Là học sinh cá biệt, Tiếu Vũ thực ra rất biết che chở cho đàn em.

Giống như đối với Trình Hạo, cậu ta có thể đánh có thể bắt nạt, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt.

Đây là một đại ca có đạo đức có nguyên tắc, che chở cho đàn em của mình.

(/

Đôi lông mày đen của Diệp Tinh Vũ nheo nheo, trút giận lên khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con đó, cậu đưa ngón tay gẩy gẩy, “ Thế thì tại sao anh lại đi ức hiếp Niên Niên nhà tôi chứ?”

Sau gáy đàn em xung quanh toát mồ hôi hột.

Từng câu từng chữ “ nhà tôi”, có cần phải gọi thân mật thế không? Tiéu Vũ nhe rằng cười: “ Tô Niên Niên từ bao giờ thành của nhà cậu thế, cậu đừng có thấy con gái nhà người ra xinh là nói bừa, tôi nói cho cậu biết, hôm nay suýt nữa cô ấy thành bạn gái của tôi đấy, ha ha.”

Diệp Tinh Vũ nghe xong càng bực tức, huơ chân múa tay giơ nắm đấm về phía Tiếu Vũ.

“ Này, có thể từ từ nói chuyện không? Cậu còn đánh anh đây à? này này này, đừng đánh mặt.”

Đừng xem vẻ bề ngoài Diệp Tinh Vũ giống như là con vật cưng vô hại, xuống tay cũng không phải dạng vừa, mấy nắm đấm đưa ra khiến Tiếu Vũ ôm mặt rùng mình.

Mấy đàn em nhìn nhau, không dám lên trước tham gia.

Mặc dù Tiếu Vũ mang biệt danh học sinh cá biệt, nhưng Diệp Tinh Vũ cũng không dễ dây.

Hic hic hic, bọn họ coi như giả chết vậy.

Hạo Hạo nằm bò trên đất, mắt ầng ậng nước: “ Đại ca, anh bảo trọng, bọn em đều chết rồi, đừng nhìn bọn em, đừng nhìn bọn em.”

Tiếu Vũ càng tức hơn, cộng thêm mấy nắm đấm của Diệp Tinh Vũ, cảm thấy mặt mình như sưng phù lên rồi.

Diệp Tinh Vũ xách cổ áo Tiếu Vũ, “ Ngày mai đi xin lỗi Tô Niên Niên, thái độ phải thành khẩn, giọng nói phải nhẹ nhàng, sau này không được ức hiếp cô ấy nữa.”

Tiếu Vũ: “...”

Đây là thói đời gì thế, đến đứa con nít vắt mũi chưa sạch cũng dám ức hiếp mình, Tiếu Vũ ấm ức nghĩ.

Diệp Tinh Vũ nghêng ngang bỏ đi, Hạo Hạo lấy hết dũng khí từ trên đất bò dậy, hỏi han Tiếu Vũ: “ Đại ca, anh không sao chứ?”

Tiếu Vũ đập vào đầu Hạo Hạo một cái, bực tức nói, “ Đi, về nhà.”

Vừa đi đến vườn trường, một bóng người đưa tay ngăn bọn họ lại.

Trần Nguyên cười tươi như hoa hỏi: “ Xin hỏi là Tiếu Vũ sao?”

Tiếu Vũ hít sâu nói: “ Là tao, có chuyện gì không?”

“ Ồ, không có gì, có điều nghe nói mày ức hiếp Niên Niên nhà tao?” Trần Nguyên mặt không biến sắc bắt đầu khởi động cổ tay cổ chân.

Tiếu Vũ sa sầm nét mặt, hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế, tại sao nhiều người thân của Tô Niên Niên thi nhau xuất hiện thế.

“ Tao không phải cũng không ức hiếp thành công sao, hơn nữa, Tô Niên Niên cũng không thành bạn gái của tao.” Tiếu Vũ mặt mày méo xệu.

Trần Nguyên nheo mắt vẻ nguy hiểm, tên tiểu tử này ý gì thế, chẳng nhẽ lại muốn thành bạn trai Tô Niên Niên sao.

Cương quyết không được.

Mấy đàn em lại nhìn nhau lần nữa, hiểu ngầm với nhau nằm trên đất giả chết.

“A”

Trần Nguyên nhìn hòa nhã, nhưng đấm thì đâm sâu vào thịt, đánh đến nỗi Tiếu Vũ trở tay không kịp.

Cậu còn nhẹ nhàng thay Tiếu Vũ phủi bụi trên vai, hừm hừm dặn dò: “ Ngày mai đi xin lỗi với Tô Niên Niên, thái độ phải thành khẩn, giọng nói phải nhẹ nhàng, biết chưa?”

Tiếu Vũ: “...”

Trần Nguyên quay người rời đi, đủng đỉnh chậm rãi bước đi, nhìn không ra vừa đánh nhau.

Tiếu Vũ bực bội nghĩ, cậu ta thân là học sinh cá biệt cao trung Thánh Âm, tôn nghiêm ở đâu chứ?

Hạo Hạo nước mắt đầm đìa đứng lên, “ Đại ca chúng ta mau về nhà thôi.”

Cả nhóm người chẳng dễ gì đi đến bãi để xe, giọng nói nhẹ bẫng ở đâu vang lên.

“ Tiếu Vũ.”

Lúc này tim Tiếu Vũ giật thon thót, như sắp vỡ tan.

Ông trời ơi, tại sao lại đối xử với tôi như thế chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện