Đường Dư không chút nhúc nhích, chỉ cau mày lại.

Học sinh xung quanh cười ầm lên không ngớt, còn có người buông ra câu nói, “ Trời ơi, Tiếu Vũ sao mà đến chiêu này cũng lôi ra, giương đông kích tây đúng là càng bộc lộ trí thông minh.”

(/

Nam sinh vừa bật ra câu nói đó đã bị đàn em của Tiếu Vũ lườm cho, lập tức ngậm chặt miệng không dám ho he.

“ Xấu tính.” Tô Niên Niên cũng biểu lộ vẻ chán ghét của mình.

Khiến người ta không ngờ đó là, Đường Dư thật sự đứng sững ở đó rồi quay đầu lại nhìn.

Tiếu Vũ tranh thủ thời cơ, nhanh tay nhanh mắt vòng qua Đường Dư, đẩy quả bóng rổ trong tay vào lưới.

Lạch xạch một tiếng, quả bóng va chạm trong lưới hai vòng rồi chui xuống dưới.

Đám đông rào rào thi nhau huýt sáo.

Mặt Tô Niên Niên biến sắc, Tống Dư Hi càng cuống nắm chặt lấy tay cô. “ làm thế nào đây, một đều rồi.”

“ Còn một quả nữa, đừng lo.” Tô Niên Niên an ủi Tống Dư Hi, dường như cô mới là người đánh cược với Tiếu Vũ.

“ Hì hì, nhà quân sự luôn phải lừa địch, chấp nhận chấp nhận.” Tiếu Vũ giả vờ khách sáo nói hai câu, Đường Dư bặm môi, ném bóng cho Tiếu Vũ.

Thông thường mà nói, người giữ bóng sẽ chiếm ưu thế nhất định, Tiếu Vũ không khách sáo với cậu, đón bóng cẩn thận đập bóng xuống.

Đường Dư ý thức được nhìn về phía Tô Niên Niên, cô cong môi lên, giơ nắm đấm dứ dứ về phía Đường Dư, ý là không được thua.

“ Tuýt” Hạo Hạo lại thổi còi lần nữa.

Tiếu Vũ vẫn bình tĩnh, một tay chuyển bóng, một tay che tầm nhìn của Đường Dư, ra sức di chuyển bóng.

Đường Dư bám sát lấy người cậu ta, quyết không nhường.

Mồ hôi từ trên trán Tiếu Vũ lăn xuống, chảy vào trong mắt cậu ta, Tiếu Vũ khó chịu chớp chớp mắt, đúng lúc này, Đường Dư xoay người một cái, lựa góc mà giơ cánh tay cướp bóng trong tay cậu ta, chân bước nhanh về hướng ngược lại hai bước, hơi nhún đầu gối, nâng bàn tay lên, đẩy bóng.

“ Soạt”

Trên sân yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng gió mà tiếng bóng rơi trên nền đất.

Lưới bóng không rung.

Quả bóng xoay tròn đẹp mắt.

Còn lúc này, chân Đường Dư đặt trên vòng tròn trắng.

Đường ba điểm trên sân bóng rổ.

Đám đông phát ra tiếng la hét và huýt sáo cực to, Đường Dư ngẩng đầu, nghển cằm lên, tóc trước trán bị mồ hôi bết dính, nước mồ hôi chảy xuống làn da bánh mật, gợi cảm khiến người ta khó rời mắt.

Tiếu Vũ đứng ở đó, đã bị kỹ thuật biến thái này của Đường Dư làm cho sững người.

Đường Dư khiến cậu ta hiểu ra, trước mặt thực lực chân chính, tất cả những chiêu trò đều không là gì.

“ Anh thua rồi.” Đường Dư chầm chậm bước đến trước mặt cậu ta, mang lại cho Tiếu Vũ một tầng áp lực nặng nề.

“ Chơi được đấy, cậu tên là gì?” Tiếu Vũ nói năng lộn xộn hỏi Đường Dư, kích động coi Đường Dư thành thần tượng.

Đường Dư bình thản nói: “ Nhớ nói lời giữ lấy lời.” Vỗ Vô vai Tiếu Vũ, cậu đi về phía Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên vui vẻ đấm nhẹ vào người cậu, quay người nói với Tống Dư Hi: “ Cậu thấy chưa, Đường Dư chắc chắn sẽ không thua, cú ném rổ đó có phải quá đẹp không, bạn yêu?”

Tống Dư Hi thở phào nhẹ nhõm, “ Vừa nãy thật dọa chết mình rồi, mình còn cho rằng.”

“ Cho rằng cái gì, mình sẽ bị tên đó bắt đi làm bạn gái sao, đùa gì chứ, dù cho thua mình cũng sẽ không để ý đến hắn.” Tô Niên Niên cười gian xảo.

“ Thế mà cậu còn...” CÒn nói mình phải làm bạn gái hắn.

Tô Niên Niên nhấn mạnh: “ Nhà quân sự phải biết lừa địch mà.”

Tống Dư Hi: “...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện