem theo bên mình.

Tô Niên Niên gào lên: “ Đây là anh ép buộc tôi, không thể tính.”

Khóe miệng Cố Tử Thần nở một nụ cười, “ Sao thế, Tô Niên Niên, cô muốn xù nợ à? nếu như cô không có tiền, thế thì tôi đành phải đi tìm Trần Nguyên, tính cách anh cô tốt hơn cô nhiều.”

Nói xong, muốn đứng lên làm tư thế đi tìm Trần Nguyên, Tô Niên Niên nhanh tay nhanh mắt, kéo quần cậu lại, “ Cố Tử Thần, à không đúng không đúng, bạn học Cố, Cố nam thần, có gì từ từ nói, đừng chuyện bé xé ra to mấy chuyện ấu trĩ kiểu này có được không?”

Liếc nhìn tên tiểu nhân ôm chân mình không buông, trước mặt như có đám mây xám xịt kéo đến, rốt cuộc là ai ấu trĩ chứ? “ Có đạo lý, thế thì chúng ta bàn bạc thương lượng.” Cố Tử Thần thong thả ngồi xuống, Tô Niên Niên lập tức đẩy sang nụ cười thảo mai, “ Anh mệt hay không, tôi bóp chân cho anh, tiền tháng sau tôi trả có được không?”

Không phải Tô Niên Niên muốn xù nợ, quả thật là có nguyên nhân, phần lớn tiền của cô đều ở trong chiếc thẻ đó, hôm đó đã đưa hết cho Tống Dư Hi rồi.

“ Có thể xem xét.” Cố Tử Thần ra vẻ suy nghĩ.

Tô Niên Niên kính cẩn bóp bóp chân cho cậu, “ Cố nam thần, tôi biết là anh tốt nhất mà.”

Nhìn bộ dạng cô ngoan khéo như thế, Cố Tử Thần thầm cười trong bụng, nhưng trên mặt tỉnh bơ không biến sắc, “ Nhưng, cô cũng nên trả chút lãi chứ.”

Tô Niên Niên nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện